Tần Hiểu Nguyệt xử lý xong xuôi mọi chuyện, liền quay trở về khách sạn, lúc này ba đứa nhỏ đã ăn đến nằm liệt trên chỗ ngồi, bọn chúng ăn no căng.
“Nguyệt tỷ tỷ, chúng em ăn no căng.
” Lý Phi Trạch có chút ngượng ngùng.
“Tầm tuổi này của các em, ăn no căng là bình thường, đứng lên đi chậm một chút đi!” Tần Hiểu Nguyệt cười cười nói.
Ba đứa nhỏ đứng dậy, bắt đầu đi qua đi lại ở trong phòng.
Lúc này, đột nhiên có người xông vào, “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, con không có việc gì chứ?” Người đến là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, cô ấy vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới Dương Nhiên, còn thuận tiện nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Dương Nhiên buồn bực mà nhìn mẹ mình.
“Buổi trưa con không trở về nhà ăn cơm, chạy lung tung, mẹ có thể không nhọc lòng sao?” Mẹ Dương nhịn không được trách cứ con trai, sau đó nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt xin lỗi, “Thực xin lỗi, con trai tôi đã làm phiền cô.
”
Tần Hiểu Nguyệt đạm cười nói, “Không quan hệ, con trai cô thực ngoan.
”
Mẹ Dương nhịn không được lắc lắc đầu, ở trong mắt cô, chưa từng cảm thấy con trai mình ngoan, “Nó không nghịch ngợm gây sự thì tốt rồi, sao có thể ngoan?”
“Mẹ, hôm nay con đã giúp Nguyệt tỷ tỷ thật nhiều chuyện, bằng không Nguyệt tỷ tỷ cũng không có khả năng mời chúng con ăn cơm.
” Dương Nhiên cười hì hì nói.
“Làm rất nhiều chuyện, con nhỏ như vậy có thể làm gì?” Mẹ Dương cho rằng con trai mình làm việc gì thật tốn sức đâu.
“Mẹ, mẹ có thể hay không đừng đại kinh tiểu quái, chúng con hôm nay chẳng qua giúp Nguyệt tỷ tỷ trông một chút hàng hoá thu mua mà thôi.
” Dương Nhiên nhịn không được muốn đỡ trán, mẹ nó vì sao lại phiền như vậy, vì sao bà mẹ Cường Tử cùng A Trạch chưa bao giờ quản bọn nó?
“Nhiên Nhiên, cùng mẹ trở về đi, buổi chiều còn có làm bài tập!” Mẹ Dương nhìn con trai nói.
“Con tác nghiệp đã viết nổi lên, hơn nữa mẹ đã nói, nếu con viết nổi lên tác nghiệp, mẹ liền không can thiệp con.
” Dương Nhiên căn bản không muốn trở về, nó đã đáp ứng buổi chiều tiếp tục giúp Nguyệt tỷ tỷ.
“Con đứa nhỏ này.
” Mẹ Dương có chút lo lắng, tuy rằng thoạt nhìn cô gái kia kia không giống như là người xấu, nhưng cô vẫn là có chút lo lắng.
“Tiểu Nhiên, em cùng mẹ em trở về đi.
” Tần Hiểu Nguyệt nói, tuy rằng đứa nhỏ này đã đáp ứng giúp mình, nhưng ba mẹ nó tới rồi, tình huống đặc thù phải đối đãi đặc thù.
“Nhưng mà em đã đáp ứng sẽ giúp chị.
” Dương Nhiên không chịu rời đi, nó cảm thấy Nguyệt tỷ tỷ thực dễ ở chung, nó còn không muốn rời đi.
“Đúng vậy” Lời Dương Nhiên còn chưa nói xong, mẹ nó liền ngã trên mặt đất, trong miệng còn phun ra bọt mép.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Dương Nhiên lập tức nóng nảy.
Tần Hiểu Nguyệt cũng vội vàng chạy tới, cô một xem kỹ tình huống mẹ Dương, lập tức cả kinh nói, “ Tiểu Nhiên , mẹ em hình như là trúng độc.
Tiểu Cường, em đi gọi 120, A Trạch, em đi rót ly nước ấm, Tiểu Nhiên, em đỡ mẹ em cho tốt.
”
Tần Hiểu Nguyệt giả dạng lấy nước khoáng từ trong ba lô của mình, kỳ thật là từ trong không gian lấy ra một lọ nước suối.
Cô mở miệng mẹ Dương rót nước vào, lúc này, giám đốc sảnh khách sạn cũng chạy tới.
“ Chào cô, cô ấy làm sao lại trúng độc?” Giám đốc sảnh khách sạn có chút sợ chọc phải phiền toái, nếu khách sạn của hắn xuất hiện sự kiện trúng độc, như vậy khách sạn khẳng định sẽ đóng cửa.
“Cô ấy là từ bên ngoài đi vào, cũng không ăn cơm ở đây.
” Tần Hiểu Nguyệt giải thích một chút, chuyện này có máy theo dõi, cuối cùng cũng có thể điều tra ra.
Giám đốc đại sảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải sự cố do bọn họ là được, bất quá nên vội, hắn vẫn là phải làm.
Tần Hiểu Nguyệt đút mẹ Dương mấy ngụm nước liền ngừng tay, mấy ngụm nước này hẳn là cũng đủ giải độc, cô cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp loại chuyện này, chẳng qua thấy liền giúp người một phen, coi như là hành thiện.
.
Danh Sách Chương: