• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh đèn trong khuôn viên chập chờn, không rõ ràng nhưng vẫn nhìn được nửa khuôn mặt, xác định không quen biết mình, mới quay đầu lại, hỏi: “Tìm anh hả?”

“Ha, loại người như mày, cũng biết tán gái?” Người nọ có chút kiêu ngạo, mặc đồng phục Đồng Lư, tay đút túi trông rất lưu manh: “Để tao xem mày kiếm được ai nào.. dô, trông rất xinh xắn, nhìn rất quen mắt”

Nguyễn Yếm khó hiểu, quan sát một lần nữa, vẫn không quen. Phía sau hắn còn có 4-5 học sinh đều mặc đồng phục Đông Lư, Nguyễn Yếm nghĩ hắn kiếm Kỷ Quỳnh Thù gây sự sao ?

Kỷ Quỳnh Thù nhíu mày: “Về nhà đi” lời này là nói với Nguyễn Yếm.

Nguyễn Yếm trong lòng do dự 1 giây, lập tức thấy tình hình hiện tại, liền xoay người rời đi.

Sau lưng cô vang lên một tràng cười: “Haha, cô gái mày kiếm được, nói đi liền đi”

Đột nhiên, không biết bị sao lại đổi giọng: “Chết tiệt, Kỷ Quỳnh Thù, cô ta không phải là “gái điếm” sao, mày đói bụng ăn bậy đấy à, loại người này cũng nhìn trúng.”

Trái tim Nguyễn Yếm chùng xuống, cô suýt ngã, lồng ngực nghẹt thở, cô không hiểu tại sao tiếng xấu của mình lại lan rộng toàn trường như này.

Kỷ Quỳnh Thù khó chịu, giọng cắt ngang: “Mày gọi ai là gái điếm?”

Khi Nguyễn Yếm hồi phục tinh thần lại thì cô đã đứng ở ngã tư đường, trong đôi mắt mệt mỏi là bầu trời đầy sao, phía xa xa là cột đèn đỏ cô đơn lạnh lẽo, Nguyễn Yếm lạnh đến phát run, thì ra không phải đèn đỏ mà chính mình lạnh lẽo.

Kỳ lạ, vừa rồi trời vẫn còn rất ấm mà.

Cô không nhìn đèn giao thông, chỉ co rúm người lại ở ngã tư, nhìn từng đoàn người qua lại. Không biết qua bao lâu, mới lắc lắc đầu, lấy ra một cái tai nghe không dây nhỏ, đặt vào tai.

Sau một vài âm thanh nhiễu sóng nhẹ, cô nghe thấy Hàn Băng Khiết cáu kỉnh gầm lên: “Cô có thể nhỏ giọng xuống không? Không thấy tôi đang gọi điện thoại à ?”

Cô đã để máy nghe lén ở ký túc xá.

Hàn Băng Khiết có gia thế giàu có, nhưng cha mẹ cô ta thường không ở đây, nên cô ta vẫn phải ở ký túc xá. Khi Nguyễn Yếm mua được máy nghe lén, vẫn không biết nên đặt ở đâu để giữ bí mật.

Bàn học không được, âm thanh trong phòng học rất ồn ào, còn cặp sách, sách vở đều không được, lúc nào cũng sẽ có người mang đi, sẽ bị phát hiện. Nguyễn Yếm nghĩ về điều đó, bèn đem máy ghi âm nhỏ hình chữ nhật đặt bên trong chiếc đồng hồ cô vừa mua.

Sau đó, chiếc đồng hồ bị Hàn Băng Khiết cướp mất.

Cô ta cố tình không cho Nguyễn Yếm sống thoải mái, vì vậy cô ta cố ý đung đưa chiếc đồng hồ trước mặt Nguyễn Yếm, Nguyễn Yếm làm theo ý cô ta, làm ra dáng vẻ buồn bã.

Vẻ mặt uất ức không dám lên tiếng làm Hàn Băng Khiết càng thấy vui vẻ. Không có gì trên đời khiến cô ta cảm thấy hạnh phúc hơn việc Nguyễn Yếm bị bắt nạt.

Nguyễn Yếm chỉ đang tự hỏi liệu cô ta có mang đồng hồ về ký túc xá không, có thể khiến cô biết được thêm thông tin gì đó, đặc biệt là có ích cho cô thì cô ta có thể xử lý chiếc đồng hồ thế nào cũng được.

Tại phòng ký túc xá sáu người, có một trong số các cô gái nói lời xin lỗi và sau đó đã bỏ chạy. Điện thoại của Hàn Băng Khiết không kết nối được, cô ta đang chửi thề ầm ỹ. Một cô gái khác an ủi: “Đừng lo lắng, có lẽ Chu Trì có việc gì đó, cậu ta sẽ gọi lại sau.”

Giọng nói này Nguyễn Yếm vẫn còn nhớ, đó chị em tốt của Hàn Băng Khiết tên Triệu Như – nếu là sự thật, cô ta thường ở bên cạnh Hàn Băng Khiết cùng bắt nạt Nguyễn Yếm.

“Nửa đêm thì cậu ta bận gì? Chẳng lẽ đánh nhau.” Hàn Băng Nghiên cắt đứt: “Ngày mai tôi sẽ chia tay cậu ta, cậu cứ chờ xem.”

Triệu Như cười: “Cậu nói bao nhiêu lần rồi, chờ khi nào thì mới chắc chắn… Sao cậu còn lưu lại đồng hồ của con nhóc hồ ly điếm kia làm gì, vứt đi, thật dơ bẩn.”

“Đeo chơi vài ngày, cậu không nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô ta sao?.” Hàn Băng Khiết cười vài tiếng, rất vui vẻ: “Mày bật đèn làm gì, không phải tao đã nói từ nay về sau không được bật đèn học sao? Mày giả bộ thích học làm gì ? Trần Kha mày có nghe không ?”

Vài giây sau, Trần Kha nói: “Câm miệng ngay.”

“Trần Kha chết tiệt, nói lại lần nữa!”

“Tôi đã bảo cậu câm miệng.” Trần Kha không biết đã nói gì, lạnh lùng cảnh cáo cô ta: “Nếu muốn chết thì cậu cứ thử đánh tôi xem.”.

Kỳ lạ thay, Hàn Băng Khiết đã không còn tức giận nữa, cô ta hít một hơi dài, hung hăng đá vào cửa nhà tắm một lúc lâu: “Mày chết ở bên trong à? Sao còn chưa ra???”

“Đợi tí.”

Hàn Băng Khiên cùng Triệu như vào nhà tắm, cả ký túc xá đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng giấy cọ xát và tiếng gió tràn vào tai cô.

“Cậu không sao chứ? Hàn Băng Khiết như thế này, đừng để trong lòng.”

“… Giá như Nguyễn Yếm ở đây.”

Nguyễn Yếm nghe thấy một cô gái nhỏ giọng nói: “Nếu Nguyễn Yếm ở đây, chúng ta sẽ không bị bắt nạt.”

Nguyễn Yếm vô cảm đứng lên.

Cô muốn cười một chút nhưng tim lại đau.

Đúng là không so sánh sẽ không đau thương, Kỷ Quỳnh Thù cũng là nạn nhân trong bạo lực học đường mặc dù rất khó chiều, nhưng anh ấy có thể kiên nhẫn lắng nghe cô nói, không bao giờ nói những câu khiến cô đau lòng, tính ra làm con mèo của anh cũng không thiệt.

Cô thở dài, không nghĩ tới nữa, cô vừa xem qua cuộc nói chuyện trước liền bắt lấy cái tên “Chu Trì” kia.

Cậu ta đã đánh nhau với Kỷ Quỳnh Thù, hình như cô đã nghe mọi người đồn trước đó. Anh ta là bạn trai của Hàn Băng Khiết, mà Hàn Băng Khiết rất chăm chỉ đổi bạn trai, chắc anh ta đã nghe Hàn Băng Khiết nói về mình.

Nguyễn Yếm nhớ rằng một thời gian dài trước đây, khi cô đến văn phòng giáo viên để giao bài tập về nhà của mình, cô đã nhìn thấy Kỷ Quỳnh Thù và một người khác bị kỷ luật.

Nó có vẻ giống với gương mặt của người vừa rồi.

Khi Nguyễn Yếm tìm thấy Kỷ Quỳnh Thù, trông anh đã rất nhếch nhác rồi, người đánh anh càng nhếch nhác hơn.

Kỷ Quỳnh Thù bị đánh hội đồng, nhìn rất đáng sợ.

Đám người vẫn hung hăng đánh anh, không chịu dừng tay, Nguyễn Yếm không biết lấy dũng khí ở đâu ra, lao vào ôm lấy anh, yếu ớt nói: “ Đừng đánh, đừng đánh nữa, bên ngoài có cảnh sát đến.”

Kỷ Quỳnh Thù sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của cô, bất chấp đám người kia, anh lôi cô ra sau lưng mình, may là đám tiểu nhân này dù ác độc nhưng vẫn sợ phải vào đồn cảnh sát. Tên cầm đầu khinh miệt, nói: “Chuyện này còn chưa kết thúc, tao sẽ còn tới.”

Kỷ Quỳnh Thù không quan tâm họ nói gì: “Sao tay cậu lạnh thế?”

Nguyễn Yếm co người lại, tức giận nhìn những người đó rời đi: “Cậu đã gây rối với ai … Đừng chạm vào mặt tôi, mặt cậu toàn là máu.”

Kỷ Quỳnh Thù bật cười: “Nhẹ hơn cậu nhiều, không cần lo cho tôi.”

Nguyễn Yếm không dám chống đối anh, cầm khăn ướt cẩn thận lau đi máu trên mặt anh, bởi vì anh không cúi xuống nên cô phải kiễng chân lên: “Mặt cậu biến dạng rồi”

Nguyễn Yếm ra hiệu: “Vết thương khá dài, khả năng sẽ để lại sẹo đó”

Bởi vì vết thương bị bầm tím nên Nguyễn Yếm không dám động vào, Kỷ Quỳnh Thù thấy cô thấp hơn anh một cái đầu, đang kiễng chân lau máu trên mặt anh, Kỷ Quỳnh Thù liên ôm cô đặt trên bệ đá bên cạnh, anh cúi mặt nói: “Đang mùa hè sao tay cậu lạnh vậy? Ôm tảng băng sao?”

“Cái gì? Không phải, tôi trời sinh sợ lạnh, nên tay rất dễ lạnh” Nguyễn Yếm hà hơi, cẩn thận nói: “ Nếu cậu thấy lạnh, tôi lấy đồng phục đưa cậu mặc.”

“ Không cần, cậu lo cho cậu đi”

Kỷ Quỳnh Thù thấy bản thân không bị thương nhiều, Nguyễn Yếm lại giống như vợ anh, lo ngược xuôi cho anh. Kỷ Quỳnh Thù kéo tay áo xuống cho cô, nắm lấy cổ tay Nguyễn Yếm: “ Đi, tôi đưa cậu về”

“Bây giờ?”

“Đã gần mười một giờ rồi, cậu về một mình không an toàn đâu, còn phải đi học.”


Nguyễn Yếm khó xử: ”Lúc nãy tôi đã dùng điện thoại công cộng gọi cho chú của cậu, chú ấy nói cậu ở đây đợi, đừng đi lung tung”

“Chú?” Kỷ Quỳnh Thù liếc nhìn cô: “Là chú Đinh, cậu không có điện thoại di động sao?

Nguyễn Yếm lắc đầu.

Kỷ Quỳnh Thù nghĩ về gia cảnh của cô thì không nói nữa.

Chú Đinh đến rất nhanh, khi nhìn thấy vết thương trên mặt Kỷ Quỳnh Thù, ngạc nhiên thì ít, bất lực thì nhiều : “Sao ngày nào cũng đánh nhau với người khác vậy?”

“Chu Trì luôn tìm cháu gây phiền phức.” Kỷ Quỳnh Thù vỗ vỗ quần áo của mình: “Nhàm chán.”

Lại là Chu Trì.

Chú Đinh mỉm cười, động tác vẫy tay giống như dỗ dành một đứa trẻ, Nguyễn Yếm vội vàng đi tới trước mặt, nói: “Chú Đinh”

Kỷ Quỳnh Thù ho vài lần, lúc này mới thấy nhói đau: “Đưa cô ấy về nhà đi.”

“Cậu không sao chứ?”

“Trầy da một tí, không có gì to tát.” Kỷ Quỳnh Thù đẩy Nguyễn Yếm lên xe: “Bên ngoài lạnh quá, vào trong đi.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Yếm ngồi trong xe đắt tiền như vậy, vì sợ xe bị bẩn nên lên xe không dám động đậy.

Kỷ Quỳnh Thù nói địa chỉ cho chú Đinh rồi nằm ngửa người ra ghế, nhìn chằm chằm Nguyễn Yếm tay đang ôm lấy chân.

Nguyễn Yếm che tay và tự hỏi: “Tại sao nhìn tôi?”

”Tôi lạnh”

Kỷ Quỳnh Thù nghiêng người về phía cô, thấy cô không từ chối, anh liền vòng qua eo cô và ôm ngang người cô vào lòng mình. Nguyễn Yếm giật mình, nhưng không hét lên.

Nguyễn Yếm chỉ nắm chặt tay áo anh.

Nhưng cô gầy yếu và suy dinh dưỡng, cô không thể chống lại sức mạnh của Kỷ Quỳnh Thù, vì vậy cô phải nhỏ giọng cãi nhau với anh: “Cậu bị bệnh à, có chú Đinh ở trước, cậu làm vậy không phải phép.”

Ngày thường, trước mặt anh cô trầm mặc ít nói, không gây sự.

“Có bệnh có bệnh .” Kỷ Quỳnh Thù ôm cô, cầm lấy tay cô: “Tay tôi lạnh lắm, tôi ôm cậu cho ấm”

Tay anh rõ là nóng hổi, tay tôi mới lạnh nha.

Khuôn mặt của Nguyễn Yếm lập tức đỏ lên, cô không dám nhìn phản ứng của tài xế và chú Đinh trước mặt, bọn họ cũng không phát ra tiếng động, khoảng cách gần như vậy, hẳn là biết tình huống phía sau.

Không nói đến sự ghét bỏ, Nguyễn Yếm luôn cảm thấy nhận thức của anh có vấn đề gì đó, bây giờ anh ấy hoàn toàn coi mình như một con mèo, làm một con mèo sẽ bị đánh, đây lại là địa bàn của người khác.

Không được, mình đã tự hứa, không được nhận sự giúp đỡ của người khác mà không thể hồi đáp, phải không?

Nguyễn Yếm cố gắng hết sức an ủi bản thân để chấp nhận, cô ngơ ngác nhìn phía trước, mơ hồ nhìn thấy trong hộp đựng có vài lọ thuốc, cô ghi nhớ tên thuốc, sau đó quay đầu sang chỗ khác.

Nhà Nguyễn Yếm rất gần, xuống xe liền thấy Nguyễn Thanh Thanh đứng dưới lầu đợi cô, quay đầu cảm ơn Kỷ Quỳnh Thù, sau đó giải thích sự việc với mẹ.

Nguyễn Yếm không có bạn bè, đây là lần hiếm hoi cô ấy dùng “bạn bè” để miêu tả Kỷ Quỳnh Thù, hơn nữa nhìn Kỷ Quỳnh Thù và Nguyễn Yếm trông khác xa một trời một vực.

Nguyễn Thanh Thanh lo lắng rằng Nguyễn Yếm sẽ bị lừa: “Người ta là con trai, lại còn là học sinh năm cuối, cần chuẩn bị thi đại học, sao lại có thời gian giúp con hết lần này đến lần khác?”

Nguyễn Yếm rất quyết đoán, cô ấy hiểu mình muốn gì và sẽ luôn nỗ lực cho mục tiêu của mình, nhưng cô ấy cũng là một cô gái nhỏ, kinh nghiệm lăn lội ngoài xã hội rất ít.

“Anh ấy hơi đặc biệt.” Nguyễn Yếm không thể nói rằng anh ấy rất đáng thương khi thấy anh ấy bị cô lập mỗi ngày, Nguyễn Thanh Thanh không biết Kỷ Quỳnh Thù ở trường bị bạo hành học đường.

“Không sao đâu mẹ, mỗi ngày con ở nhà cũng biết nam nữ khác biệt, mẹ nghĩ xem con sẽ vì một người cho một ân huệ liền vội vàng lọt hố để người ta lừa sao, người ta lại là con trai nữa.”

Nguyễn Yếm có chút thành kiến ​​với đàn ông vì mối quan hệ của Nguyễn Thanh Thanh, nhưng cô lại đồng tình với người bị hại và yếu thế.

Kỷ Quỳnh Thù có cả hai sự đồng tình của cô, Nguyễn Yếm không biết nên đối xử với anh như thế nào.

Nguyễn Thanh Thanh không nói nên lời, bà biết những lời đàm tiếu mà người khác nói về mẹ con họ.

“Nhân tiện, mẹ cho con mượn di động đi.”

Nguyễn Yếm gõ tên của “paroxetine” và “mirtazapine” vào thanh tìm kiếm, nhận được câu trả lời là một loại thuốc chống trầm cảm kiểu mới. Đây là điều mà cô gái không ngờ tới, cô đã tưởng anh nói bản thân bị bệnh chỉ là nói cho có lệ với cô, không nghĩ đến anh nói lại là sự thật.

Cô liền thay đổi cách nhìn của mình về người con trai này. Cô rất biết cách bào chữa cho bản thân. Giai đoạn trước, Kỷ Quỳnh Thù đã giơ dao về phía cô một cách không thể giải thích được và tính tình bất thường đều bị cô liệt vào dạng phức tạp trầm cảm. Nghĩ như vậy, cô liền đồng cảm với Kỷ Quỳnh Thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK