Nguyễn Yếm cẩn thận giấu thẻ ngân hàng vào rãnh, đẩy tủ quần áo về chỗ cũ, đi ra khỏi phòng ngủ, hỏi Nguyễn Thanh Thanh đang bận rộn trong phòng bếp: “Không phải mẹ, vậy mẹ muốn nhận anh ấy làm con rể sao?”
“Con thích không?”
Nguyễn Yếm lúng túng quay mặt lại: “Đã nói nhiều lần rồi, là thích.”
“Con thích thì tại sao mẹ lại không đồng ý?” Nguyễn Thanh Thanh cười nói, nghe thấy tiếng đập cửa, vừa vội vừa thô bạo, ngó ra ngoài cửa: “Ồ, nghe thấy rồi, gõ vội như vậy người khác lại tưởng đi báo tang, không phải Tiểu Kỷ đã nói hôm nay sẽ đến sao, Yếm Yếm đi xem có phải không!”
Nhưng Kỷ Quỳnh Thù sẽ không mất lịch sự như vậy, Nguyễn Yếm nghi ngờ tiến lên vài bước. Sau một hồi suy nghĩ, cho dù không phải Kỷ Quỳnh Thù, cũng có thể là hàng xóm có việc gấp, vẫn là vừa nói vừa chạy ra mở cửa: “Xin lỗi… a!”
“Làm sao vậy?”
Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy tiếng kêu của Nguyễn Yếm thì hoảng sợ, sợ cô xảy ra chuyện gì, lau tay vào tạp dề rồi bước ra khỏi bếp, ngẩng đầu lên, lập tức sững người tại chỗ.
Có bốn, năm người đàn ông trưởng thành, vạm vỡ, họ liếc qua với vẻ hung dữ, một số khác cởi trần, hình xăm dữ tợn trên khắp cơ thể và cầm dao trên tay.
“Nguyễn Chiêu Chiêu đâu? Nguyễn Chiêu Chiêu ở đây đúng không? CMN, Cút ra đây mau!”
Nguyễn Thanh Thanh đánh bạo nói: “Tôi là chị của nó, mấy người tìm nó…”
“Cmn, trả tiền đây.”
Nguyễn Yếm ở bên cạnh nghe được thì hoảng sợ, phản ứng lại, mắng Nguyễn Chiêu Chiêu tên ngu ngốc kia, nhất định là lại đi vay tiền đánh bạc, đúng là bùn nhão không thể trát tường được! Bây giờ không trả được, tìm Nguyễn Thanh Thanh chịu tiếng xấu!
Nhìn thấy có mấy người đàn ông muốn đi vào, cô vội vàng vươn tay ngăn cản: “Nguyễn Chiêu Chiêu không có ở đây! Ông ta đã đi ngoại tỉnh, một năm nay không về!”
“Phi, tháng trước thua bạc nợ bọn tao rất nhiều, nó nói tiền của nó ở đây, nếu đòi tiền thì tìm mày, mày không phải là chị nó sao, nó nợ người khác thì mày phải trả!”
“Nhưng chúng tôi không có tiền…”
“Chờ một chút!” Nguyễn Yếm sợ họ vào sẽ làm đảo lộn căn nhà, thật vất vả cô với Nguyễn Thanh Thanh mới có mấy ngày bình an, tuyệt đối không thể bị phá hoại bởi một con bạc. “Nguyễn Chiêu Chiêu nợ mấy người bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi sáu vạn.”
Ba mươi sáu vạn! Nguyễn Yếm mắt tối sầm lại, trong nhà hiện tại cùng lắm chỉ có mấy vạn tiền tiết kiệm, còn không đủ trả một phần nhỏ, huống hồ nếu cô thật sự có ba mươi sáu vạn, cô cũng không cho Nguyễn Chiêu Chiêu một đồng nào.
… Phải tìm ra biện pháp…
“Nếu chúng tôi không có ba mươi sáu vạn thì phải làm thế nào bây giờ?”
Một tia sáng trắng lạnh lẽo lóe lên, một người đàn ông phía sau vừa chửi bới, vừa kề dao vào cổ Nguyễn Yếm: “Mẹ nó, nói lời vô dụng làm gì, mau trả tiền!”
Một cảm giác sợ hãi đến tột cùng dâng lên trong lòng Nguyễn Yếm, sắc mặt cô trong phút chốc tái đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên môi không còn chút máu, mọi suy nghĩ trong đầu đều trở nên trống rỗng, chỉ có — Họ đến thật! Họ đến thật!
Nguyễn Thanh Thanh ở phía sau kêu lên: “Đừng động vào con gái của tôi, tôi đưa tiền cho mấy người, tôi đưa cho mấy người, tôi sẽ đi lấy!”
“Chúng tôi không có ba mươi sáu vạn.”
Nguyễn Yếm đang cố gắng hết sức để ngăn cản họ, toàn thân cô phát run, ớn lạnh chạy dưới da: “Nhưng, nhưng tôi có thể trả lại tiền cho mấy người!”
Mặc dù lời nói của cô không chắc chắn, cô chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông dẫn đầu, quả nhiên anh ta sửng sốt một chút, cười ha ha, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hung ác đâm vào trán: “Mày lấy cái gì trả?”
Nguyễn Yếm đứng không vững, anh ta đâm rất đau, đành phải nghiêng đầu tránh né, nhưng giọng điệu trở nên chắc chắn hơn: “Các người không phải là mở sòng bạc hay sao, tôi có thể thắng tiền. Tôi có thể!”
Cô hoảng sợ đến mức tim đập như trống, nhưng lại dám vỗ vỗ tay của người đàn ông, dùng ánh mắt trong veo mà nhìn bọn họ: “Tôi có thể.”
Kỷ Quỳnh Thù dưới lầu nhận được điện thoại, nghe Nguyễn Thanh Thanh khóc lóc cầu xin Kỷ Quỳnh Thù hỗ trợ, nhìn thấy Nguyễn Yếm bị mang ra ngoài, không biết nên hận Nguyễn Chiêu Chiêu trước hay ghét bản thân vì sự khôn khéo lúc đầu.
Trong lúc trấn an Nguyễn Thanh Thanh, anh không tự chủ được tiến lên: “Này, có nhớ tôi không?”
Người đàn ông cảnh giác nhìn anh: “Mày là ai?”
“Xem ra là không nhớ, nhưng mà cũng không có vấn đề gì.” Kỷ Quỳnh Thù tất nhiên sẽ không nói rất nhiều năm về trước họ đã gặp nhau tại sòng bạc ngầm kia. “Mấy người muốn đưa bạn gái tôi đến sòng bạc sao, đưa tôi đi cùng đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Họ bị bịt mắt ngay khi bước vào, bảy lần quẹo tám lần rẽ, không biết sẽ đi đâu, âm thanh bên tai chuyển từ tiếng bước chân ngắt quãng sang tiếng ồn ào quen thuộc, ánh sáng trước mắt mờ đi.
Không có gió, có thể là dưới lòng đất.
Kỷ Quỳnh Thù mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đổ xúc xắc cùng tiếng mạt chược xáo trộn trên bàn, giọng nữ duyên dáng chợt xa chợt gần “mua lớn, mua nhỏ, đặt cược nhanh”, và những lời chửi rủa tưởng chừng sẽ không bao giờ được nghe lại sau nhiều năm, mặt tối của thành phố lại được đặt ra trước mặt cậu thiếu gia một lần nữa, xen lẫn mùi mồ hôi và bụi bặm không cùng đẳng cấp với cậu.
Cửa trượt, kính bọc giấy kéo cửa phát ra tiếng vang —— Thế giới của dân cờ bạc, vén lên một góc của sự thối nát.
Kỷ Quỳnh Thù lặng lẽ quan sát đám người, cẩn thận bảo vệ người phía sau, nhìn người cầm đầu thì thầm với một người đàn ông trung niên gầy gò suốt dọc đường lên cầu thang, thỉnh thoảng lại chỉ vào Kỷ Quỳnh Thù, nghĩ rằng có lẽ ông ta là ông chủ.
Người đàn ông nhìn lạ mắt, thân hình hơi gầy, nhưng lại mặc một bộ đồ hiệu nổi tiếng sang trọng, đôi mắt nhỏ rất tập trung, môi mỏng nhưng ý cười thản nhiên, hướng về phía Kỷ Quỳnh Thù gật gật đầu, các nếp nhăn kéo dài trên khuôn mặt, tạo nên các góc cạnh âm u.
Kỷ Quỳnh Thù chào hỏi, nhưng anh không sợ, nhà họ Hình vẫn dạy anh một vài thứ.
“Cô đến đây để trả nợ?”
Mặc dù ông ta nói với Nguyễn Yếm, nhưng ông ta lại nhìn Kỷ Quỳnh Thù.
Nguyễn Yếm vừa định nói thì đã bị Kỷ Quỳnh Thù giữ lại, nhìn Nguyễn Yếm chớp mắt, Nguyễn Yếm sợ anh sẽ nghiện cờ bạc, không muốn để anh anh làm việc xấu, có chút nóng nảy ngăn cản, nhưng Kỷ Quỳnh Thù đã gật đầu: “Đánh cược cái gì, ông quyết định đi.”
“Khẩu khí thật lớn.” Người đàn ông nhìn anh từ trên xuống dưới, “Hóa ra là một thiếu gia được cưng chiều.”
Kỷ Quỳnh Thù rất thẳng thắn: “Ông không muốn người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Nơi này tôi có quy tắc. Thiếu gia dễ dàng lấy tiền trực tiếp chuộc người.” Người đàn ông mỉm cười, có vẻ ngoài ý muốn sờ sờ đồng hồ. “Nếu như cậu thua, không có gì cứu người.”
Kỷ Quỳnh Thù nhìn sang: “Đồng hồ tốt, Vacheron Constantin của Thụy Sỹ, phiên bản giới hạn.”
“Rất biết hàng.”
“Không có gì, ông tôi có cả một bộ.” Kỷ Quỳnh Thù bình tĩnh nói, “Cũng không quá đắt.”
Đối phương không cười, một đôi mắt như chim ưng nhìn anh chăm chú. “Hiện tại có thể cược chưa?”
“… Tôi là ông chủ, tôi sẽ đặt cược với câu.” Ông chủ nói tiếp: “Cậu ra đây với tôi.”
Kỷ Quỳnh Thù do dự một lúc, kéo Nguyễn Yếm vào phòng trong góc, đột nhiên, một vài vệ sĩ vốn đang duy trì an ninh của sòng bạc bước tới, lặng lẽ bảo vệ cửa.
Căn phòng u ám, chỉ có một vòng tròn lớn ở chính giữa được chiếu đèn, giống như nhân vật nam và nữ chính ở trung tâm của vở ca vũ kịch, nhưng chỉ có một cái bàn vuông bằng gỗ lim, trên khăn trải bàn có mười lá bài.
Kỷ Quỳnh Thù quan sát xung quanh một lượt: “Rất mới lạ.” “Mới lạ mới thú vị, có muốn nhìn xung quanh không?”
Ông chủ sòng bạc không biết chạm vào cái gì trên tường, đột nhiên vang lên tiếng xích sắt nặng nề, hắn lại gõ gõ, lần này là tiếng kim loại bén nhọn.
“Khi vào phòng này, không chỉ đơn thuần là đánh bạc.” Anh ta (ông chủ sòng bạc) nói: “Đến nay vẫn chưa có ai có thể đi ra ngoài một cách nguyên vẹn.”
“Tiểu Kỷ…”
Kỷ Quỳnh Thù vỗ về trấn an Nguyễn Yếm: “Còn quy tắc thì sao?”