Tới rạng sáng, Tần Hiểu Nguyệt bị tiếng khóc của con làm bừng tỉnh, hiện tại cô đã hoàn toàn thức tỉnh lôi hệ dị năng cùng phong hệ dị năng, nhanh chóng mặc quần áo, bổ nhào vào ba đứa con trước mặt.
An Lâm đang dỗ Tần Ngưng Nhi, căn bản không rảnh lo hai tên tiểu tử thúi, Tần Hiểu Nguyệt mỗi tay bế một đứa, hai đứa bé lập tức ngừng tiếng khóc.
Nhìn biểu tình ủy khuất của bọn chúng, Tần Hiểu Nguyệt biết bọn chúng đói bụng.
Ôm hai đứa nhỏ, ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu cho bọn chúng ăn.
Không thể không nói, chỗ tốt của dị năng giả chính là tố chất thân thể Tần Hiểu Nguyệt thực tốt, hơn nữa sữa cũng thực đầy đủ, cho hai tên tiểu tử thúi ăn no, mới tiếp nhận Tần Ngưng Nhi trong ngực mẹ cho ăn.
Vốn dĩ Tần Ngưng Nhi đang khóc thở hổn hển, ăn sữa một lần, lập tức liền ngừng khóc, tiếng tấm tắc hút sữa truyền đến.
An Lâm thở dài một hơi nói, “Tiểu nha đầu thực kiều khí, giống hệt con khi còn nhỏ.
”
“Con khi còn nhỏ có bướng bỉnh như vậy sao?” Tần Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt hỏi, cuộc nói chuyện kiểu này làm cho cô có một loại cảm giác khác biệt.
Cô nghĩ tới ba mẹ cùng em trai em gái ở dị thế, có em trai em gái làm bạn, ba mẹ chắc là thực dễ dàng vượt qua giai đoạn thống khổ mất đi mình?
“Đúng vậy, khi còn nhỏ con cũng cơ linh, chưa đến một tháng đã biết hôn anh trai, ai!” An Lâm cảm thấy người mẹ như mình quá thất trách, thời điểm con gái chưa đầy tháng, đã bị con trai đoạt đi lực chú ý của con gái.
Tần Hiểu Nguyệt rất muốn gặp, đứa bé chưa đầy một tháng kia, mở đôi mắt mở to tròn tròn nhìn anh trai, nếu anh trai còn không thích thì quá kỳ quái, lại nói tiếp, thật ra Tần Hiểu Nguyệt cũng xem như một tay anh trai chăm sóc.
Cho Tần Ngưng Nhi ăn no, cô còn chưa buông con gái, liền nghe được tiếng kinh hô của mẹ.
Nhìn biểu tình khϊếp sợ của mẹ, sau đó theo ánh mắt của mẹ nhìn qua đi, cô phát hiện con trai lớn Tần Ngọc Long của mình thế mà từ giường em bé bay lên, hướng tới chỗ cô ôm ấp bay tới.
“Trời ạ, Tiểu Long đây cũng là dị năng?” An Lâm chấn kinh.
“Chắc là vậy!” Lúc này Tần Hiểu Nguyệt đã ôm lấy con trai lớn của mình, nhìn nó trừng đôi mắt vô tội nhìn mình, tâm cô lập tức mềm rối tinh rối mù, đây là con trai của cô, lại thông minh như vậy, lợi hại như vậy, thế mà sẽ bay, cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới dị năng.
Đúng lúc này, Tần Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực mình toát ra một đồ vật, chỉ thấy đứa thứ hai Tần Ngọc Kiệt không biết lúc nào đã trực tiếp nhảy vào trong lòng cô, “Mẹ, mẹ thấy Tiểu Kiệt lại đây như thế nào sao?”
“Hình như là thuấn di.
” An Lâm chấn kinh, hai đứa cháu này của bà là muốn nghịch thiên không thành?
Đúng lúc này, Tần Hiểu Nguyệt phát hiện con gái bảo bối của mình Ngưng Nhi cảm thấy không thoải mái, bởi vì ba đứa nhỏ ở trong ngực của cô, quá chật.
Chỉ thấy tiểu nha đầu dùng sức đá một cái, trực tiếp đá Tiểu Long cùng Tiểu Kiệt ra xa một chút.
Tiểu nha đầu dùng sức không nhỏ a, Tần Hiểu Nguyệt chấn kinh, “Mẹ, một chân Ngưng Nhi đá Tiểu Long cùng Tiểu Kiệt, con cảm giác sức lực Ngưng Nhi thật lớn, nhà chúng ta về sau sẽ không có một bạo long nữ đi?”
“Có người nói con gái mình như vậy sao? Ngưng Nhi ngoan, tới bà ngoại ôm.
” An Lâm tiếp nhận Tần Nhưng Nhi, lần này Tần Ngưng Nhi cảm thấy thoải mái, nhưng cảm giác được cũng không phải mẹ ôm, làm con bé lại có một chút tư thế chuẩn bị khóc.
An Lâm nhanh chóng dỗ Tần Ngưng Nhi, trong miệng hát bài hát ru ngủ, dỗ còn bé, rất nhanh, bé còn đã lâm vào mộng đẹp.
Lúc này, Tiểu Long cùng Tiểu Kiệt cũng đã ngủ, An Lâm cùng Tần Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, Tần Hiểu Nguyệt đặt con xuống xong, liền cùng mẹ đi xa bên này.
“Mẹ, bọn nhỏ như vậy, căn bản không thể mời bảo mẫu.
” Tần Hiểu Nguyệt lo lắng cho con mình đột nhiên bay lên tới, nếu bị bảo mẫu nói ra, có thể bị cắt miếng hay không?
“Chuyện này mẹ phải nhanh chóng nói với ba con, chúng ta tự mình chăm sóc, mệt một chút không sao cả, không thể để bí mật của bọn nhỏ bị người khác phát hiện.
” An Lâm trải qua sự việc cướp con, đối với những việc này thực mẫn cảm.
.
Danh Sách Chương: