• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người còn lại hình như là nam, trong có vẻ giống sinh viên, cũng không trao đổi họ tên, hơn sau khi đi vào mật thất liền tách nhau ra thành nhiều nhóm nhỏ, trong mật thất không quá tối, nhưng đã được cảnh báo rằng điện áp không ổn định: “Chẳng khác nào thỉnh thoảng tắt đèn hù cậu một chút.”

Nguyễn Yếm đi vào mật thất để tìm manh mối, chủ đề của mật thất là thám hiểm cổ mộ, nhưng ngoại trừ điều này ra thì cũng không giới thiệu thêm bối cảnh nào khác.

“Chỗ này có một tấm thẻ.”

Nguyễn Yếm mở ra: “Là một câu hỏi logic rất khó hiểu, hãy tìm một phong thư chỉ có một chữ duy nhất trên giá sách đằng kia, nó sẽ cho chúng ta biết nhiệm vụ.”

Sầm Kỳ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, chỉ vào hộp thân phận treo rất cao trên đầu: “Có hộp thân phận ở đây, xem ra chúng ta phải chia phe.”

“Nguyễn Yếm!”

“Phòng còn chưa tối, cậu đừng gọi loạn.”

Nguyễn Yếm cảm thấy tiếng gọi của Trần Kha so với mật thất còn đáng sợ hơn, “Chà, để mình nghĩ thử xem câu hỏi logic này muốn làm gì nhỉ? Nó không phải là số thứ tự của sách à, sao lại thấy giống như các chữ cái tiếng Anh vậy nhỉ?”

“Phong thư được sắp xếp từ A đến Z.”

Vài người đi đến đứng cạnh Nguyễn Yếm để giải đề, Từ Phong Thụy tự nhận mình chỉ là nhân vật phụ, vì anh ta không có chỉ số IQ cao như vậy, do không có cùng quan điểm với Sầm Kỳ nên hai người thường đấu khẩu: “Đằng trước chữ C này không phải là chữ L sao, sao cậu lại viết thành chữ A rồi?”

Người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng – Kỷ Quỳnh Thù thấy bọn họ lại thất bại thêm lần nữa, anh lẩm bẩm một câu: “Mọi người còn muốn tiếp tục thử sao?”

Nguyễn Yếm buông bỏ: “Em muốn biết đáp án.”

Kỷ Quỳnh Thù nói ra đáp án, rút ngẫu nhiên phong thư ra thì thấy, quả nhiên là phải chia thành hai phe, mà hơn nữa đó là một mối quan hệ tương tàn lẫn nhau, Nguyễn Yếm liếc mắt nhìn Kỷ Quỳnh Thù, anh không muốn phá hỏng sự trải nghiệm trò chơi của mọi người, đang ngăn cản Từ Phong Thụy đập hộp thân phận.

Nguyễn Yếm hít sâu một hơi, cô có một dự cảm không lành, hơn nữa cực kỳ linh nghiệm — cô ở cùng đội với Trần Kha, vả lại ngoại trừ Trần Kha cô chẳng quen một ai.

Từ Phong Thụy tỏ vẻ đồng tình: “Em gái Nguyễn à, còn cả một đoạn đường dài phía trước phải đi đó.”

Nguyễn Yếm không có nhiều kinh nghiệm chơi mật thất, cô chỉ có trí nhớ tốt, cũng không thể tin tưởng người lạ, nhưng đi đến một nửa mới phát hiện, chính bản thân mình lại là người gây cản trở.

Cũng không phải cô cản trở mà do vào lúc bóng tối ập đến, Trần Kha hét to rồi bám chặt lấy cô.

Nhờ đó mà bây giờ tất cả mọi người đều biết tên cô là Nguyễn Yếm.

Đi dẫn đường là hai nam sinh, lối đi tối tăm mù mịt dài hàng chục mét được bao phủ bởi ánh sáng xanh lam lạnh lẽo như ma trơi, trên tường bốn phía xung quanh đều vẽ những mặt mặt quỷ hoặc là graffiti* chảy máu, và nhạc nền kết hợp với ánh đèn sẽ tạo ra tiếng nổ âm u kỳ lạ, trần nhà cũng tối thui, không biết phải che giấu điều gì.

*Graffiti: là kiểu tranh thường vẽ trên tường ở trên phố, vẽ kiểu 3D để đánh lừa thị giác, ảnh minh họa.
minh họa

Có nam sinh thấy Trần Kha gần như muốn quỳ xuống đấy, nói: “Theo kinh nghiệm của tôi, thì phía trước chắc chắn đã có thứ gì đó rơi xuống.”

Lối đi chật hẹp, phần cuối cùng là leo lên lưới gai, ánh đèn chiếu lên bức tranh mang phong cách Graffiti, bỗng dưng âm nhạc dừng lại, rồi lại phát lại một lần nữa.

Lo lắng sắp hết thời gian, có người đề nghị: “Vậy để bọn tôi đi trước, sau đó chờ mấy người đuổi kịp thì kéo mấy người lên, nếu không những người truy sát sắp đuổi đến rồi.”

Nguyễn Yếm cười khổ: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể qua được không?”

Cô đẩy cánh tay của Trần Kha đang ôm chặt lấy mình: “Nếu không thì mọi người đi trước đi, cùng lắm thì hai người bỏ mạng, chẳng lẽ mọi người muốn chết chùm, mà cho dù bọn họ có bắt được chúng ta thì cũng phải cố thủ một thời gian mọi người cũng không phải chịu thiệt thòi.”

“….. Vậy được thôi.”


Nguyễn Yếm thấy bọn họ chạy một mạch tới, cô cảm nhận được có người đang đi đến, quả nhiên trên đầu bỗng vang lên “đoàng” một cái, kèm theo đó là tiếng thét chói tai, phần còn lại của chân tay đã bị cụt và đầu người xõa tóc rơi xuống đất.

“A_____” Trần Kha sợ hãi đến mức biểu cảm trên khuôn mặt không kiềm chế được, “Nguyễn Yếm, nó đang nhìn mình kìa, đang nhìn mình kìaaaa.!”

Nguyễn Yếm chịu đựng lỗ tai mình bị kích thích, quay đầu che mắt Trần Kha lại, kéo cô ấy nằm xuống mặt đất: “Tất cả đều là giả thôi, cho dù nó có rơi xuống trước mặt thì cậu cũng đừng la lên nhé.”

Những lời an ủi này của cô cũng có chút tác dụng, quả nhiên giọng của Trần Kha nhỏ lại, nhưng sức lực không đủ chỉ đành nhắm mắt cúi đầu phản bác lại: “Ai quy định? Ai quy định mèo sữa không thể chơi trò mật thất này?

Nguyễn Yếm muốn uốn nắn lại suy nghĩ của cô ta: “Cậu là mèo sữa sao? Cậu là chuột, ngoại trừ kêu chít chít thì cậu chẳng biết cái gì nữa, người như cậu chơi mật thất không sợ người khác phiền sao?”

“Trong một nhóm nhất định phải có một người như vậy, mình không quan tâm người khác có phiền hay không.”

Nguyễn Yếm lấy độc trị độc, học theo cô ta: “Không phải cậu cậu có tư duy của người lãnh đạo sao? Người lãnh đạo chỉ muốn vắt kiệt sức lao động của nhân viên, cậu một chút giá trị cũng không có, cần cậu làm gì?”

Kỷ Quỳnh Thù và những người khác đến muộn một chút, lúc đến thì thấy Trần Kha đang nhắm mắt cùng với Nguyễn Yếm ngồi trên đất liền hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

“Cô ấy không thể đi qua được.” Nguyễn Yếm hất cằm chỉ về phía lối đi nhỏ, “Sao bây giờ mọi người mới đến, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì ở đâu à?”

Yêu cầu của mật thất là không được phá hỏng đạo cụ, cho nên bọn họ đáng lẽ phải thuận lợi mới đúng, Nguyễn Yếm còn cho rằng kế hoạch của bọn họ phải đi trước một bước sau đó ở cuối liền chặn người lại.

“Không có khó khăn gì cả, chỉ là..” Từ Phong Thụy xách cổ Sầm Kỳ ra: “Tên này không chịu di chuyển.”

Sầm Kỳ xấu hổ chào hỏi Trần Kha : “Cậu cũng sợ quỷ sao? ha ha ha”

Cậu liếc nhìn đạo cụ để trên mặt đất, nói một câu “Cmn, quay đi quay lại vẫn là tôi” rồi nhanh chóng lui về phía sau vài bước, nhắm mắt lại giả mù: “May thay, may thay đến muộn.”

“Các cậu ở phía trước cứ gọi mãi, chúng tôi ở đằng xa nghe được, Sầm Kỳ còn tưởng rằng ở phía trước có gì đó đáng sợ lắm nên cứ kéo chúng tôi mãi không chịu đi.” Kỷ Quỳnh Thù kéo Nguyễn Yếm đến bên người: “Đừng ngồi dưới dất, cẩn thận cảm lạnh đấy.”

Nguyễn Yếm tỏ vẻ không sao cả: “Vậy nhóm bọn anh mau đuổi theo người đi, chắc bọn họ cũng vừa đến một cái mật thất thôi.”

Ngọn đèn lóe lên vài cái, rồi chợt tắt, bốn phía rơi vào bóng tối, tối đến mức giơ năm ngón tay cũng không nhìn thấy, chỉ có ánh huỳnh quang phát ra từ bức tranh Graffiti đầy máu, quả nhiên tiếng kêu của Trần Kha liền vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu đau của Từ Phong Thụy: “Ai nhéo tay tôi vậy?” ,“Ai lại giẫm lên chân tôi vậy?” Ngoài ra còn có những tiếng kêu nhỏ hô lên: “Yếm Yếm.”

Vài giây sau đèn lại sáng lên, Từ Phong Thụy bị Sầm Kỳ và Trần Kha người thì túm tóc, người thì ôm chân cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất. Từ Phong Thụy tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà hét lên: “Sao tôi lại muốn tới…”

“Con mẹ nó Sầm Kỳ, lần sau ông đây còn cùng cậu chơi mật thất thì ông đây là chó!”

Sầm Kỳ sợ tới mức mặt trắng bệch, cậu vẻ mặt đầy hoảng hốt mà đứng lên, hai chân run run: “Tôi sợ muốn chết”

“Là tôi muốn chết!”

Từ Phong Thụy chỉ vào Kỷ Quỳnh Thù đang che chở Nguyễn Yếm ở trong góc: “Tiểu Kỷ, có còn là anh em nữa không!”

“Hy sinh một chút.” Kỷ Quỳnh Thù thực hiện được ý đồ của mình, cười cực kỳ khoái chí, thậm chí còn vui khi thấy người gặp họa, “Vốn dĩ không phải vì Sầm Kỳ mới chơi sao, chờ đến lúc ngủ để cậu ta gặp ác mộng vài ngày, chuyện phiền lòng gì cũng sẽ tan biến, thuận tiện còn có thể giúp cậu loại trừ được một câu trả lời sai của trò mật thất này, một công đôi việc.”

Anh nói với Nguyễn Yếm: “Chúng ta cùng nhau đi thôi, nếu không để hai nữ sinh ở trong này cũng chẳng biết đi thế nào.”

Nguyễn Yếm không nói lời nào, ngược lại là Trần Kha không hiểu gì: “Nhưng chúng ta đã bị loại rồi mà.”

“Loại rồi cũng có thể đi cùng, không có quy định nào bắt hai người phải ở im tại chỗ.”

“Quá lãng phí thời gian, vậy thì đi tiếp mọi người chắc chắn sẽ thua.”

Nhưng bọn Từ Phong Thụy tham gia trò này mục đích là Sầm Kỳ, cũng không quan trọng thắng thua, Trần Kha không từ chối được, bị Nguyễn Yếm che mắt lại: “Từ giờ trở đi cậu cứ nhắm hai mắt lại, đừng nhìn gì cả, nếu cần phải mở mắt, tôi sẽ nói với cậu cần phải nhìn chỗ nào, mà chỗ đó chắc chắn rất an toàn, cậu hiểu không?”

Trần Kha kêu lên: “Nguyễn Yếm cậu thật tốt.”

Quả nhiên thua.

Trần Kha sau khi ra đến nơi thì ghé luôn vào trên bàn hồi lại tinh thần, sau khi cô ta ngừng kêu, tốc độ của nhóm đã nhanh hơn rất nhiều, sinh ra khoảng cách tâm lý giống như mức nước của lòng sông so với biển lớn vậy. Chỉ có thể đi tìm mèo sữa giống mình – Sầm Kỳ cùng nhau liếm miệng vết thương, nhưng Sầm Kỳ cũng không có gì để liếm*, tuy hắn sợ, nhưng nên giải đề vẫn giải đề, nên vận động vẫn vận động, lưới dây thừng là cô được Sầm Kỳ kéo lên.

*: nịnh nọt, lấy lòng.

Đây chính là “Giá trị thặng dư” (1) trong truyền thuyết.

(1): Giá trị thặng dư chính là giá trị do công nhân làm thuê lao động sản sinh ra vượt quá giá trị sức lao động của họ nhưng bị nhà tư bản chiếm đoạt hết.

Lúc trả lại đồ người hướng dẫn theo thường lệ hỏi bọn họ có chỗ nào không hiểu hay không, nhưng người ta dù có thét chói tai cũng không xin giúp đỡ, hỏi cũng đã hỏi, hỏi thêm một câu cũng chẳng sao: “Chúng tôi có dõi theo lúc các bạn chơi, dù là cặp đôi cũng phải chú ý đúng mực một chút.”

Nguyễn Yếm sửng sốt, mặt bỗng đỏ lên, lấy túi che mặt, lén đá cho Kỷ Quỳnh Thù một cái.

Kỷ Quỳnh Thù bình tĩnh nói: “Anh có chú ý đến camera của bọn họ, không quay trúng mặt.”

Thì ra từ sớm đã có tính toán.

Nguyễn Yếm càng lúng túng, Kỷ Quỳnh Thù cười cô:

“Các cặp đôi hôn nhau không phải rất bình thường sao?”

“Anh im miệng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK