Tôi liếc nhìn bác sĩ, hôm nay cô cắt tóc ngắn, mặc chiếc áo blouse trắng, cây bút đen nằm trong túi áo, cô cầm bộ hồ sơ của tôi trên tay, góc hồ sơ có chút cong, một nửa trong số đó là những mô tả khó hiểu về căn bệnh này.
“Tôi không gặp ác mộng” tôi nói.
Dường như tôi không còn mơ về Hàn Băng Khiết, hay nói cách khác, thời học sinh đã bị tôi dần dần cho vào quên lãng, trở thành khoảng trắng, đó không phải sự lựa chọn của não bộ, mà là sự lựa chọn của chính tôi.
Tôi tên là Chu Trì, chẳng có gì để nói cả, dù sao thì tôi cũng chỉ là một đứa trẻ không ai thương.
Cũng đừng có hỏi về cuộc sống của tôi, tôi chỉ là người qua đường mà thôi, chẳng có thứ gì đáng để khoe mẽ cả.
Một người tầm thường sống một cuộc đời tầm thường, cha mẹ còn sống nhưng không khác gì đã chết, được giáo dục bắt buộc chín năm như bao người khác, được đi học, nhận mặt chữ, ăn cơm, ngủ nghỉ, cũng có giáo viên, được giao bài tập về nhà, cũng hút thuốc, cũng muốn sống tiếp — không phải dài dòng, cuộc sống của tôi chính là như thế, chẳng có gì cả.
—Anh không phải là một tên khốn mà.
Ờ, đúng, tôi vẫn là một tên khốn mà, nhưng tôi sẽ không thừa nhận, đứa trẻ không ai dạy sẽ lạc đường, kịch bản thối nát của những đứa trẻ đường phố, không trách tôi được.
Có thể kết thúc rồi, bạn không nên tìm bài học cuộc sống từ một người qua đường.
—— Vậy ác mộng thì sao?
…..
Tôi không thích tôi hồi cấp 3.
Thực sự rất khó để tôi có thể ghép lại quãng thời gian cấp 3 từ những ký ức mơ hồ, chỉ còn vài mảnh vụn của mình, nhưng nó chắc sẽ rất nhàm
chán, một người ngoài mấy việc vặt ra thì chỉ có học hành và đánh nhau như tôi, cái việc nhớ lại những ký ức mỏng manh đó còn tốn sức hơn, thậm chí tôi còn chẳng để lại một trang nhật ký nào.
Đôi lúc tôi có thể nhớ lại việc tranh cãi với giáo viên trong lớp rồi sau đó lao ra cửa, hoặc đột nhiên vứt cặp sách lên bàn rồi nói “Mày đợi đấy cho tao”, hồi tưởng lại cảnh mình túm cổ áo ai đó rồi ấn cậu ta lên tường, hoặc cười khì trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc, nhưng đó chỉ là những mảnh ký ức thoáng qua, không nghĩ ra nguyên nhân hay kết quả, không biết người trong cuộc gồm những ai, mọi hoài nghi thôi thì cứ để cho mây gió cuốn đi, chỉ khoảng hai ba phút khi tỉnh dậy thôi.
Rồi chúng lại tan biến như mây khói.
Tỷ lệ quên này không hợp lý, tất nhiên, tôi biết, là bởi tôi muốn quên thôi.
Tôi không thích cuộc sống của mình, ký ức của tôi, và cái tôi kiêu ngạo của mình, nghĩ rằng mình có thể nhận được sự tôn trọng bằng cách đánh nhau.
Tôi đã không đuổi theo những điều tốt đẹp, tôi chỉ muốn mắng mình là một tên ngu ngốc.
Bởi vì khéo hay, lúc tôi đang học cấp 3, bỗng một ngày tỉnh ra, mình đang bước vào con đường tối tăm, nhưng tôi không có số mạng làm lão đại hắc đạo, bị kẹt ở ngay ngã ba đường.
Cuộc sống của một số người là do ông Trời định trước, tôi đã quên lý do tại sao người ta lại gọi tôi là “tên côn đồ”, không nghề nghiệp cụ thể, chẳng có tương lai, chẳng có cặp sách đeo sau lưng, đánh người, đòi nợ, nhậu nhẹt, lên giường với gái chưa đủ tuổi trong KTV, nhả câu anh yêu em ở khắp mọi nơi, còn tự thấy bản thân mình rất đa tình.
Tôi không cần bạn dạy đời, tôi phân biệt được đâu đúng đâu sai.
Nhưng tôi thấy đó là điều bình thường, không cần hỏi tại sao, mọi người đều làm thế, con người là những sinh vật theo đuổi niềm vui, có cảm giác thành tựu khi được một đám con trai yếu đuối cầu xin và gọi mình là đại ca.
“Bạo lực học đường” phải không?
Tôi biết là không đúng, nhưng tôi ý thức được đó không tới nỗi là bạo lực học đường, tôi chỉ thấy đây là việc một vài người trưởng thành trong xã hội đi bắt nạt người khác mà thôi, chẳng có vấn đề gì, chẳng một ai tát tôi hay nói tôi nên đi chết đi, đương nhiên, tôi cũng chẳng có cách nào đồng cảm với tụi nhóc xui xẻo đó được.
Dù sao thì tôi cũng đâu phải là người bị đánh.
Hàn Băng Khiết là bạn gái cũ của tôi, ở bên một thứ rác rưởi như tôi.
Cách xử lý của cô ấy cao tay hơn tôi nhiều, nghe nói vừa lên cấp 3 là đã có bạn trai ngay, xăm tên anh ta lên người mình, chưa tới một tháng thì chia tay, chia tay rất khó coi, cứng rắn chà sạch vết xăm mấy lần, suýt thì bong tróc da, đúng là một người rất cứng rắn.
Nhưng lúc đó tôi không phát hiện ra, tôi chỉ thấy đù, cô ấy ngầu thật đấy.
Cao Tam đã từng nhắc đến tên cô ấy, vài người trong số họ là bạn trai cũ của cô ấy, lịch sử tình trường phong phú tới nỗi lập được cả đội bóng ấy chứ, nhưng mà tôi không quen cô ấy, không xinh cho lắm, chẳng hứng thú.
Chính cô ấy chủ động tìm đến tôi, hoặc là đám anh em của tôi để giúp đỡ, nói rằng có một con nhóc đã gây chuyện với cô ấy, muốn đánh con nhóc đó một trận, cuộc chiến nhàm chán của mấy đứa con gái, tôi lười xen vào, chỉ là buổi tối hôm đó tôi mở video bọn họ đăng lên, muốn xem con yêu tinh đó là con nào.
Nhưng đây chỉ đơn thuần là một video bắt nạt. Bởi vì cô là Nguyễn Yếm.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nguyễn Yếm.
Được rồi, tôi thừa nhận, cô rất xinh đẹp, đẹp theo cái kiểu đúng gu tôi ấy, ngũ quan mang nét thanh tú và dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt, lông mi vừa dài vừa dày, đồng tử thì trong vắt.
Tôi đúng là một tên khốn, một video bạo lực mà tôi đã xem nó rất nhiều lần.
Bọn họ nói cô là người làm gái, bất kỳ tên đàn ông nào cũng có thể, tôi nghĩ rằng nó sẽ tuyệt vời lắm đây.
Thế nên tôi là một tên khốn, tôi thấy chúng lột quần áo cô, tát cô, kéo tóc cô, và rồi tôi cứng.
Thế là Hàn Băng Khiết theo đuổi tôi, tôi đồng ý, cô ấy là cô gái mà tôi không thể kiểm soát nhất trong mấy cô bạn gái của tôi, nhưng thế thì đã sao, tôi cũng chẳng có chút tình cảm nào trong cuộc tình này.
Tôi thường đến lớp của cô, cũng thường nhìn thấy Nguyễn Yếm.
Cô ngồi ở hàng ghế sau, hiếm khi rời khỏi chỗ của mình, hầu hết thời gian cô đều lặng lẽ lật mở cuốn bài tập chán ngắt, hoặc là đọc thuộc từ
vựng tiếng Anh, cô yên tĩnh tới mức quá đáng, làm gián đoạn quãng khoảng thời gian yên tĩnh của cô thường là Hàn Băng Khiết, hoặc là có việc đột xuất nào đó.
Tôi thường thấy cô cau mày và lôi một ít kẹo cao su đã nhai ra khỏi ngăn bàn cô, hoặc lôi một con chuột chết ra khỏi cặp mình, tìm bài kiểm tra bị bỏ trong thùng rác, hoặc tự nhiên trông thấy mấy chữ chửi thề trên sách giáo khoa, phần lớn thời gian, cô đều xử lý nó với một khuôn mặt vô cảm, nếu nó xảy ra thường xuyên, cô mới có nét mặt tuyệt vọng và muốn khóc, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô khóc.
Tôi bắt đầu tự hỏi liệu đây có thực sự là một người làm gái không? Vậy cũng quá bỏ đi rồi, chẳng có thủ đoạn gì cả.
Có lẽ không phải.
Cô chỉ đơn thuần là một nạn nhân bị người ta bắt nạt mà thôi.
Nhưng tôi chưa hề nói chuyện với cô, tôi và cô không đi cùng một đường, kẻ yếu không biết phản kháng ở chỗ tôi đều đáng chết, tôi không thèm đoái hoài đến niềm vui hay nỗi buồn của người khác.
Sau này, tôi vẫn là bạn trai của Hàn Băng Khiết, chịu không nổi, đây không phải là đối tượng khiến tôi thấy kiêu ngạo, Triệu Nhu bên cạnh cô ấy còn biết thả thính hơn ấy.
Bọn họ bảo mấy tên nam sinh trộm chụp ảnh Nguyễn Yếm đi vệ sinh, xem phía dưới của cô có đẹp không, suýt thì đã thành công, ý thức phòng ngừa của cô rất mạnh, Hàn Băng Khiết rất tức giận, cô ấy luôn không vượt qua được cô, thế là buổi tối bèn tới đạp đổ bàn của cô, ném sách giáo khoa của cô xuống lầu, có tiếng lạch cạch, tôi đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy người phụ nữ này có lòng trả thù rất mạnh, nên tôi bèn giục cô ấy rời đi nhanh, cũng đâu phải chỉ có lần này.
“Nhưng em không thoải mái!” Hàn Băng Khiết bứt rứt: “Con khốn.”
Tôi thấy hình như Hàn Băng Khiết có bệnh, cắn chặt một cô gái không buông, lẽ nào bắt Nguyễn Yếm chết thì cô ấy mới vui chăng?
Dù sao gì thì tôi cũng đã dỗ cô ấy đi được, xuống tới tầng một, tôi như bị quỷ mê hoặc liếc nhìn vào một góc tường dưới lầu – nếu như trời mà mưa to, thì đống sách vở của cô sẽ hỏng hết, hay là mình gọi anh em tới lấy giúp cô — và rồi tôi thấy một nam sinh cầm ô, ngồi xuống nhặt từng cuốn sách một dưới làn mưa như trút nước.
Lo chuyện bao đồng, Kỷ Quỳnh Thù.
Chẳng có gì hay ho để nhắc tới, thiếu gia của gia tộc nhiều tiền, ai dám đắc tội, chưa bao giờ thấy cậu ta tốt với người khác, cũng không hoà đồng với mọi người.
Sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?
Cậu thiếu niên gầy gò đứng dậy, tay ôm chồng sách, mà trong khoảnh khắc cậu ta đứng dậy có liếc nhìn tôi, không biết vô tình hay cố ý, vì cách quá xa, tôi không nhìn rõ nét mặt của cậu ta.
Cho dù biểu cảm thế nào, không vừa mắt thì đánh thôi, không phải nhà cậu ta giàu à, vậy thì đánh cho tới khi cậu ta phá sản thôi.
Nắm đầm mới là đạo lý cứng rắn.
Sáng hôm sau, tôi gặp Kỷ Quỳnh Thù, cậu ta đang đứng dưới nhà với đống sách của Nguyễn Yếm trên tay, không bước vào, trông có vẻ như đang đợi chủ nhân của chúng tới tìm mình, tôi bước qua người cậu ta, đột nhiên cậu ta ngăn tôi lại: “Video tụi mày đăng trong nhóm, đừng có truyền ra ngoài.”
“Sao mà mày biết được, mày có trong nhóm đâu.” Tôi nghĩ một lúc mới phản ứng lại, “Không đúng, có nhiều video trong nhóm bọn tao lắm, mày đang nói cái nào thế?”
“Tự mày biết.” Giọng Kỷ Quỳnh Thù lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nhìn tôi: “Tung đoạn video bắt nạt lên mạng, lớn chuyện thì tụi mày phải chịu trách nhiệm.”
“Liên quan éo gì đến mày, mày quen với cô ấy à?”
“Không quen, thấy cô ấy từng cho Án Án ăn, tôi muốn trả ơn cô ấy. ”
Cậu ta nói mà tôi chẳng hiểu gì, sau đó mắt dán chặt vào Nguyễn Yếm đang tìm sách, vẻ mặt như muốn kết thúc cuộc trò chuyện với tôi, tôi nhìn cậu ta bước qua chỗ cô, bởi vì chẳng rõ việc gì nên cảm thấy rất buồn bực, cậu ta có cái giọng “mày phải nghe lời tao”, thể hiện hết trên nét mặt, cậu ta có biết là mình đang nói chuyện với ai không thế?
Sau đó tôi đánh cậu ta.
Nhưng mà, ông nội nó, tôi phát hiện mình đánh không lại cậu ta, trông cậu ta yếu như một con gà mà.
Điều này khiến lòng tự trọng của tôi chịu một cú sốc lớn, tôi hiếm khi thua trong mấy trận đánh nhau, càng không cho phép bản thân mình thua một tên thiếu gia chẳng cao mà cũng chẳng cường tráng gì, tôi thấy có vẻ
mình đã kết oán với cậu ta rồi, phải để tên khốn đó quỳ xuống dập đầu trước mặt mình thì mới nguôi giận được, cậu ta tưởng mình là ai chứ.
Và thế là tôi đã gặp Kỷ Quỳnh Thù thường xuyên, không có gì khác, chính là muốn đánh nhau thôi, tôi không phục cậu ta, nhưng chắc là cậu ta phục tôi.
Tất nhiên tôi cũng sẽ gặp Nguyễn Yếm.
Nhưng không ngờ rằng tôi sẽ gặp được “bọn họ.”
Cô gái xinh đẹp trốn sau lưng Kỷ Quỳnh Thù, thò cái đầu nhỏ ra, cô không nhớ gì về tôi, cô ngước lên nhìn cậu ta đầy nghi ngờ, đó không hề giống biểu cảm của cô gái mà trước đây tôi từng gặp, cô gái Nguyễn Yếm tính khí cứng rắn đó, không nên lộ ra dáng vẻ nghe lời này.
Tôi rất khó chịu, không nên như thế, cảnh này không nên xảy ra chút nào, tôi giống người bị sét đánh giữa trời quang, không hiểu chuyện này là thế nào.
Rõ ràng là hai người họ không hề liên quan tới tôi.
Hai người này sao lại ở bên nhau, điều này không hợp lí chút nào, cậu ta chỉ là một tên điên khùng không thích nói chuyện, mà cô là người yếu đuối mong chờ được giải thoát khỏi bạo lực học đường, hai người họ bị mọi người bài trừ ra khỏi vòng tròn quan hệ, đoàn kết lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi muốn đi hỏi Nguyễn Yếm, tôi rất tò mò về vấn đề này.
Nhưng cô sợ tôi, dù cô chẳng nhớ gì về tôi cả, dù tôi chưa bao giờ bắt nạt cô, dù tôi có muốn nói chuyện với cô, thì cô vẫn nhìn tôi như nhìn Hàn Băng Khiết vậy.
Tại sao?
Tôi không hỏi, chẳng sao cả, ông đây chẳng lạ gì.
Sao tôi lại để ý cái này chứ? Tôi đúng là có bệnh mà, tôi có một cô bạn gái giàu có sẵn sàng chi tiền cho tôi, có một bạn giường ngọt ngào, có một nhóm anh em gọi mình là “anh”, có một cuộc sống được tôn trọng, làm bất cứ điều gì mình muốn, thầy cô không quản, mẹ nó, sao mình lại đi quan tâm một con nhóc bị bắt nạt chứ?
Có phải tôi bị bệnh không, có phải tôi bị bệnh không?
Đừng nói là tôi thích Nguyễn Yếm, tôi không thích cô ấy, thích cái quái gì, quen ăn thịt cá rồi thì lẽ nào tôi không ăn thanh đạm được hả?
— Đó không phải là sự hiếu kỳ.
Không, ờ thì, tôi hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, chỉ là ông đây chưa ngủ với cô thôi, nghĩ kỹ rồi, trên đầu chữ sắc có một con dao ấy.
Này, bạn viết sai rồi, cô ấy là Nguyễn Yếm, là “thỏa mãn” chứ không phải “xinh đẹp”. Note:
Tên nữ chính: 阮厌/ruǎnyàn/ Nguyễn Yếm, 厌 là hài lòng, thoả mãn or chán ngán.
Còn “艳/yàn/ là xinh đẹp, tươi đẹp.
Cuộc sống trung học của tôi buồn tẻ và vô vị, tôi nói rồi, tôi chỉ nhớ những câu chửi thề và đánh nhau thôi, xui thì bị cảnh sát bắt được dạy dỗ một trận, sau đó thì lại bị bố mẹ lôi về nạt nộ rồi đánh cho một trận, không xui thì người khác bị tôi đập.
Ngoài những cái đó hả?
Tôi chẳng nghĩ ra được cái gì cả, hồi cấp 3 tôi cứ sống thế thôi, dù sao thì tôi cũng chẳng thi đỗ trường đại học nào, cũng coi như tạch tốt nghiệp rồi, chẳng còn gì khác.
Nhưng, tôi chán rồi.
Tôi nghe Triệu Nhu nói Hàn Băng Khiết đã bị mẹ cô ấy đẩy xuống lầu, bây giờ cô ấy còn đang nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết, tôi nghĩ cuối cùng thì Nguyễn Yếm cũng đã được giải thoát, cuộc tình này của tôi cũng chẳng thú vị gì, nhưng nói chia tay với một người đang nằm trong phòng phẫu cũng chẳng có chút đạo đức nào, tôi định đợi cô ấy tỉnh rồi mới nói.
Vẫn là lên lớp 11, tìm Triệu Nhu thôi.
…Tôi đã nói là Triệu Nhu, thế quái nào lại lôi Nguyễn Yếm vào, cô không phải thế, dù sao tôi cũng chưa thấy Kỷ Quỳnh Thù qua đây, mọi người cũng không biết bọn họ quen nhau.
Hèn nhát.
“.. Mày cười cái gì thế?”
Tôi nói, “Kỷ Quỳnh Thù, mày cười cái gì thế?”
Kỷ Quỳnh Thù ngồi ở cầu thang bộ phía sau phòng học, trên mặt có vết thương, không nghiêm trọng lắm, nhưng tên này là người có thù tất báo,
tôi đánh cậu ta một cú đấm, thì chắc chắn cậu ta sẽ trả cho tôi 10 cú, chỉ là tôi bị thương nặng hơn thôi.
Kỷ Quỳnh Thù kéo tay áo khoác của mình, đồ của cậu ta luôn bắt mắt hơn những người khác, dù là vẻ ngoài hay đồng phục, nhưng đáng tiếc khuôn mặt của cậu ta đã gầy và nhu hoà chút rồi: “Cười cậu, ngay cả lí do vì sao tới gây chuyện với tôi cũng không biết.”
Tôi càng tức giận: “Tao muốn đánh thì đánh thôi.”
Kỷ Quỳnh Thù gật đầu: “Được rồi, dù sao cũng là lần cuối cùng.” “Cuối cùng mày cũng muốn chết rồi à?”
Kỷ Quỳnh Thù đứng dậy: “Lên đại học rồi, được bảo lưu, sau này không cần tới trường nữa.”
Tôi ngơ ngác, mơ hồ phát hiện một người cùng lớp không khác gì tôi đột nhiên nói về con đường tương lai, cảm giác xa lạ khiến tôi không biết nên tiếp lời thế nào.
“Cậu thật kỳ lạ?” Kỷ Quỳnh Thù nhìn tôi, vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm và thờ ơ đó, “Cậu dường như chưa bao giờ nghĩ đến việc bước ra khỏi cánh cửa này, sau này cậu sẽ thế nào, cậu lấy việc đánh nhau và sự phù phiếm ngắn ngủi để lấp đầy cả thời đi học của cậu, nghĩ thế nào cũng thấy cậu rất đáng thương.”
Tôi sốt ruột ngắt lời cậu ta, sao tôi có thể nghe những lời càm ràm khó nghe của bố mẹ từ cái tên cùng tuổi với mình chứ: “Mày rảnh lắm hả, đặc biệt chạy tới đây dạy đời tao hả?”
“Tôi không dạy đời cậu.”
Kỷ Quỳnh Thù nói, “Tôi nói những gì cậu cho là đúng, cậu biết nghĩ thế là đúng, nhưng cậu không dám thừa nhận mà thôi.”
Dừng lại, đủ rồi, thôi đi.
Loại chuyện vớ vẩn này chỉ thích hợp nằm trên giường không ngủ được rồi sau suy nghĩ lung tung thôi, có gì đáng để khoe khoang chứ, tôi cũng thấy mình làm ông chủ là đúng đấy, trong lòng lại nảy sinh tia cáu kỉnh quen thuộc, tôi đảo mắt quay đầu nhìn, tôi mà biết Kỷ Quỳnh Thù là một con người chán ngắt như vậy thì đã trốn cậu ta từ lâu rồi.
Nhưng Kỷ Quỳnh Thù không nói thêm gì nữa, dường như cậu ta nhận ra rằng tôi không nghe lọt tai mấy lời này, thế là cậu ta cũng chẳng kéo tôi về con đường chính đạo nữa, cậu ta chỉ nhóm người phía sau lưng tôi:
“Bọn họ không phải là anh em của anh, sau này anh sẽ hiểu, ờ thì, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì?”
“Nói thay cho Nguyễn Yếm.” Kỷ Quỳnh Thù đưa ra một câu trả lời bất ngờ, “Nhưng tôi rất ghét mấy kiểu người như cậu, vì vậy cậu không xứng được người khác tha thứ.”
Cậu ta nói cái quái gì thế, tôi cần được người khác tha thứ hả? Ông đây sống vui vẻ là được rồi, nhưng tôi rất tức giận, trong cơn tức giận còn có cảm xúc bứt rứt không biết tên, đến nỗi tôi còn không phản bác lại cậu ta.
Những người phía sau xúm lại, tôi cầm bóng ném về phía họ: “Thử nhắc cái tên Nguyễn Yếm một lần nữa xem, tên khốn!”
Kể thì nhiều đấy, nhưng thật ra họ không liên quan gì đến ác mộng của tôi, tôi chỉ mơ hồ nhớ ra hôm qua tôi mơ về họ, thuận miệng nhắc thêm mà thôi.
Nhưng ác mộng bắt đầu từ ngày hôm đó.
Sau này rất nhiều lần, tôi hận bản thân mình ngày ấy đã bước ra khỏi cổng trường rồi sợ hãi nhìn lại chính mình, hận bản thân mình đã ngoan ngoãn về nhà, vô cớ mở cuốn sách giáo khoa ra.
Tôi hận mình không muốn bước tiếp trên con đường tăm tối này nữa.
Hoá ra tôi là một kẻ có thể cố chấp, cứng đầu đi về nơi vô danh suy đồi và mục nát đó, không điều gì đang chờ đợi mình ở phía sau, nhưng tôi đã bỏ cuộc giữa chừng, lúc còn nửa năm nữa mới thi đại học, tâm trạng bừng bừng khí thế mở sách, tôi nhìn mà chẳng hiểu một chữ nào.
Tôi hận. Tôi hận bản thân mình rõ là không hiểu gì hết, nhưng mông thì như đóng đinh vào ghế, không trốn tiết hay ngủ gật mà cố gắng lên lớp cả buổi.
…Bạn có thể thay thế tất cả sự căm ghét ở trên bằng lòng biết ơn, chúng có thể tồn tại cùng một lúc.
Tôi không biết.
Tôi đã tự hỏi mình rất nhiều lần, rằng mình đang giả vờ làm gì, tôi biết mình là kẻ thối tha, sa đọa từ lâu rồi, giờ còn giả làm học sinh ngoan gì nữa.
Tôi học những kiến thức đó làm gì?
Muộn rồi, vô ích thôi, tôi chạm vào ngưỡng cửa tri thức, nhưng nó đã nói cho tôi biết cuộc sống trước đây của mình tệ tới mức nào, những điều đó, tất cả, đều sai lầm.
Trên cuộc đời này, con người ta sợ nhất là những kẻ khốn nạn nửa vời, và người tốt không hoàn toàn.
Tôi có cả hai thứ đó.
Tôi chia tay với Hàn Băng Khiết, nhưng tôi không chia tay rõ ràng, hoặc có lẽ là, tôi không chia tay được.
Hàn Băng Khiết bây giờ không phải là Hàn Băng Khiết trước kia nữa, tuy không phân rõ được, nhưng lời nói của cô ấy ác độc hơn trước, hành vi cũng cực đoan hơn trước. Lúc tôi nhắc tới chuyện chia tay với cô ấy, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, oán hận còn nhiều hơn sự tiếc nuối, cô ấy nói không được, tôi nói tôi không cần sự đồng ý của cô, cô nói vậy thì tôi sẽ giống như ba của mình, chém chết anh.
Cô ấy rất bình tĩnh, hoàn toàn không biết được câu nói vừa rồi có ảnh hưởng đến tôi.
Cô ấy còn nói, chúng tôi vẫn là người yêu của nhau, chúng tôi vẫn như trước kia.
Không giống.
Không giống nhau chút nào.
Cánh tay cô ấy ôm tôi một cách trìu mến, còn mắt thì dán chặt vào con đường rộng lớn ngoài cổng trường, tôi muốn ra ngoài.
Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Tôi muốn chuyển trường, tôi muốn đến một nơi mà không ai biết quá khứ của tôi, không biết tôi đã từng đánh nhau, không biết tôi có những chỗ ngu ngốc, tôi muốn thoát khỏi cái môi trường ngột ngạt này, chuyển trường là cách tốt nhất để tạm biệt quá khứ của học sinh, tôi có thể giả vờ như khoảng thời gian đó chưa từng tồn tại.
…..
Và sau đó? Sau đó, có một người con gái, nhảy lầu tự tử, ngay trước mắt tôi.
Toàn thân cô ấy co giật, đầu chảy đầy máu, cô ấy hỏi tôi Chu Trì, sao anh lại không thích em.
Những vệt trắng bệch chảy ra từ não và vết thương hở của cô ấy, giống như vô số con giòi màu đỏ bò dày đặc trên nền nhà, mắt cô ấy mở to, đôi mắt đầy sự kinh ngạc và hoảng loạn, nhìn thẳng vào tôi.
Cơn ác mộng của tôi. Vô số lần.
“Đến đây thôi.” Tôi hít một hơi, “Tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi quên mất rồi.”
Bác sĩ tâm lý nói được, cô đóng sổ cuốn hồ sơ bệnh án viết đầy chữ, kê một số loại thuốc thường uống cho tôi, rồi hẹn tôi cho lần trị liệu sau: “Anh đã bình phục rất tốt rồi, đừng sợ.”
Tôi chỉ cười, tôi nghĩ ông trời nói ác có ác báo, hoá ra không phải là giả, lỗi lầm chính mình gây ra thì phải trả giá bằng chính cuộc đời của mình, sợ hãi cuộc sống nhưng cũng muốn sống tiếp, không tìm ra mục tiêu của cuộc đời mình, đó mới là con đường mà tôi phải đi.
Tôi có thể đổ lỗi cho ai? Tôi không trách ai.
Đi xuyên qua hành lang dài, chỉ có bác sĩ và y tá, hành lang dành cho bệnh nhân điều trị tâm lý yên tĩnh hơn nhiều so với các khoa khác, náo nhiệt là của người khác, tôi không xứng có được nó.
Tôi bước đi chậm rãi, cự tuyệt tất cả những cảm xúc còn sót lại, tôi không thể quay về như trước kia.
“Bác sĩ Tiểu Kỷ.”
Tôi nghe phía sau có người nói: “Tôi rất xin lỗi, lẽ ra hôm nay anh được nghỉ làm, nhưng bệnh nhân này đang trong tình trạng rất nguy hiểm, tôi không thể làm gì được…”
“Không sao đâu. ”
Một âm thanh quen thuộc khiến tôi run lên.
“Còn phải cảm ơn anh đã dám để một người có kinh nghiệm lâm sàng ít như tôi cầm dao mổ chính.”
Tôi quay đâu lại một cách cứng ngắc.
Đã rất lâu rất lâu rồi tôi không gặp Kỷ Quỳnh Thù, tôi vắng mặt trong bất kỳ một cuộc họp lớp nào, tôi không thể chấp nhận việc một người hô phong hoán vũ thời cấp 3 như mình lại bị hiện thực đè tới nỗi không thở
nổi, còn phải lộ mặt trước mọi người, nhưng khi thật sự gặp Kỷ Quỳnh Thù rồi, sự tương phản rõ nét đó vẫn khiến tôi choáng váng.
Chúng tôi đã từng đánh nhau. Tôi là một kẻ có tật về tâm lý.
Mà cậu ta, không còn là dáng vẻ của một cậu nhóc gầy gò năm nào, đã có da có thịt, giữa lông mày hiện lên nét anh tuấn và khoẻ, cậu ta đã cao lên rất nhiều, đập tan nét ốm yếu thuở thiếu thời, đắp nặn thêm nét lạnh lẽo, thành thục và u ám cao ngất, tạo nên nét độc đáo mà không hề khó chịu cho khí chất của cậu ta.
Cậu ta là một bác sĩ, đứng trước mặt tôi, cậu ta có thân phận ra lệnh cho tôi.
Vì vậy tôi vẫn phải phục tùng cậu ta. Ngay cả khi tôi không đồng ý.
Họ còn nói gì nữa, tôi thấy cậu ta đi vào phòng ngoài của nhà vệ sinh, từ từ vặn vòi nước, dội nước lên mu bàn tay mình, mà bên ngoài mặt trời sắp xuống núi, ấm áp và đỏ rực, chiếu sáng tấm kính trong suốt trên cửa sổ.
Đã từng quen biết.
Đã từng chứng kiến cảnh này.
Hồi ức đột nhiên trở nên rõ ràng trong giây lát, tôi đứng trong khu ký túc xá của trường cấp hai Đồng Lư, nhìn vào hai bên hành lang mờ mịt ở cửa ra vào ký túc xá, một cậu thiếu niên chưa từng xuất hiện vào buổi trưa bước tới, đang mặc đồng phục, ở hành lang của phòng vệ sinh giặt một chiếc áo đồng phục khác.
Cậu ta vẫn luôn là cái gương mặt đó, môi hơi mím lại, cúi đầu giặt vết bút bi trên đồng phục, bên ngoài cũng là cảnh mặt trời lặn, ánh sáng màu cam ánh lên khung cửa sổ, rơi trên tóc cậu ta.
Kỷ Quỳnh Thù thấy tôi bèn hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”
Tôi dựa vào tường thản nhiên hỏi: “Mày đang làm cu li cho ai vậy?”
“Liên quan tới cậu à?” Cậu ta nói, ánh mắt tránh né, “Tôi không đánh nhau với cậu, cách xa tôi ra.”
Tiếng nước chảy chợt dừng lại, Kỷ Quỳnh Thù bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngay lúc đó tôi có một linh cảm khó tả, cũng như nhiều năm trước, tôi theo cậu ta ra khỏi khu khoa Nội, dõi theo anh từ xa, như thể tôi đã từng
lần theo cánh tay giặt sạch bộ đồng phục kia, lặng lẽ đi theo chàng trai lên dãy của lớp 11.
Tôi đã nhìn cậu ta đi xuyên qua nhân gian, xuyên qua hàng cây tươi tốt, xuyên qua tuổi trẻ đầy cô đơn với những hàng cây rụng lá vào mùa thu.
Sau đó.
Sau đó, quả nhiên.
Cũng có một người bước nhanh ra khỏi dãy lớp 11, từ bên ngoài bệnh viện vội vã chạy qua đây, đón ánh hoàng hôn cuối cùng, nhẹ nhàng đứng trước mặt cậu ta.
Lúc đó tôi nghĩ, hoá ra là Nguyễn Yếm. Bây giờ tôi nghĩ, quả nhiên là Nguyễn Yếm.
Tóc cô xõa xuống, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng hồng, trên tay ôm một con mèo lười ngác, khi thấy Kỷ Quỳnh Thù, thì cô liền cong mắt lên và cười.
Cô biết cười sao?
Lần đầu tiên tôi thấy cô cười.
Kỷ Quỳnh Thù bước tới hôn cô, sau đó đón lấy con mèo, không biết phải nói gì, nhưng thấy bọn họ rất hạnh phúc, khác xa cái đang vẻ xù lông nhím lên kháng cự người khác tới gần của bọn họ hồi đó.
Tôi không có cách nào vượt qua họ, họ là nạn nhân của bạo lực học đường, còn tôi là thủ phạm.
Nực cười biết bao, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại họ, một đứa trẻ không hiểu chuyện khi lần đầu tiên thấy họ bên nhau, luôn tự nhủ rằng không nên thế, nhưng chỗ nào không nên đây?
Bọn họ, một người là kẻ điên khùng không thích nói chuyện, một người là kẻ yếu đuối đang chờ được cứu thoát khỏi bạo lực học đường.
Bọn họ xứng đôi biết bao.
Hoá ra bọn họ mới là dành cho nhau.
Tôi nhìn họ mặt đối mặt, ánh hoàng hôn đã khuất bóng, mặt trăng nửa ẩn nửa hiện với vài nét cong cong, con mèo trong vòng tay của Kỷ Quỳnh Thù tỉnh dậy, kêu meo meo vài cái rồi dụi lên mặt anh.
Cậu ta xương cốt ưu việt, trong bóng đêm cũng không tìm ra khuyết điểm nào, mà cái vẻ u ám khiến người ta bất an của cậu ta, đã hoàn toàn bị sự
ấm áp của người con gái kia lấp đầy.
Nguyễn Yếm xoa đầu mèo, trìu mến ôm cánh tay Kỷ Quỳnh Thù, cô không hề giống Nguyễn Yếm cẩn thận cầm đồng phục, nói lời cảm ơn với đối phương trước kia nữa.
Họ đã kết hôn chưa?
Đúng ha, mọi người gọi cậu ta là “Bác sĩ Tiểu Kỷ” và gọi cô ấy là “Vợ của Tiểu Kỷ”, họ đã thay đổi theo năm tháng, cũng giống như tôi.
Chúng ta đều không giống nhau.
Nhưng Kỷ Quỳnh Thù, tôi nghĩ, cậu thực sự con mẹ nó, là một người chiến thắng cuộc sống, đi con đường tôi muốn đi, ngủ với người tôi muốn ngủ, tôi luôn nghĩ cậu ta giống tôi, là một đứa trẻ hư hỏng không nhìn thấy ngày mai.
Chớp mắt, tôi tiếp tục thối rữa, còn cậu ta thì đã lên bờ.
Tôi bàng hoàng phát hiện, trong ký ức mơ hồ của người đã khuất, những bức ảnh thuộc về tôi mờ nhạt như những tấm ảnh cũ kỹ đã ngả màu, biến thành hai màu màu đen trắng hỗn độn, chỉ còn những tia chớp ngắn ngủi thuộc về họ, giống như một tảng đá được phủ lớp giấy bạc đầy màu sắc, những bức tranh nhiều màu, óng ánh sắc vàng.
Giống như tôi không phải là nhân vật chính của cuộc đời mình.
Tôi không phải là nhân vật chính của cuộc đời mình, bọn họ mới là nhân vật chính. Tôi dường như đã vòng quanh nhân vật chính vài vòng, để lại vài đoạn ngắn ngủi trong câu chuyện của họ, phần còn lại thì chỉ đứng yên đó, bàng quang theo dõi sự trưởng thành của họ.
Chỉ là màu nền của tôi không được sáng cho lắm.
Tôi mới thất sự là một đửa trẻ hư hỏng, một người qua đường mặc kệ mọi thứ, một kẻ sống trong vòng tròn của riêng mình, nhưng vòng tròn đó lại gần với hào quang của nhân vật chính.
Khi đoàn tụ, thì có tất cả những cảm xúc như bàng hoàng, ngạc nhiên, tội lỗi, hiếu kỳ và xoắn xuýt đã thi nhau phồng lên như những quả bóng bay, rồi sau đó chúng xẹp xuống nhanh tới mức khó tin.
Bỏ đi, tôi nghĩ, ai sẽ hòa giải với ai đây, bọn họ mới thực sự là người thoải mái, mà thoải mái trước năm tháng, tôi có tư cách gì để hỏi?
Thời gian đã biến mọi thứ thành quá khứ, và tạo ra một Kỷ Quỳnh Thù, người có thể nói lời tạm biệt với bản thân khiếm khuyết của tôi, và
Nguyễn Yếm, người mà tôi không thể nắm bắt dù có bắt đầu lại.
Còn tôi, tôi chỉ là một tên khốn, trước đây, hay sau này đều chưa từng thay đổi.
Tôi vẫn phải sống tiếp, với những ký ức mà tôi có thể nhớ được, cuối cùng cũng chỉ giống như những hạt cát tuột ra khỏi lòng bàn tay tôi mà thôi.
Phần đời còn lại ——
Tôi sẽ đi theo hướng ngược lại hoàn toàn với bọn họ.
Phần đời còn lại, điều duy nhất tôi chắc chắn có thể làm được, là tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.