“Không, biểu cảm vốn rất nhanh, tôi cũng không thể ngay cả một chút dấu vết cũng không bắt được.” Ông chủ nhân lúc phát bài, thảnh thơi tán gẫu, “Cậu còn không thèm quan tâm tới việc thắng thua, vì hầu như cậu không có chút thay đổi cảm xúc nào.”
Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn bình tĩnh như trước, sống lưng thẳng tắp, xích ở cổ tay anh hơi rung nhẹ, nhưng lại không giống như xiềng xích mà giống một món đồ trang sức hơn.
“Hóa ra ông chủ còn là một chuyên gia biểu cảm đấy.” Anh không mặn không nhạt trả lời, tỏ vẻ không có hứng thú, “Ván đầu tiên có thể thắng hoặc có thể thua, tôi cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao nếu thua cũng chỉ có ba mươi nghìn tệ. Nhưng trái lại bây giờ tôi lại cảm thấy trò này cũng khá thú vị.”
Ông chủ vừa liếc anh vừa đếm ngược thời gian: “Cậu còn chưa xuất bài sao?”
Kỷ Quỳnh Thù đang tranh đoạt quyền khống chế với anh ta. Giống như anh mới là chủ nợ.
“Sốt ruột như vậy? Cậu bắt đầu đoán bài tôi đấy à?”
Khi ông chủ trả lời, một lá bài đã được rút ra một nửa, nhưng lúc này anh ta lại có hơi do dự – nếu cậu ta dùng lại chiêu cũ thì làm sao bây giờ?
Động tác anh ta hơi dừng lại, cẩn thận quan sát Kỳ Quỳnh Thù, đối phương đang chờ anh ta xuất bài, điều kỳ lạ là dù cậu ta có nhiều bất lợi nhưng vẫn không có cảm xúc gì quá nhiều.
Ông chủ đang nghênh đón một trận đánh cược, mắt nhìn người của anh ta không chuẩn đến trăm phần trăm nhưng cũng chuẩn đến tám chín phần.
Một thiếu gia có xuất thân từ gia đình giàu có, ít nhiều cũng có phần kiêu căng, ngạo mạn, nhưng cậu ta không có. Còn về những người khác ư, nếu ra trưởng thành che giấu suy nghĩ của mình thì khó giữ vẹn toàn, nhưng cũng không thấy cậu ta… dường như cậu ta không có ý định che giấu biểu cảm của mình, thậm chí có thể nói là thẳng thắn —
Thẳng thắn đến nỗi không thèm quan tâm đến kết quả.
Điều này thật không hợp với lẽ thường, cậu ta đến đây không phải làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Anh ta ngước mắt lên liếc nhìn Nguyễn Yếm, dường như cô nhóc đó phát hiện ra sự quan sát của anh ta, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, nhưng hiển nhiên động tác nhỏ của cô còn dễ đoán hơn Kỳ Quỳnh Thù.
Anh xuất bài, và tất nhiên sau đó, hai quân bài bình dân bị loại bỏ.
Ánh mắt Kỷ Quỳnh Thù rũ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, ngón trỏ lướt qua mặt bài.
“Anh đang đoán xem khi nào tôi sẽ ra Quốc Vương?” E b o o k t r u y e n. v n
Đây mới là bầu không khí bình thường mà trò chơi này nên có, một người liều mạng muốn phá vỡ thế cục, một người ngoài cuộc cười xem người kia phá thế.
Kỷ Quỳnh Thù ngẩng đầu nhìn ông chủ, không hiểu anh ta đang nói những lời vô nghĩa gì: “Không thì sao chứ, anh còn nói cho tôi biết ư?”
“Tôi có thể nói, cậu tin không?”
Thiếu niên trước mắt lại bắt đầu nhíu mày, mặc dù từ đầu đến cuối cậu ta vẫn kiềm chế bản thân, nhưng rõ ràng không hiểu anh (ông chủ) đang dùng chiêu trò gì.
“Anh đâu cần phải mất thời gian như vậy?”
“Tất nhiên, với tư cách là Quốc Vương, tôi phải xác định khi nào cậu sẽ ra Thích Khách để chắc chắn rằng tôi có thể an toàn.” Anh ta trầm ngâm một lúc, nhưng không còn dáng vẻ rối rắm của thiếu niên nữa, và thay vào đó nói, “Đâu cần phí thời gian để suy đoán tôi nghĩ gì, cậu không tò mò tại sao trò chơi này lại có nhiều những quy tắc kỳ lạ ư?
Kỳ lạ sao?
Kỳ Quỳnh Thù nhìn chằm chằm vào mặt bàn, lần này anh quả thực thận trọng hơn rất nhiều: “Ông chủ đặt quy tắc tất nhiên phải có lợi cho mình. Anh đã giải thích rõ ràng hết rồi, tôi còn chuyện gì để hỏi?”
Ông chủ gật đầu, quả thật anh ta rất thích quan sát phản ứng của Kỷ Quỳnh Thù, ngay cả ra bài cũng nhìn đối phương, chờ úp bài lên mặt bàn, anh ta mới hơi ngửa ra sau. Đầu tiên bỏ qua phản ứng của Nguyễn Yếm, cô gái nhỏ trốn phía sau Kỷ Quỳnh Thù, có lẽ bị lời giải thích lúc nãy của anh ta hù dọa, nhắm chặt mắt không dám nhìn bài.
“Xem ra tôi đã dọa cô bạn gái nhỏ của cậu rồi, vẻ mặt tôi cũng không quá ác mà.” Tay anh ta đặt trên bài, nói xong mới buông ra, vịn lên mặt màn, “Suy nghĩ kỹ chưa?”
Dường như Kỷ Quỳnh Thù thở dài: “Nhưng anh nói đúng, tôi thực sự không thể đoán được anh sẽ ra lá nào tiếp theo”.
“Trong chốc lát còn tưởng rằng anh sẽ ra quân đánh dấu, nhưng bởi vì tôi đã thắng ván trước, thế nên tôi lại nghĩ, anh có thể mở một sòng bạc lớn thế này, chắc hẳn thủ đoạn sẽ không đơn giản như thế đâu”.
Ông chủ vẫn ung dung ngồi nghe anh nói.
“Coi như ông chủ có thật sự gian lận, thì đó có lẽ cũng là loại thủ đoạn cao siêu nào đó, thí dụ biến căn phòng này trở nên tối như vậy, nghĩ cũng biết không phải tùy tiện có thể làm”.
“Nhưng phân tích những thứ này cũng vô ích. Dù sao, nó chẳng liên quan gì đến những quân bài anh sẽ ra, nhưng nó có thể liên quan đến những quân bài tôi sẽ ra.” Kỳ Quỳnh Thù chớp mắt mấy cái và cười giễu cợt nói: “Thế nên tôi nghĩ, có thể những biểu hiện nhỏ mà anh nói còn có chút tác dụng. Dù sao thì, tôi là người thiếu kinh nghiệm trong cờ bạc và cũng
không giỏi che đậy cảm xúc của mình, nên những biểu hiện bên ngoài là điều không thể kiểm soát được. Nếu tôi có, thì anh cũng có ——”
“Giống như ngay bây giờ, anh đang rất muốn đánh lạc hướng tôi bằng một cuộc trò chuyện — tôi đoán — chỉ là tôi đoán –”
Chiếc còng tay làm bằng dây xích nhỏ phát ra tiếng leng keng ở bên cạnh bàn.
“Anh sẽ ra một lá Quốc Vương, hơn nữa còn hy vọng tôi không phát hiện.”
Sau khi thắng liên tiếp hai ván, vẻ mặt Kỷ Quỳnh Thù có chút uể oải, anh tựa lưng trên ghế, hạ giọng nói gì đó với Nguyễn Yếm, có lẽ là trấn an cô, Nguyễn Yếm gật đầu, thì thầm nói chuyện với anh.
Cô như bộ điều chỉnh của anh, trấn an người khác khiến tâm tình mình bĩnh tĩnh hơn.
Nhưng sau khi thua hai ván liên tiếp, phản ứng của ông chủ đã kém xa ván đầu tiên. Anh ta chỉ trầm mặc nhìn Kỷ Quỳnh Thù, vẻ mặt có chút âm u, nhưng vẫn nhận lấy bài từ cấp dưới: “Đó là lý do vì sao mà ván thứ ba thì càng thú vị hơn.”
Kỷ Quỳnh Thù không tiếp lời, Nguyễn Yếm lại hạ giọng nói gì đó, khiến thiếu niên nhướng mày.
Anh trở lại thành Quốc Vương nắm quyền trong tay, thời gian xuất bài so với ván đầu tiên còn lâu hơn, ánh mắt dò xét dừng lại trên người ông chủ và trên mặt bài của anh ta, trước khi xuất bài, đột nhiên nói một câu: “Bạn gái của tôi nói, ban nãy nghe thấy anh gõ vào một thứ gì đó trên mặt trường, cảm thấy âm thanh của dụng cụ sắc nhọn đó va vào tường, giống như tiếng thủy tinh.”
“Tôi muốn hỏi một câu, thứ gọi là tường của căn phòng này, thật ra là gương một chiều đúng không?”
Ông chủ giật mình, nhưng không hề giấu diếm: “Đúng, đây vốn là một phòng thẩm vấn bốn phía đều là kính SLR.”
“Thế nên bây giờ chỉ cần có người đứng ở bên ngoài, là có thể nhìn thấy bài trong tay tôi, đúng không?”
Kỷ Quỳnh Thù úp mặt bài xuống bàn, cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là thủ pháp gian lận tương đối cao cấp.”
“…Nhưng chúng tôi không nhìn thấy.” Ông chủ không hoảng loạn cũng không nóng giận, “Đó lý do vì sao tôi cố gắng biến căn phòng này trở nên
tối hơn, chính là vì muốn ngăn cách ánh sáng, cho dù trung tâm có một tia sáng rất nhỏ, hai bên tường đều phủ một lớp màng xử lý. Nhưng có đôi khi bởi vì là thẩm vấn, nên không có cách nào phủ màng, thế nên cũng chỉ đành như vậy.”
“Không thể sang những phòng khác sao?”
Ông chủ cười, nói: “Cậu vẫn nghi ngờ tôi gian lận sao, cho dù người thắng là cậu.”
“Đây là địa bàn của anh, hoặc anh cũng có thể nói tôi quá cẩn thận.”
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người ông chủ, nói xong câu đó, lại bồi thêm một câu: “Nhưng tôi cũng xin khuyên anh, đừng nên gian lận.”
“Tất nhiên.”
Ông chủ xua tay: “Đó, đến lượt cậu xuất bài.”
Kỷ Quỳnh Thù nhìn bốn phía, có chút do dự khi ra là bài đầu tiên, vẻ mặt anh bỗng trở nên sinh động. Anh không ngừng suy nghĩ liệu ông chủ có lại ra Quốc Vương một ván nữa hay không, sau đó lại tự hoài nghi trong vòng xoáy của mình.
Nhưng vòng thứ nhất vẫn còn hai tờ bài bỏ.
Có lẽ lần thứ hai chỉ đang kéo dài thời gian để suy xét, ông chủ nhìn đầu ngón anh đang lướt qua lướt lại trên mặt bài: “Càng nghĩ càng loạn, phí thời gian cũng không có tác dụng gì đâu.”
Suy xét đến việc một khi bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, phỏng đoán suy nghĩ và dự đoán của đối phương là điều mà ngay cả Quốc Vương cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng lớp ngụy trang dần lộ ra, nhược điểm trí mạng của thiếu niên là – đa nghi, từng chút từng từng chút mà bại lộ ra ngoài.
Vòng thứ hai vẫn là bài bỏ.
“Không, tôi không nghĩ về vấn đề đó.” Ánh mắt Kỷ Quỳnh Thù vẫn đặt ở trên bàn, anh không biết mình đang phủ nhận cái gì, “Tôi chỉ rơi vào một vòng lặp tư duy, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy nó là sai.”
Kỷ Quỳnh Thù gõ xuống mặt bàn, anh rất ít nói, toàn là tiếp lời của ông chủ, lúc này lại bắt đầu nói nhiều: “Bởi vì tôi nếm được vị ngọt, hướng suy nghĩ của tôi bây giờ phụ thuộc vào tôi ra cái gì, nếu đổi lại là anh thì sẽ ra cái gì. Điều này khiến tôi đi vào một vòng xoáy logic, nhưng tôi không thể nghĩ ra, bởi tôi vốn dĩ không hề hiểu anh. Anh sẽ ra bài nào đều hoàn toàn dựa trên phán đoán của tôi mà không phải anh.”
Anh nói xong, nhanh chóng đặt tấm bài thứ ba của mình xuống. “Tôi không hiểu về biểu cảm, tôi tin tưởng bản thân mình.”
Điều này rất thú vị, anh ta rất đa nghi, nhưng cũng thẳng thắn quá rồi. Lần bày tỏ tâm trạng này cũng khiến lật ngược thế cờ, khiến ông chủ trở tay không kịp. Anh ta cúi đầu, nhìn liếc qua rồi phụ họa: “Thế nên tôi mới nói rất thú vị, liên tục đi vòng vo để nhìn thấu suy nghĩ đối phương.”
Không ngoài dự đoán, đến lượt ra bài thứ tư.
Nhưng áp lực cũng theo đó xuất hiện, bởi vì năm mươi phần trăm hoàn toàn là dựa vào vận may, trước đây cũng chưa từng xảy ra tình huống như vậy.
“Đừng lo lắng.” Ông chủ liếc mắt, khóe mắt dưới tròng kính như sóng nước rung chuyển, “Dù sao xác suất thắng của cậu vẫn rất lần, cho dù có thua, cậu vẫn còn hai cơ hội để xoay chuyển.”
Lại là những lời màu mè chẳng có nghĩa gì.
Nửa người Kỷ Quỳnh Thù thẳng như thước, anh hít một hơi sâu, nhìn qua thì đúng là không còn vẻ trấn định như ván đầu tiên: “Nên lo lắng không phải là anh sao?”
Anh miết bài trong tay, vừa nói vừa hạ bài trong tay xuống.
“Giảng đạo lý à, thực ra nếu là người ra bài sau, khi đánh đến ván thứ tư ưu thế rất lớn, bởi vì trong tình huống này tôi hoàn toàn có thể dùng những cách khác nhau để thăm dò cậu sẽ ra con bài gì.”
Thái độ của ông chủ hoàn toàn khoan khoái, ngay cả giọng điệu cũng quay trở về tư thái của người từ cao nhìn xuống: “Ví dụ như tôi đoán, cậu sẽ ra Quốc Vương?”
Bắt được khoảnh khắc vẻ mặt Kỷ Quỳnh Thù thay đổi, ông chủ cúi đầu nhanh chóng mở lá bài thứ tư.
Đây đã là ván thứ ba, thực ra anh ta đã có thể không chế ván bài, vị tiểu thiếu gia này đúng là khó đối phó, nhưng mang theo tâm lý hơn thua và sau đó cứ như vậy, cậu ta còn rất nhẻ…
Ông chủ dừng tay lại.
Một Bình Dân, một Quốc Vương
Kỷ Quỳnh Thù đã thắng ba ván liên tiếp, món nợ cuối cùng chỉ còn lại 15 vạn, anh thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.
Nhưng ông chủ lại trái ngược anh hoàn toàn, anh ta nhìn chằm chằm Kỷ Quỳnh Thù.
“Tôi không hề gian lận, cũng không diễn trò.”
Kỷ Quỳnh Thù biết anh ta đang hoài nghi điều gì: “Biểu cảm hay tâm lý học gì đấy đều là nói lung tung, không có căn cứ, còn những hành vì khác, cũng chỉ muốn phân tán sự chú ý của anh mà thôi. Tôi chỉ có một mục đích này.”
Kỷ Quỳnh Thù chỉ tay vào những quân bài trên bàn: “Phân tán lực chú ý, sở dĩ để mọi người không thấy được những quân bài dưới bàn, bởi vì tốc độ người xáo bài quá nhanh, mắt thường gần như nhìn không rõ, nhưng một phần do thiên phú, trí nhớ của tôi vô cùng tốt, hầu như chỉ cần xem qua là nhớ, cho nên có thể nhớ được mặt bài sau khi anh tráo.”
Ông chủ đột ngột ngẩng đầu lên: “Vậy tại sao lượt thứ ba cậu lại câu giờ?”
“Bởi vì tôi muốn thăm dò anh có gian lận hay không.”
Đó không phải là gian lận. Ông chủ không có chỗ nào để trút giận, chỉ có thể cắn răng nuốt máu: “Cậu rất giỏi, nhưng xác suất của sự tài giỏi này của cậu là rất nhỏ.”
Kỷ Quỳnh Thù chỉnh lại tư thế ngồi, còng tay phát ra tiếng động, anh quay lại nhìn Nguyễn Yếm đang cắn môi, cầm tay cô gãi gãi: “Vốn là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
Nguyễn Yếm lắc đầu.
Bất luận thắng hay thua, Nguyễn Yếm cũng đã ghi món nợ này rồi. “Vậy thì chơi ván cuối cùng, chơi một cách công bằng.” Kỷ Quỳnh Thù
cầm lấy lá bài Thích Khách, “Quả thực lá bài Thích Khách rất khó thắng, đúng là một trận chiến tâm lý.”