• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có đôi khi ràng buộc huyết thống rất thần kỳ, ví dụ như dù có cãi nhau với mẹ mình ra sao đi nữa, rồi cũng sẽ hòa giải với nhau. Cô rất ghét tính cách của Nguyễn Thanh Thanh, đồng thời lại ỷ lại bà ấy tùy ý làm bậy, đây không chỉ hẳn là đặc quyền của con gái nữa rồi.

Nguyễn Yếm chạy tới tòa nhà giảng dạy của khối 12 —- cô gái đó, cô có chút ấn tượng với cô ta. Khi giáo viên chủ nhiệm đến, cô ta đã thay cô giải thích mấy câu, giọng điệu giống như đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng cô không tìm ra lý do tại sao đối phương giúp mình, khó tránh khỏi có chút lo lắng cô ta đang “giả heo ăn thịt hổ”.

“Cậu đang tìm tôi sao?”

Nữ sinh tóc ngắn đứng trước cửa lớp, dáng vẻ lười biếng cầm bút ghi âm đang xem bảng điểm trước cửa lớp: “Không xóa, trả lại cho cậu.”

Nguyễn Yếm vội vàng cầm lấy, kiểm tra một lần xác nhận vẫn còn, nói cảm ơn với cô ấy trước rồi lại cảnh giác nhìn: “Vì sao cậu lại đột nhiên giúp tôi?”

“Không cần để ý, tôi thực sự không nhìn nổi cách làm của Hàn Băng Khiết mà thôi.” Nữ sinh khoát khoát tay, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về phía cô. Tôi cùng ký túc xá với cô ta, chịu đủ mọi sự bắt nạt rồi, không nghĩ rằng cậu có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đúng là giỏi thật đấy. Cậu tên Nguyễn Yếm đúng không, tôi tên Trần Kha, Mộc Khả Kha.”

Dường như Nguyễn Yếm có hơi chút ấn tượng, cô đang cố nhớ lại cái tên này, lại thấy Trần Kha ôm vai cười: “Trong có ký túc xá bọn tôi có máy nghe lén, là do cậu cài đúng không, rất thông minh.”

Nguyễn Yếm giật mình, không ngờ tới Trần Kha cũng biết chuyện này, vội vàng lắc đầu: “Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu.”

Trần Kha nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ: “Hỏi một chút thôi, không cần phải sợ như vậy.”

Cô ta dựa vào cửa sổ đối diện lối đi, hai tay mở ra: “Yên tâm đi, tôi không mách lẻo đâu, tôi đã chú ý đến cậu từ lâu, có lẽ…Từ lúc lớp 11, chẳng phải Hàn Băng Khiết từng có lần đạp cậu vào bụi ở cỏ ở sân tập sao, tôi có đến đó để xem náo nhiệt, chẳng có gì thú vị cả, cậu còn không dám phản kháng.”

Cô ta có thể dễ dàng đem những ác mộng mà Nguyễn Yếm không dám hồi tưởng lại nói ra một cách thản nhiên, dường như còn có chút coi thường. Giống như những chuyện này xảy ra trong trường học là rất mới lạ, ngay lập tức Nguyễn Yếm đã cảm thấy hai người không chung đường.

Cô há miệng, vẫn không nhịn nổi: “Đó là lý do mà cậu túm lấy nạn nhân để hỏi tội sao, sao cậu không hỏi những kẻ đánh người kia, là trường học dạy cho bọn họ lễ nghĩa liêm sỉ để dùng bạo lực đánh người khác sao?

Trần Kha bị vẻ mặt của cô làm cho giật mình, dường như bị đè nén mà khuyên can một hồi: “Cậu đừng nghiêm túc như vậy, tôi cũng không nói là bọn họ đúng, chỉ là – cậu không biết lấy bạo trị bạo là cách tốt nhất sao, cậu đâm người ta một đao thì sau này còn ai dám chọc cậu. Cậu nhìn hôm nay xem, chẳng phải rất tốt sao, đâm cho đối phương phải cầu xin tha thứ.”

Dường như cô ta đang chỉ trích cô yếu đuối, Nguyễn Yếm rất không thích cách nói này: “Cậu cho rằng ai cũng có can đảm để phản kháng sao?”

“Vậy cậu cảm thấy cậu có không?”

Trần Kha nháy mắt đầy khinh thường, có chút không kiên nhẫn: “Không phải cậu nghĩ rằng sẽ có người giúp cậu chứ, hừ. Cậu là ai mà người ta phải giúp cậu, đừng ảo tưởng mình là nữ chính ——”

“Người Trung Quốc.” Nguyễn Yếm đẩy cô ta ra, “Nếu theo suy nghĩ của cậu, thì một trăm năm trước Trung Quốc đã sớm tiêu vong rồi, còn cần cậu ở chỗ này nói linh tinh? Cậu rất giống một người tôi biết, nhưng anh ta không làm phiền người khác như cậu.”

Cô không nói đông nói tây với Trần Kha nữa, xuống lầu trở về phòng học, ở cửa phòng học lại đụng phải Hàn Băng Khiết đang khóc nức nở với Chu Trì. Tuy rằng đang ở bên cạnh an ủi Hàn Băng Khiết, nhưng vẻ mặt lại có ý thăm dò.

…… Chờ đã, Chu Trì?

Không phải anh ta đã lên đại học rồi sao?

Nguyễn Yếm đứng yên tại chỗ, cửa sau của lớp chưa mở, hiện giờ đi qua thì chẳng khác nào đụng vào họng súng, cô đang chờ Chu Trì đón ý nói hùa đôi câu cho có lệ: “Cô ấy đánh em thì em đánh lại, có gì mà phải khóc?”

“Anh nhìn cô ta cắn em đây này!” Hàn Băng Khiết rất khó chịu với thái độ của bạn trai, nắm lấy bả vai anh ta lắc qua lắc lại: “Con khốn Nguyễn Yếm kia đáng bị giết nghìn lần, sớm muộn gì cũng có một ngày em đòi lại từ cô ta!”

“Nguyễn Yếm.” Vẻ mặt Chu Trì thay đổi, “Tại sao em lại tìm cô ấy gây sự.”

“Ý anh là sao?” Hàn Băng Khiết đẩy mạnh anh ta một cái, nghi ngờ chỉ vào anh: “Sao anh lại bênh vực cô ta, hai người có quan hệ gì!”

Chu Trì cũng không kiên nhẫn, vỗ vỗ lưng cô ta như dỗ dành một đứa trẻ: “Ý của anh là, em bắt nạt cô ấy lâu như vậy, không chán sao, em đổi sang người khác không được sao?”

“Ai bảo mẹ nó là một con điếm, muốn bò lên giường của cha em!”

Triệu Như thấy cô ta còn muốn dây dưa với Chu Trì, vội vàng khuyên can kéo Hàn Băng Khiết ra: “Nhưng bây giờ cậu xem, ngay cả cậu mà cô ta cũng dám đánh, sau này cậu phải làm sao?”

“Đánh trả.” Hàn Băng Khiết tạm dừng lại, âm ngoan cười: “Không, tôi muốn giết chết nó.”

Vẻ mặt cô ta thay đổi khiến hai người kia sửng sốt, không biết tiếp lời như thế nào, may là Triệu Như nhanh mắt, thoáng nhìn thấy giáo viên từ xa đi tới, vội vàng đẩy Chu Trì, nháy mắt với anh ta: “Giáo viên đến rồi, tiết tự học buổi tối xuống sân thể dục bàn tiếp, anh về trước đi.”

Nguyễn Yếm ngồi bậc thang của khán đài bên cạnh sân tập, cả sân thể dục chỉ có ánh đèn vàng nhạt ở hai bên. Sau tiết tự học, học sinh đều đến đây chạy bộ, cô tìm mọi cách để chờ sẵn ở bãi cả sân tập, thấy trước phía trước có một bóng người đang chậm rãi chạy tới: “Chu Trì.”

Chu Trì nghe thấy có người gọi tên mình, trưởng rằng nghe lầm, một giây sau nhìn thấy một cô gái nhỏ dưới ánh đèn gọi lại một lần nữa: “Đúng là anh thật.”

Nguyễn Yếm?


Chu Trì không xác định dây có phải là nữ sinh trong trí nhớ hay không, cô gái này có chút trốn tránh anh ta, hơn nữa thành tích lớp 12 rất kém, đã lâu chưa gặp lại: “Cô còn nhớ tôi à? “

“Nhớ chứ.” Nguyễn Yếm tiếp tục cạy lá cỏ dưới móng tay, không chút để ý nói thẳng: “Bạn trai của Hàn Băng Khiết, ấn tượng vô cùng không tốt.”

Chu Trì chột dạ giật giật khóe miệng, đi lên ngồi bên cạnh cô: “Cô tìm tôi có việc gì sao? “

“Có việc.”

Nguyễn Yếm nghiêng đầu nhìn anh, cô không nhắc tới một chút gì chuyện trước đây, hơn nữa thoạt nhìn trông có vẻ rất bình thản, giống như bạn bè tán gẫu với nhau: “Không phải anh đã thi đại học sao, sao bây giờ lại cùng khối với tôi. “

“Thi không tốt lắm, học lại một năm.” Chu Trì không phát hiện bầu không khí dị thường giữa hai người, “Gần đủ điểm vào khoa chính quy, chẳng có chút triển vọng gì, thử xem có thể tiến lên một bậc thang nữa hay không. “

“Cô muốn thi đại học à?”

“Đương nhiên, không thì sao?”

Đôi mắt lấp lánh của Nguyễn Yếm nhìn anh ta, giọng điệu chậm lại, sự hiền lành thân thiện lúc trước đã không biến mất: “Anh đi đại học còn tiếp tục yêu đương với Hàn Băng Khiết, là cảm thấy cô ấy sẽ đốc thúc anh để đạt được điểm cao sao?”

Vẻ mặt Chu Trì trở nên căng thẳng, anh ta đứng phắt dậy, biểu cảm pha lẫn cả khiếp sợ và hốt hoảng: “Sao cô lại… Không, tôi với cô ấy chỉ là bạn. “

“Vậy anh nhìn tôi giống người rất dễ bị lừa sao.” Nguyễn Yếm không tin ngước cổ nhìn anh ta, đành phải cùng nhau đứng lên. Cô không nhìn Chu Trì, giọng điệu rất nhẹ nhàng, “Mấy năm nay cô ấy dùng bạo lực học đường với tôi chắc hẳn anh cũng biết. Tôi thấy trước đây anh vẫn luôn ngăn cản, nên nhớ rõ nợ anh một ân tình, hiện giờ ra đây cũng chỉ muốn khuyên anh cách xa cô ấy một chút, nhưng nếu anh không nghe, thì coi như tôi lo chuyện bao đồng vậy.”

Cô cố gắng để cảm xúc như đang ở trên vách núi của mình được ổn định, không chờ Chu Trì trả lời đã đi trước, quả nhiên chưa đến mấy giây đã nghe thấy Chu Trì gọi cô: “Nguyễn Yếm, không phải như vậy!”

Nguyễn Yếm không nghe.

“Nguyễn Yếm.”

Lúc này Nguyễn Yếm mới dừng và quay đầu lại, ánh đèn hắt lên khuôn mặt cô tạo thành một bóng nghiêng, nửa sáng nửa tối mà lay động.

Chu Trì hơi nghẹn một chút, anh cau mày, vẻ mặt thất vọng: “Cô ấy, cô ấy không giống trước đây, đúng là tôi không chia tay.”


Nguyễn Yếm quay người lại, chắp tay ra sau lưng nhìn anh ta: “Không giống? “

“Thì, do bệnh tâm lý quá nặng rồi.” Cho dù Chu Trì có là xã hội đen thì cũng không tránh được chuyện bị đâm sau lưng, huống hồ chỉ là mấy học sinh cấp ba chỉ biết lăn lộn đánh nhau, Hàn Băng Khiết thật sự sẽ giết người, “Tôi, dù sao cũng không chia tay nổi.”

Anh ta nói một cách mơ hồ không rõ ràng.

Nguyễn Yếm không trả lời, nhưng cũng không rời đi, một lúc sau thấy Chu Trì đang vò tóc, phiền não “chẹp” một tiếng: “Chắc hẳn anh phải là người rõ ràng nhất, mấy năm nay toàn là cô ta bắt nạt anh.”

Nguyễn Yếm biết một phần, cô từ chối tìm hiểu thế giới nội tâm của người bị hại, bất kể là ai cũng không thể xóa nhòa bóng ma thời học sinh trong cô, cô không muốn nhắc tới những chuyện này.

“Trước đây…” Chu Trì nghiêng đầu nhìn cô, cẩn thận từng li từng tý, “Thật ra chuyện trước đây cô bị chụp lén và bị lột quần áo đều do đám bạn xấu của tôi chụp, bọn họ gửi lên nhóm chat nên tôi mới biết Hàn Băng Khiết đang bắt nạt một cô gái.”

Trong chốc lát, vẻ mặt Nguyễn Yếm trắng bệch.

“Nhưng chuyện không liên quan đến tôi, tôi sẽ không để tâm. Sau đó bọn họ muốn đăng những tấm hình đó lên mạnh, ngay từ đầu tôi và Kỷ Quỳnh Thù đánh nhau cũng vì điều này, câu “con điểm nhỏ” là do tôi gọi trước, vì thế mà bọn tôi đều biết cô.” Anh ta có hơi không được tự nhiên mà quay đi, có chút áy náy hiếm thấy, “Dù sao tôi cũng không tham gia, trước đây là do tôi không hiểu chuyện, đã yêu đương với cô ta.”

Nguyễn Yếm nghe vậy mà giật mình.

Chu Trì nói rất ngắt quãng, thường xuyên ngắt câu, hoặc là nói anh ta không có vấn đề gì, là do đại não cô không thể nào tiếp nhân được những thứ đó. Rõ ràng cô đã khóc, lựa chọn quên đi, nhưng bây giờ lại không biết vì sao, giống như một lần nữa bị người ta kéo vào trong phòng học, có vô số những bàn tay cưỡng ép, muốn xé toạc quần áo của cô.

“Sau khi cô bị sỉ nhục lại càng trở nên ngoan ngoãn hơn. Hàn Băng Khiết nói cô, là người có thể ngủ…”

Đừng nói nữa.

“Nhưng kỳ thật trong khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên đến lớp cô, lần nào cũng gặp cô, nhìn nhiều lần lại bỗng nhiên cảm thấy cô cũng rất đáng thương.”

Đừng nói nữa, đừng nói nữa.

Mắt Nguyễn Yếm đầy hơi nước, cô sắp khóc rồi. Nguyễn Yếm biết cô không thể nghe tiếp dù chỉ một chữ: “Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, không cần anh phải nói.”

Chu Trì đột nhiên dừng lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyễn Yếm, lớp mặt nạ vẫn luôn trầm mặc kia đã có vết nứt, thoạt nhìn như cô đã không thể chịu nổi nữa, nhưng trên mặt lại không chịu nhận thua.

Giống như một khối thủy tinh đã sớm bị giẫm nát, rõ ràng cô đã hỏng mất rồi.

Chu Trì chạy lách qua đám học sinh, tiến vài bước về phía Nguyễn Yếm, anh ra thở dài. Trông giống như muốn thẳng thắn: “Tôi rất hâm mộ cô.”

Nguyễn Yếm cảm thấy buồn cười: “Hâm mộ tôi, sao anh không đến thử một chút xem sao? “

“Chính là bởi vì không dám thử, nếu thật sự muốn chia tay, có lẽ bây giờ tôi sẽ giống như cô, không, có thể còn thảm hơn cô. Điều Hàn Băng Khiết hận nhất là phản bội, thay vì nói chúng ta làm bạn với cô ta, không bằng nói chúng ta nhất định phải là bạn với cô ta.”

“…… Ban đầu tôi chỉ muốn chơi đùa một chút, cô ta ấy có tiền, nhưng thần kinh cô ta rất có vấn đề, tôi có phát hiện ra một chút, nhưng chẳng thèm quan tâm, bây giờ muốn trốn cũng đã muộn.”

Anh ta đứng ở phía dưới khán đài, nơi không có ánh sáng chiếu đến. Anh ta không muốn thừa nhận mình là kẻ nhát gan. Thế nên khi nói đến đây lại cảm thấy hối hận, nhưng nghĩ lại mà xem ai lại không sợ một bệnh nhân tâm thần chứ?

“Dù sao bây giờ nói những thứ này cũng đã muộn, là người thì thường luôn tiếc mạng. Nhân tiện, Nguyễn Yếm à, Hàn Băng Khiết là một người rất đáng sợ, nhất là gần đây, tôi biết nói như vậy rất hèn nhát, nhưng cô ta rất đáng sợ, cô biết không, vào mấy ngày trước cô ta còn dám cầm dao đâm ba cô ta.”

Nguyễn Yếm cũng không cắt ngang, cô đã chứng thực được suy nghĩ trong lòng, tâm tính của Hàn Băng Khiết càng ngày càng giống mẹ cô ta, khiến cho người bên cạnh sợ cô ta trả thù mà đồng ý thỏa hiệp, nhưng Chu Trì có tư cách gì để nói như vậy?

“Lần trước khi anh đánh nhau với Kỷ Quỳnh Thù, sao anh cũng không nói anh ấy rất dũng cảm?”

“Chuyện này thì khác, đây là chuyện của nam sinh chúng tôi.” Chu Trì cảm thấy đây là một quy ước chung, không tính là bắt nạt, anh chính là nhìn anh ta không vừa mắt, hơn nữa Kỷ Quỳnh Thù cũng đâu có thua, “Cô, giống như người của thế giới khác vậy.”

Cô bé Nguyễn Yếm này vốn thanh tú hoạt bát, là tiểu gia bích ngọc*, đôi mắt của cô rất có linh khí, có thể khơi dậy dục vọng bảo vệ của đàn ông, thế nhưng chưa từng thấy cô dùng thủ đoạn như vậy, Chu Trì dùng từ “sạch sẽ” đánh giá cô, từ này đặt ở trên người gái điếm giống như trào phúng.

*“Tiểu gia Bích Ngọc”: Nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”.

Nhưng cô ấy thực sự rất sạch sẽ.

Chu Trì tiếc nuối nhìn một vũng nước trong bị giội bẩn.

Nguyễn Yếm không phản bác, ba tiếng chuông vào học vang lên, từ trong tiếng chuông Chu Trì mới hoảng hốt nhớ ra đám người Triệu Như hẹn anh ta ở sân tập nhỏ này, nhưng giờ thì người đâu?

“Trở về đi.” Nguyễn Yếm xua tay, cô cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa rồi, “Đừng chờ nữa, hai người bọn họ sẽ không tới đâu, anh chuẩn bị tâm lý đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK