• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau đó em không chỉ tự mình xuống bếp mà còn làm Mãn Hán toàn tịch để chiêu đãi anh, lại còn quấn lấy anh cầu “yêu” vài ngày, nếu không phải

lúc ấy anh đang tuổi trẻ, không thì đã bị hút dương bổ âm biến thành một bộ xương khô rồi.”

Gương mặt Nguyễn Yếm bị anh chọc ghẹo đến đỏ bừng, dù nửa câu cũng không nghe lọt nổi nữa, lấy tôm ngâm trên bàn do tự tay Nguyễn Thanh Thanh làm nhét vào miệng anh – nơi lời nói được phát ra: “Anh im đi.”

Kỷ Quỳnh Thù cười né tránh, anh mới trở về từ bệnh viện, trên người vẫn còn dính mùi nước thuốc riêng biệt, nghe giống như một tiểu thiếu gia ốm yếu được ngâm trong ấm thuốc vậy.

Nguyễn Yếm vừa mới dọn dẹp phòng xong, lại lười phải nấu cơm tiếp nên mua cơm bên ngoài ăn tạm cho no bụng, một đống giấy lộn xộn bày ra trên bàn, hợp đồng của Nguyễn Yếm vừa mới ký với Tam Phương vẫn còn dính chút dầu mỡ, bị những hạt mè vàng đen thấm lên.

“Sao em không gọi chú Đinh tới giúp?”

“Chú Đinh trông coi biệt thự của anh, quản lý tiền của anh, còn phải quản cả người hầu của anh, anh còn không biết xấu hổ mà để ông ấy chạy qua chạy lại?” Nguyễn Yếm ngẩng đầu, thấy trên người anh mặc một chiếc áo thun bình thường màu trắng sáng lộ ra từ phía dưới, “Chờ, chờ đã.”

“Hử?” Kỷ Quỳnh Thù càng muốn ầm ĩ với cô, “Ở chung, em phải thích ứng.”

“Ở chung chỉ là tạm thời!”

Tuy yêu nhau đã lâu, nhưng trừ bỏ thời gian đi học và sinh hoạt cá nhân ra thì thật ra hai người có thời gian riêng bên nhau rất ít, cũng chỉ có ngày nghỉ mới được ở bên nhau, Nguyễn Yếm không thể học được cái giọng điệu lưu manh “tự học thành tài” của Kỷ Quỳnh Thù, nhân cơ hội nhét một miếng thịt bò vào miệng anh rồi lập tức bỏ chạy, nhưng đã bị Kỷ Quỳnh Thù chặn lại: “Vừa ở chung với nhau mà em đã muốn chạy rồi à?”

Nguyễn Yếm đang nhai thịt, không thèm trả lời Kỷ Quỳnh Thù, nuốt xuống rồi hai mắt sáng lên: “Quán này ăn ngon lắm, em nhất định phải cho anh thử mới được.”

Kỷ Quỳnh Thù đè đôi tay đang vùng vẫy của cô lại: “Hử, nếm ai?”

“…Mới vừa rồi anh còn nói là em muốn ép khô anh đấy, rõ ràng em đang suy nghĩ cho thân thể anh mà.” Nguyễn Yếm lại thèm ăn nên cô chạy nhanh tới cắn một miếng, cô cũng không muốn vào lúc ăn cơm lại bị người ta làm cho kiệt sức, vì vậy chỉ có thể suy nghĩ cách thoái thác, “Anh vừa mới về, chắc là mệt lắm.”

“Vẫn ổn, có 30 phút thôi, dù sao thì chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ cũng phong lưu.”

Kỷ Quỳnh Thù nói một câu chặn ngang, ung dung nhìn đôi mắt lấp lánh của Nguyễn Yếm, khi cô muốn làm chuyện xấu thì luôn có dáng vẻ này, lén lút chột dạ, trong đầu nhanh chóng tìm cách để thoát khỏi dây dưa, nếu không ngoài dự đoán của anh thì kế tiếp sẽ là ——

“Nhưng chẳng phải người ta nói ấm no sinh d*m dục sao?”

Nguyễn Yếm gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, ân cần bỏ hộp đựng ra lấy mỹ thức dụ dỗ anh, sợ anh còn được được nước lấn tới, đem thức anh nhét vào miệng anh trước: “Thiếu gia Tiểu Kỷ anh minh.”

Quả đúng là như vậy.

Kỷ Quỳnh Thù miễn cưỡng đồng ý, lại hỏi: “Vậy bao giờ em có thể no ấm?”

“…Ngày mai?”

“Đừng có mơ, đêm nay.”

Nguyễn Yếm đã năm 4, phải bắt đầu tìm nơi thực tập, từ khi cô vào đại học đã bắt đầu làm đủ mọi công việc partime, thế nên thực tập cũng không phải việc khó, ngược lại thì cô càng hoảng sợ khi Kỷ Quỳnh Thù bắt đầu thực tập, một ngày mười mấy tiếng đồng hồ không thấy bóng dáng đâu, sinh viên y đều kinh khủng như vậy sao?

Trừ lúc đi học và đi viện, Kỷ Quỳnh Thù rất khó quản lý sinh hoạt cá nhân của mình, chủ yếu là do quá mệt, trở về cũng không muốn động đậy, hơn nữa Kỳ Đình Khiên kỳ vọng rất cao với anh, làm cho anh bắt buộc phải thêm nhiệm vụ cho mình.

Về sau bị Nguyễn Yếm ân cần dạy bảo, mới nói từ từ hạn chế lại, nhưng thời gian đó bệnh tình cũng tái phát khá nhiều, cứ mấy ngày hưng cảm nhẹ* rồi mấy ngày sau lại hậm hực*, tình trạng rất không ổn định, bắt buộc phải xin nghỉ tạm thời.

*: đây là các biểu hiện của bệnh tự kỷ.

Sau khi Nguyễn Yếm ký hợp đồng với Tam Phương đã thuê một phòng gần đó, kéo Kỷ Quỳnh Thù đến đây, chờ bệnh tình anh thuyên giảm rồi lại tính tiếp.

“Cũng không có vấn đề gì lớn, về mặt lâm sàng thì đã chữa khỏi, không tính là tái phát.”

Từ khi tới Kỷ Quỳnh Thù Bắc Kinh bệnh tình vẫn luôn ổn định, dẫn dần đã không còn giống một người bệnh.

Không thấy chứng kén ăn và mất ngủ có chuyển biến tốt, Nguyễn Yếm vẫn luôn lo lắng cho anh, hơn nữa công việc bác sĩ làm việc và nghỉ ngơi cũng không ổn định, từ ngày đầu tiên cô quen Kỷ Quỳnh Thù, chưa từng thấy quầng thâm mắt của anh biến mất, khó đảm bảo bản thân mình không suy sụp.

“Em…” Kỷ Quỳnh Thù không biết nên nói gì cho tốt, “Anh là bác sĩ, sức khỏe của anh rất tốt.”

“Y giả nan tự y.” (Thầy thuốc khó thể tự chữa cho mình)

Nguyễn Yếm tắm rồi, nửa mái tóc đã khô xõa trên vai, không còn sức lực để làm hộ lý nữa, đành ôm gồi ngồi trên sô pha tìm phim xem, một bên lại tự giác đem chân gác lên đầu gối của Kỷ Quỳnh Thù.

Kỷ Quỳnh Thù không biết nên khóc hay cười, co đầu gối lên, nắm lấy đầu gối của cô gái kéo cô vào trong ngực mình.

Nguyễn Yếm vẫn nhìn màn hình, nhưng cằm lại hơi ngẩng lên, muốn tìm một tư thế khác, trên mái tóc của cô vẫn còn mùi hoa hồng nhàn nhạt, đôi mắt đã ướt đẫm hơi sương từ lâu, lộ vẻ trong suốt sáng ngời, giống như giọt sương sớm đọng lại trên lá sen.

Thấy Kỷ Quỳnh Thù không nói lời nào, Nguyễn Yếm cảm thấy hơi kỳ lại, nhưng không quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Kỷ Quỳnh Thù nói, “Suy nghĩ quá xấu xa, không thích hợp để nói với em.”

“?”

Khó khăn Nguyễn Yếm mới tìm được một bộ phim coi như là chuyện tình của nước Pháp, là một bộ phim tình đã lâu khoảng đầu thế kỷ 21,《 Bản tình ca Paris 》, quan hệ của cô với chị gái người Pháp dưới lầu khá tốt, thế nên Nguyễn Yếm cũng rất yêu tiếng Pháp, còn không ngại cực

khổ mà chọn một chuyên ngành hạng hai và liệt kê một danh sách dài phim tiếng Pháp gần đây.

Kỷ Quỳnh Thù không thích cũng không ghét, ở bên cạnh lấy đầu gối làm đồ kê chân cho bạn gái: “Sao em lại chọn những bộ phim đã ra lâu rồi?”

“Lâu sao, em còn có rất nhiều phim đen trắng.” Nguyễn Yếm cười hì hì đáp lời, lại rũ mắt suy tư một hồi, nghiêm túc nói, “Aime moi un peu moins, mais aime moi un peu plus longtemps”, đây là câu cuối cùng của

một bộ phim: Yêu ta chớ lún sâu, hãy yêu ta dài lâu. Là một câu nói “vàng” rất nổi tiếng, dù có lẽ chỉ là tham khảo về một phim về tình yêu, nhưng cũng có thể khiến cho em tìm được dáng vẻ lý tưởng của tình yêu.”

Mười phút sau.

Kỷ Quỳnh Thù ngơ ngác nhìn màn hình, đúng là muốn đập bàn tán dương: “Vậy nên lý tưởng tình yêu của em là, là một đôi tình nhân không còn tình cảm đi tìm kẻ thứ ba nhằm khơi dậy ngọn lửa mới à? Wow, anh đúng là không làm được.”

“Hả?” Nguyễn Yếm ngơ ngác, “Em không biết, trước giờ em không thích xem phim kiểu này.”

Cô sợ lại tìm phải những bộ phim có cốt truyện kỳ quặc, xoay người định lấy điện thoại, nhưng Kỷ Quỳnh Thù lại không cho, cười rồi chặn ngang tay Nguyễn Yếm ở trước mặt: “Yếm Yếm, đâu cần phải khom người để lấy nói với anh là được rồi, như thế này không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

Nguyễn Yếm đập vào tay anh, biết chắc chắn Kỷ Quỳnh Thù lại suy nghĩ làm sao để đẩy cô lên giường, Nguyễn Yếm nghe không nổi những câu thô tục được nói lưu loát từ miệng anh, cố gắng kéo dài trận chiến: “Có thể xem phim xong được không——”

Kỷ Quỳnh Thù hôn lên môi cô.

Nguyễn Yếm thầm nghĩ trốn cũng không được, mắt vẫn nhìn về màn hình đang chiếu phim, nào ngờ ngay sau đó là cảnh giường chiếu triền miên, ca từ vừa mơ hồ vừa nóng bỏng, tay cô nắm lấy cổ áo của Kỷ Quỳnh Thù, hoài nghi một cách sâu sắc có phải vận mệnh đang nhắc nhở cô lúc này nên làm tình, vận mệnh cô nhàn rỗi như vậy sao?

Kỷ Quỳnh Thù cắn cô một cái, Nguyễn Yếm lấy lại tinh thần: “Sao anh lại cắn em?”

“Sao em lại không nhìn anh?”

Nguyễn Yếm chớp mắt, cô đã làm tình với Kỷ Quỳnh Thù rất nhiều lần rồi, theo lý mà nói không cần phải ngượng ngùng như vậy, nhưng cô không biết vì sao, có lẽ do trước đây đã từng trải qua, ở trong chuyện làm tình lại rất mong chờ. Rõ ràng trong lòng rất muốn, nhưng lại không nói, phải là ra vẻ để Kỷ Quỳnh Thù phải dỗ, hơn nữa màn dạo đầu kéo dài rất lâu, thật là làm khó Kỷ Quỳnh Thù, mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy mà vẫn còn kiên nhẫn làm với cô.

“Chúng ta vừa mới yêu nhau hả?” Cô cảm thấy kỳ lạ, “Sao nhu cầu anh lại lớn như vậy?”

“Có sao?”

Kỷ Quỳnh Thù sờ loạn khắp người cô, trong chốc lát đã xoa cô ra nước: “Mỗi lần dính sát như vậy không phải em là người cắn anh sao?”

Nguyễn Yếm muốn phản bác lại, nhưng cô đúng thật là bị khơi lên hứng thú, không muốn mất hứng, ậm ờ lẩm bẩm để thoát khỏi vấn đề này, khi kết thúc anh vẫn quấn lấy hôn tiếp vì chưa thỏa mãn, vì thế lại là một trận răng môi giao chiến.

Kỷ Quỳnh Thù bắt được tay cô, chậm rãi vuốt ve trên làn da bóng mịn của cô, đôi môi nóng bỏng trượt thẳng một đường từ cằm xuống, eo và ngực đều bị anh mạnh mẽ giam cầm, biến thành đồ vật để anh thưởng thức.

Tuy nhiên bàn tay anh rất ấm áp, vuốt ve thân thể lạnh lẽo của cô, như là mặt trời mùa đông làm tan băng tuyết, cả người tràn ngập ấm áp thoải mái.

Nguyễn Yếm lại bắt đầu ngứa, toàn thân hoặc chỉ dưới thân, chịu đủ sự chiều chuộng huy*t khẩu lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ, nước sền sệt chảy ra làm ướt hai bên mép âm h/ộ, dường như nhắc nhở cô cần phải được lấp đầy.

Nguyễn Yếm khó nhịn mà nhào vào ngực anh, cảm nhận được anh đang to lên, kích thước có hơi lớn.

Bắp đùi càng nóng hơn, Nguyễn Yếm thẹn thùng mà rũ mắt xuống, lại cố gắng vượt qua loại cảm giác thẹn thùng này, liếm môi, thoát khỏi vòng tay đang ôm ấp của anh, đi thăm dò dục vọng của anh.

Kỷ Quỳnh Thù kêu “shh” một tiếng.

Nguyễn Yếm cho rằng mình xuống tay quá mạnh, ngón tay cứng đờ, không dám động đậy.

Nhưng người ấy của cô lại không nhịn nổi, giọng điệu bình tĩnh nói muốn cô sờ sờ, nắm lấy tay cô để cởi quần, làm nũng để tay cô chạm vào dương v*t, cũng không mịn, nhưng cảm giác chạm vào cũng khiến trong lòng Nguyễn Yếm cảm thấy tò mò, dùng lòng bàn tay vuốt ve nếp nhăn, Nguyễn Yếm cảm giác được có một ít chất lỏng dính ướt chảy ra.

Bỗng nhiên cô giật mình, từ trong ánh mắt của anh cô thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

“…Thoái mái lắm sao?”

Ánh mắt Kỷ Quỳnh Thù nhìn xuống, thấp giọng “ưm” một tiếng, nhìn thân thể cô trong tình trạng áo ngủ đã rơi mất lúc ve vãn, cô khom lưng co chân lại, hít thở khiến bộ ngực sữa lúc lên lúc xuống không có quy luật.

Cho nên nhu cầu nhiều từ đâu mà ra, chủ chốt chính là dục vọng ở ngay trước mắt anh.

Người anh vẫn ấm áp, Nguyễn Yếm muốn ngồi dậy, dựa vào vị trí ở trên của cô muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.

Nhưng Kỷ Quỳnh Thù đã đè ngã cô, từ phía sau cô, hai người dán lại một chỗ, ngơ ngác nhìn sắc thái “tươi mát” trên màn hình, truyền ra nhiều lời nói ngọt ngào bằng tiếng Pháp.

Nguyễn Yếm hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ đến: “Tắt TV trước đã…”

Tay cô bị Kỷ Quỳnh Thù bắt được, xương tay mảnh khảnh nằm trong lòng bàn tay dày rộng của anh, cương vật đã cương cứng hoàn toàn chọc vào mông cô, không biết vô tình hay cố ý ma sát, dính đầy d*m thủy.

Nguyễn Yếm nức nở mà vặn vẹo, nghiêng mắt trừng anh.

“Đừng nhúc nhích.” Anh cảnh báo: “Đừng nhúc nhích, sẽ làm em đau đấy.”

Từ lâu hoa huy*t đã không thể kiểm soát, nhưng vì tư thế kỳ lạ của cơ thể, mặc dù tiếp nhận nhưng vẫn cảm thấy chướng chướng, hai đùi bị anh tách ra, Nguyễn Yếm ngơ ngác nhìn màn hình, có ảo giác như đang lõa thể trước đám đông.

Cảm thấy vô cùng thẹn khiến cô phải nhích sang bên cạnh: “Thôi đừng… Anh đổi tư thế khác đi…”

Trong lòng cảm thấy nặng nề, tiểu huy*t mặc kệ tất cả mà xoắn lấy dị vật, mép âm h/ộ vì bị chen vào nên đã tách ra, vừa mềm vừa ngứa, ép Nguyễn Yếm đến rên rỉ.

“Yếm Yếm, em nói xem, nếu bây giờ anh mở AV thì em có thể thả lỏng một chút không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK