Cuối cùng Tiêu Thần cũng bắt được hai tên nhóc, mỗi người trên mông đánh năm cái, nhưng anh cũng luyến tiếc đánh quá nặng, bằng không mình không đau lòng, vợ cũng sẽ đau lòng.
Hai tên nhóc đúng lúc đưa ra yêu cầu của mình, Tiêu Thần lập tức đồng ý, nhưng anh có yêu cầu, “Cần phải tự nguyện, không được cưỡng chế.
”
Hai tên nhóc gật đầu, cứ như vậy, hai nhóc con bị đưa tới tổng bộ của Nguyệt Tiêu dong binh đoàn, kỳ thật nói là tổng bộ nhưng chẳng qua là một cái khó hàng lớn cộng thêm một cái sân mà Lục Tử thuê ở trong quân khu mà thôi, một cái kho hàng lớn trong đó đã bị ngăn cách thành một gian một gian ký túc xá, mà một kho hàng khác tạm thời trở thành nơi bọn họ dùng để mở họp.
Bên ngoài còn có một cái sân không nhỏ, bình thường bọn họ có hoạt động gì cũng sẽ tập trung ở trong sân.
“Lão đại, anh dẫn hai tên nhóc tì đến đây làm gì?” Lục Tử nhìn hai bánh bao nhỏ lớn lên giống như đúc lão đại hỏi.
“Hai đứa chúng nó nói là nghiên cứu ra thuốc thử có thể thức tỉnh dị năng, muốn lấy tới cho các anh em trong đoàn dùng, cậu đi thông báo tất cả các anh em không thức tỉnh dị năng, chuyện này là tự nguyện, không có bất cứ tác dụng phụ gì.
” Tiêu Thần phân phó.
“Thật tuyệt, em lập tức đi.
” Lục Tử vừa nghe lời này thấy rất vui vẻ, có rất nhiều người sốt ruột vì không thức tỉnh dị năng, đây là buồn ngủ vừa lúc có người đưa gối đầu tới.
Lục Tử hưng phấn đi thông báo các anh em, Tiêu Thần đứng tại chỗ nhìn hai tên nhóc làm các loại chuẩn bị.
Lúc này chúng đã dọn ra hai rương thuốc thử lớn, những thuốc thử này có đủ các loại màu sắc, cái này làm cho Tiêu Thần hơi hoài nghi nhìn những lọ thuốc thử này, thật sự không có tác dụng phụ sao? Vì sao anh nhìn thấy hơi phát mao nhỉ?
Chất lỏng màu xanh lục uống vào thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Mặc dù nghi hoặc nhưng anh cũng hỏi ra những lời này, anh sợ ảnh hưởng đến sự tích cực của bọn nhỏ.
Rất nhanh đã có một đội người đi vào, đội người này có khoảng hai mươi mấy người, bọn họ cũng coi như là toàn bộ người yếu nhất Nguyệt Tiêu dong binh đoàn, bằng không bọn họ cũng không dám tới tham gia những thử nghiệm của trẻ con này.
Đội người này được Tần Ngọc Long giải thích về đủ mọi màu sắc thuốc thử, đại khái là loại nào có thể ra dị năng nào, dù sao nói một chút phạm vi, đặc biệt là loại chất lỏng màu xanh lục, nghe nói là có thể thức tỉnh dị năng biến dị.
Dị năng biến dị như là lôi hệ dị năng của Tiêu Thần, băng hệ dị năng của An Lâm, loại này lực công kích tương đối lợi hại, đương nhiên, Tần Ngọc Long sẽ không lấy bà ngoại ra tới ví dụ, bà ngoại bọn họ là muốn che giấu đến cuối cùng, dù sao dị năng của bọn họ vẫn luôn không lộ ra bên ngoài.
Lời Tần Ngọc Long vừa dứt, trong mắt Tề Lạc bên cạnh Lục Tử tất cả đều là thuốc thử, hắn xông lên trước cầm lấy lọ thuốc màu xanh lục duy nhất, trực tiếp uống vào.
Mọi người vừa thấy có người cướp để uống vào, cũng nhanh tay lấy lọ mình muốn, bởi vì người tới tất cả đều là đại lão trong đoàn, vì vậy loạt thuốc thử hồng nhạt kia không có người uống.
Nhưng Tần Ngọc Long và Tần Ngọc kiệt lại vui vẻ, hai người bắt đầu ghi lại phản ứng đầu khi những người này uống thuốc, đặc biệt là Tề Lạc trở thành trọng điểm nghiên cứu của hai đứa.
Lúc này Tề Lạc đã nằm trên mặt đất, mặt hắn đỏ lên, nhưng Tần Ngọc Long nói, đây là phản ứng bình thường, rốt cuộc uống thuốc thử mà không chịu chút khổ, sao có thể thức tỉnh dị năng.
Rất nhanh, Tề Lạc bắt đầu quay cuồng, tuy sự nhẫn nại của hắn rất cường, nhưng thuốc này thiêu đốt người quá khó tiếp nhận được.
Trên người Tề Lạc lúc nóng lúc lạnh, Tần Ngọc Long vẫn luôn ghi chép kỹ càng tỉ mỉ số liệu, trong miệng còn đang nói, “Xem ra thuốc này vẫn cần phải cải tiến, như vậy cũng quá thống khổ rồi!”
Khoé miệng Tiêu Thần giật giật, hoá ra loại thuốc này thật sự là lấy mọi người ra làm thử nghiệm.
Nhưng người khác dùng thuốc lại không quá thống khổ, chỉ là làm những người họ khó chịu một trận, sau đó lục tục có mấy người thức tỉnh dị năng.
Danh Sách Chương: