Kỷ Quỳnh Thù muốn đưa Nguyễn Yếm về trường, Sầm Kỳ tạm biệt bọn họ với vẻ mặt u oán, cậu cùng Từ Phong Thụy đều uống chút rượu, nhưng rất ít, vẫn có thể duy trì tỉnh táo, chủ yếu là nhìn bia đổ đầy đất. Tuy vậy Kỷ Quỳnh Thù vẫn gọi xe cho bọn họ, dặn dò đưa về nhà.
“Tôi không phải trẻ con, đừng động vào tôi.”
Từ Phong Thụy theo bản năng từ chối ý tốt, nhưng lại thò ra cửa sổ xe: “Cuối cùng cũng có sinh nhật giống người.”
Kỷ Quỳnh Thì đặt tay trên cửa sổ xe, nhếch môi nói ngắn gọn: “Tôi không phải vẫn luôn nói với các cậu tôi là người sao?”
“Không giống nhau.” Sầm Kỳ khoác vai Từ Phong Thụy thò qua, “Hiện tại là người thường.”
“Trước đây thì không?” Dường như anh đã sớm đoán được đáp án, lười biếng hỏi lại, xắn lên tay áo dính chút kem còn dính lại, “Vậy hình tượng của tôi trong lòng các cậu là gì?”
Sầm Kỳ nhấc tay trả lời trước: “Là thiếu gia Tiểu Kỷ!”
Bị hành động của bọn họ chọc cười, bỏ qua chủ đề này, còn không quên đưa Nguyễn Yếm cùng đi chơi, Kỷ Quỳnh Thù nhìn theo đến khi bọn họ đi xa, mới quay đầu lại nhìn Nguyễn Yếm: “Đừng để ý đến bọn họ, một đám tâm thần.”
Nhưng Nguyễn Yếm biết, bọn họ nói đúng.
Tính cách của Kỷ Quỳnh Thù hay thay đổi, nhiều lúc không phân biệt được là do bệnh tình ảnh hưởng hat do ý thức vốn có, lúc đầu Nguyễn Yếm cũng luôn cẩn thận cùng anh ở chung, sợ nói sai một câu làm anh bùng nổ.
Nhưng nếu giữ khoảng cách quá mức, cũng không thể đối xử chân thành.
Chắc hẳn hai người kia cũng khó xử, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh bày tỏ chính mình có thể.
Nguyễn Yếm không nghĩ gọi xe, Kỷ Quỳnh Thù cùng cô đi đến ga tàu điện ngầm.
Đi được một nửa, Kỷ Quỳnh Thù nói với cô: “Chờ anh một chút.”
Nguyễn Yếm không biết chuyện gì, đứng một mình dưới đèn đường ngáp dài, thấy Kỷ Quỳnh Thù vào một tiệm bánh kem, chậm chạp nghĩ hóa ra Kỷ Quỳnh Thù cũng thèm ăn, nhưng không phải anh không ăn được kem sao, không lẽ anh đặc biệt đi mua phôi bánh kem?
Tối nay bầu trời rất trong, những áng mây tôi nổi đuổi theo ánh trăng, dải ngân hà như đang treo ngược, bóng đèn đường uốn lượn thành hình mũi tên dài nhỏ, cây bách vững chãi giữa trời, dưới ánh đèn những nhánh cây dệt một tấm lưới dày đặc.
Nguyễn Yếm giẫm lên ánh sáng phản chiếu chơi nhảy ô vuông, nhìn thấy bóng dáng cao dài cùng hòa với bóng của cô.
“Cho em.”
Kỷ Quỳnh Thù đưa cho cô chiếc hộp trong suốt được đóng gói tỉ mỉ, một miếng bánh kem bơ rất đẹp nằm ở bên trong, trên lớp kem bơ còn có những miếng dâu tây được cắt nhỏ.
“Sinh nhật của anh, sao lại mua bánh kem cho em.”
“Không phải em muốn ăn sao?” Kỷ Quỳnh Thù nói, “Có qua có lại, quà tặng em.”
Tuy rằng sau Nguyễn Yếm đã ăn no khoảng tám phần, nhưng vẫn nghĩ đến cái bánh kem lúc đầu, không nghĩ tới Kỷ Quỳnh Thù lại chú ý tới điều này.
Cô nhỏ giọng nói cảm ơn anh, không chút khách khí trực tiếp mở ra: “Nhưng thật ra sinh nhật anh hôm nay trôi qua không được tốt lắm, em có chút hối hận theo càn quấy cùng bọn họ.”
Mặc dù tiệc sinh nhật bị bọn họ làm cho hỗn loạn, nhưng mọi người vẫn tặng quà nghiêm túc.
“Anh cảm thấy rất tốt, anh rất vui.”
Kỷ Quỳnh Thù chưa từng trải qua những lần sinh nhật như vậy, nhưng hà cớ gì chỉ vì mình trẻ người non dạ mà yêu cầu người khác phải làm được mới là khó quên, có bạn bè đã là quà tặng của cuộc đời cho anh.
Nguyễn Yếm nhìn anh, bỗng nhiên hiểu ý anh, cúi đầu cười.
“Lại nói tiếp, em không quan tâm anh ước nguyện vọng gì vào ngày sinh nhật của mình sao?”
Nguyễn Yếm tập trung tinh thần vào bánh dâu, cô nhạy cảm chia trường hợp, hiện tại căn bản không biết tâm tư nhỏ của Kỷ Quỳnh Thù: “Nói ra
sẽ không linh nghiệm.”
“Điều ước này có chút đặc biệt.” Anh nói chậm lại, ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói rất dịu dàng, “Ánh trăng muốn anh nói ra.”
Ánh trăng lại kiểm soát điều ước sinh nhật sao? Nguyễn Yếm nhận ra: “Có liên quan đến em sao?” “Xem như vậy?”
Nguyễn Yếm xiên một miếng dâu tây, vừa nhìn Kỷ Quỳnh Thù vừa đút vào trong miệng mình: “Cái gì gọi là xem như, không hề có liên quan sao? Ví dụ về sau mấy người này đều tham gia sinh nhật?”
“Anh không tham lam như vậy.” Kỷ Quỳnh Thù lặng lẽ liếc nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh, “Anh hy vọng anh có thể trưởng thành hơn, giống một người lớn chân chính, giống người đàn ông… Em sẽ không chê anh ấu trĩ.”
Nguyễn Yếm sững sờ một chút: “Em thật sự không ghét bỏ anh mà, với lại ấu trĩ cũng không phải chuyện xấu.”
“Anh biết, nhưng anh muốn trở thành trưởng thành.”
Kỷ Quỳnh Thù dừng lại, anh vẫn ngửa đầu ngắm trăng, nơi đẹp nhất ở bên sườn mặt của anh chính là bờ xương cằm thon gầy như một vầng trăng khuyết, nhưng tối nay là trăng tròn, có lẽ là trăng tròn làm say lòng người. Có lẽ thiếu niên say rồi, trong ánh mắt vốn dĩ tràn ngập sự cô tịch u ám giờ lại như đóa hoa quỳnh trong màn đêm tối đón lấy ánh sáng chập chờn lao đầu vào ngọn lửa như con thiêu thân mà nở ra.
“Em còn nhớ từng đồng ý với anh chuyện gì không?”
“Nhớ chứ.” Nguyễn Yếm nói, “Đó căn bản chính là điều khoản của kẻ ngang ngược mà.”
Đêm hôm đó trời quang như được tô vẽ bởi vô số ngọc quý, tiếng giày da không ngừng di chuyển lẹp xẹp trên sàn phòng học, và thiếu niên không phân trần cứ vậy ôm hôn cô.
Nguyễn Yếm có cảm giác như ký ức bị không gian và thời gian bóp méo, thật giống như cô đại nghịch bất đạo nắm đồng phục của Kỷ Quỳnh Thù đón ý nói hùa với anh ngay trước mặt thầy giáo, rồi lại giống như chưa làm gì, chỉ ngồi cạnh cửa sổ rơi nước mắt.
Nhưng cô cũng nhớ rõ khi cô đang chìm vào trong sự rung động Kỷ Quỳnh Thù đã nói với cô rằng “Ở lại bên anh”, Nguyễn Yếm không biết
vì sao chính mình lại đồng ý, nhưng cô ngày càng suy nghĩ về việc này nhiều hơn, đó xem như là anh tỏ tình sao?
“Đúng vậy, trông thật sự rất bá đạo.” Kỷ Quỳnh Thù cười rộ lên, “Nhưng mà em làm được, anh thậm chí còn chưa nghĩ đến.”
Nguyễn Yếm im lặng: “Có thể sau lại trở thành người yêu, thì là dĩ nhiên.”
Kỷ Quỳnh Thù há miệng thở dốc, do dự nói: “Anh không nghĩ vậy.”
Nói như vậy thật có chút nực cười, nhưng anh cảm thấy chính mình mới là người muốn bắt gỗ lũa* trong nước, trạng thái tâm lý khiếm khuyết làm anh bức thiết yêu cầu chống đỡ bản thân tồn tại giá trị dựa vào ngoại giới, vì vậy anh luôn bắt buộc bản thân ở trước mặt Nguyễn Yếm phải… Trưởng thành một chút.
*: Gỗ lũa là phần lõi ở gốc của các cây cổ thụ khô sau khi bị chết. Là phần gốc lại là lõi nên gỗ lũa rất cứng và không bao giờ bị mối mọt, mục nát và các tác động của nắng, mưa, côn trùng hay dòng chảy của nước,…
“Đủ trưởng thành, đến lúc có thể hoàn toàn gánh vác tương lai của chúng ta.”
Anh nói rất nghiêm túc, tay của Nguyễn Yếm đang đút ăn bánh kem ngừng ở giữa không trung: “Em, em còn chưa nghĩ xa như vậy.”
Trong phút chốc nhiều suy nghĩ thực tế hiện lên trong đầu cô, gia cảnh của hai người, tình hình kinh tế, tốt nghiệp rồi đi làm, cô cũng chưa chắc sẽ ở lại Bắc Kinh, giá nhà ở Bắc Kinh đắt như vậy. Kỷ Quỳnh Thù không cần lo lắng chuyện nhà xe, nhưng đó là người nhà anh mua. Thêm nữa liệu nhà họ Hình có nhúng tay vào chuyện tình cảm của Kỷ Quỳnh Thù không?
Nguyễn Yếm hơi hoảng sợ, cô phát hiện mình yêu đương mấy năm nay hề suy xét những điều đó.
Cô bất chợt quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện, lại nhận ra chia tay còn dễ hơn nhiều so với giải quyết những rắc rối này, nhưng cô hoàn toàn không mong đợi chuyện đó.
“Em nghĩ gì vậy, biểu cảm phong phú thật đấy.”
Nguyễn Yếm yên lặng nuốt xuống miếng bánh kem: “Điều ước của anh, rất khó để một người có thể thực hiện được. Hơn nữa, hơn nữa… Chuyện này có liên quan gì đến mặt trăng?”
“Làm nhân chứng.”
Anh cười rộ lên, trong đôi mắt như những ngôi sao vỡ tan đang rơi xuống trong dải ngân hà: “Yếm Yếm, chìa tay ra.”
Nguyễn Yếm tưởng anh định tặng mình một món quà nhỏ, vừa mờ mịt vừa chờ mong nhìn anh đeo một thứ nhỏ nhỏ vào ngón áp út của cô, nửa ngày sau đầu óc mới phản ứng lại: “Anh là đang cầu hôn sao.”
Cô nhìn kỹ, phát hiện đó là nắp kéo của mấy lon Coca trong tiệc sinh nhật, có lẽ đó là sự ngẫu hứng của anh.
Kỷ Quỳnh Thù không đáng tin như vậy: “Nếu đây là cầu hôn, em có cam tâm tình nguyện không?”
“Em rất vui lòng.”
Nguyễn Yếm chân thành giơ tay lên, hướng về ánh trăng, ánh sáng trên nắp kéo kim loại mờ mờ ảo ảo, lướt qua nhẹ nhàng như gió biển.
“Có phải cái này đẹp hơn kim cương rất nhiều không?” Cô cười rộ lên, “Đúng không, anh xem.”
Kỷ Quỳnh Thù nhìn cô, cô gái nhỏ nhìn chằm chằm anh với đôi mắt long lanh, rực rỡ hơn nhiều so với ngọn đèn chập chờn phía sau, khiến anh nuốt hết những lời đã chuẩn bị vào trong bụng.
“Đẹp.” Dù là ánh trăng hay là người, “Nhưng đây không phải cầu hôn, đó chỉ là một lời hứa của anh, một người anh không muốn vắng mặt trong cuộc đời, cũng không muốn em chạy trốn.”
“Em trốn được sao?”
Nguyễn Yếm nắm tay anh đi qua muôn vàn ngọn đèn, những cửa hàng nhỏ xung quanh đều đang lục tục đóng cửa, đám đông không ngừng tăng lên, một đôi vợ chồng son đi xuyên qua đám đông, trưởng thành và tuổi trẻ, để lại những dấu vết tương phản của năm tháng.
“Không phải lời âu yếm đều nói như vậy sao?”
Nguyễn Yếm nhìn thoáng qua cái nắp kéo trên tay, không biết vì sao, cô cảm thấy cái nắp kéo này còn lãng mạn hơn cầu hôn một chút. Kỷ Quỳnh Thù cũng đáng yêu hơn ngày thường nhiều, ngược lại dường như cô không đi theo kế hoạch của anh —— nhưng không quan trọng, những vấn đề thực tế phía trước, cô có thể giải quyết từng cái một.
Đương nhiên không dễ dàng như vậy, Kỷ Đình Khiêm vẫn biết về chuyện tình cảm của Kỷ Quỳnh Thù, lúc đầu cảm thấy thằng bé còn nhỏ, học y mà lại yêu đương cũng không dễ dàng, nên không định nhúng tay vào,
sau đó thấy tình yêu vẫn luôn ổn định, bên nhà gái cũng an ổn, thì bắt đầu nhắc tới chuyện muốn gặp Nguyễn Yếm với Kỷ Quỳnh Thù.
Kỷ Quỳnh Thù nghi ngờ nhìn ông ấy: “Chia rẽ uyên ương là không được.”
Quan hệ giữa anh và Kỷ Đình Khiêm không tốt cũng không xấu, suy cho cùng bản thân từ nhỏ cũng không gặp Kỷ Đình Khiêm được mấy lần, người cùng Kỷ Đình Khiêm tiếp xúc đều có hiệu quả và lợi ích, hai bên cũng không trông cậy đối phương có thái độ tốt, nhưng rốt cuộc trưởng bối có yêu cầu, tiểu bối không chịu thua kém, lại là người họ Kỷ, thì dần dần đặt tâm tư vào đó.
Kỷ Quỳnh Thù sẽ không nói những lời châm chọc với Kỷ Đình Thâm như với Kỷ Kiến Kiều, dù sao đã đồng ý ở đây học tập, mà còn là suốt đời, Kỷ Quỳnh Thù không tìm phiền phức cho bản thân, Kỷ Đình Khiêm đối với anh giống thầy giáo hơn là ông cháu.
Vậy nên làm gì có thầy giáo nào nhúng tay vào chuyện tình yêu của học sinh?
Tính tình của Kỷ Đình Khiêm có chút giống với cháu trai mình, đương nhiên biết anh nghĩ gì: “Ông cũng không tìm cô bé, chỉ gặp mặt ăn với nhau một bữa cơm.”
“Cô ấy vẫn là học sinh.”
“Học sinh không thể lãnh chứng?” Kỷ Đình Khiêm nói, “Con học xong 8 năm còn phải học thêm, thời gian dài như vậy, không định kết hôn sao?”
“Còn xem cô ấy tốt nghiệp xong có ở lại không.” Kỷ Quỳnh Thù nói gia đình cô là đơn thân, “Cũng có thể sẽ về Đồng Lư.”
Lời này là muốn cho mình đường lui, Kỷ Đình Khiêm “ừ” một tiếng: “Vậy là đang chờ à.”
“Không có.” Kỷ Quỳnh Thù nói, “Không muốn đổi đối tượng là sự thật.”
Anh kiên trì như vậy, Kỷ Đình Khiêm cũng rất tò mò, nhân lúc Nguyễn Yếm đến Hiệp Hòa đã gặp mắt mấy lần, cô gái nhỏ mi thanh mục tú, tính cách có chút nội hướng, làm việc khá chu đáo, học theo Kỷ Quỳnh Thù gọi ông nội.
Kỷ Đình Khiêm hỏi tình hình của gia đình Nguyễn Yếm, Nguyễn Yếm chỉ nói không tốt lắm, trong nhà chỉ có mẹ, không nhắc tới những người khác, hỏi lại Nguyễn Thanh Thanh, cũng chỉ nói gặp qua một hai lần, còn chưa tính đến lâu dài.
Các mối quan hệ xã hội của Kỷ Quỳnh Thù rất cố định, cũng chỉ có vài người, Kỷ Đình Khiêm dựa vào nguyên tắc “Cháu của ông có thể đánh nhưng nên quan tâm thì vẫn phải quan tâm” hỏi thăm bác Đinh, càng cảm thấy Nguyễn Yếm không tồi, coi như vừa ý, liền mời Nguyễn Yếm đến Kỷ gia gặp trưởng bối.
Nguyễn Yếm không biết có nên đồng ý hay không, một khi liên lụy đến cha mẹ hai bên mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, chi phí chìm* sẽ tăng lên, tuy nói chuyện tình cảm của cô vẫn luôn ổn định, cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm cô nhất định có thể lên thuyền để trộm được tên phú nhị đại bên cạnh này.
*: Là thuật ngữ của kinh tế học, là tiền đã được chi tiêu và không thể thu hồi được
Nhưng cơ cấu của gia đình Kỷ Quỳnh Thù khá phức tạp, bố ruột ở rể, bản thân lại họ Kỷ, nghiêm túc nói tương lại cần phải sửa lại, sửa cũng là người Hình gia bên kia, cô không tiếp xúc qua mấy lễ tiết này, sợ chính mình nói sai làm sai, chạy tới thảo luận cùng Kỷ Quỳnh Thù.
“Anh cũng chưa gặp qua người nhà họ Kỷ.”
Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy kỳ lạ, đi hỏi Kỷ Đình Khiêm, Kỷ Đình Khiêm nói không phải chủ ý của ông: “Nhà họ Hình bên kia nói ra.”
“…?”
Kỷ Quỳnh Thù kinh ngạc: “Sao nhà họ Hình biết được chuyện này?”
“Lão Hình đó tử tới Bắc Kinh tham gia hội nghị, hỏi ông tình huống của cháu, nói cháu trưởng thành rồi, nên yêu đương thôi. Ông liền nói việc này cho ông ta, hiện tại bọn họ đang ở Bắc Kinh, chắc cháu cũng biết ở đâu, đã nói muốn Nguyễn Yếm, thì mọi người cùng tụ họp.”
Cuối cùng, ông còn nói: “Mỗi mình ông ấy thôi, Hình Mẫn nghe nói là chuyện của cháu, trực tiếp từ chối rồi đi công tác luôn.”
Không ngoài dự đoán, Hình Mẫn chưa từng xem mình là con trai.
Bây giờ Nguyễn Yếm nhất định phải đi, tuy người ta nói là tụ họp, nhưng nhìn vào cũng biết đây là đặc biệt chờ chính mình, tương đương với chính thức gặp mặt. Nguyễn Yếm như lâm vào đại địch, đi học nhiều lần ngẩn người, bị gọi lên thiếu chút nữa không trả lời được câu hỏi, đầu óc đều là cảnh tượng khủng bố tam đường hội thẩm* muốn hỏi ra tổ tông tám đời nhà cô.