Nói cho Nguyễn Thanh Thanh biết chuyện này không có gì sai, nhưng bà ấy luôn coi trọng Nguyễn Chiêu Chiêu, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, em trai của mình bắt cóc rồi lừa bán con gái của mình, bà ấy phải sống sao?
Nguyễn Yếm theo bản năng muốn xuống khỏi giường chạy đi, nhưng lúc này cô đang bị thương rất nặng, thoáng xoay người một chút liền cảm thấy đau giống như cả người vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, cho dù Kỷ Quỳnh Thù nhanh tay ngăn cản cô, Nguyễn Yếm vẫn là không kiềm chế được bật khóc, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Làm sao em có thể đối mặt với mẹ bây giờ?”
Khóc trong đau đớn, cơ thể cô suy yếu, âm thanh nói chuyện vốn đã nhỏ nhẹ, khi khóc càng thêm mơ hồ: “Anh gọi điện cho bà ấy, bảo bà ấy trở về đi, bà ấy đến đầu tiên nhất định sẽ khóc, rồi nói bác sỹ…”
Kỷ Quỳnh Thù không dám chạm vào eo cô, chỉ có thể kê cao gối, không cho cô động đậy: “Không giấu được, Yếm Yếm đừng khóc, bác sĩ nhất định sẽ liên lạc với gia đình, thông báo tình trạng cho bọn họ.”
Anh nói như vậy, rốt cuộc Nguyễn Yếm cũng nhớ ra điểm quan trọng, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ, giống như tiếng sét giữa trời quang, trước đây cô không hề để ý đến thuật ngữ đó!
Vẻ mặt Nguyễn Yếm trở nên do dự, cô nắm lấy Kỷ Quỳnh Thù, khó khăn nói: “Anh đã đọc hồ sơ bệnh án của em chưa?”
Anh đã đọc rồi, anh là sinh viên y khoa, không có chuyện anh không hiểu được.
Kỷ Quỳnh Thù nhìn cô, ánh mắt anh rất dịu dàng, nhưng có lẽ anh cũng đoán được cô muốn nói gì.
Nguyễn Yếm há miệng thở dốc, cô nghi ngờ mình bị chứng mất ngôn ngữ, mặc dù còn rất trẻ và chưa hiểu ý nghĩa của việc sinh con, nhưng mất đi quyền lựa chọn có hoặc không là hai trạng thái tâm lý khác nhau,
cô sẽ vĩnh viễn mất đi quyền kiểm soát bộ phận cơ thể của mình, cô cảm thấy căm phẫn hơn là đau đớn buồn bã.
“Cho nên, không có cách nào…” “Anh không cần đứa nhỏ.”
Quả nhiên anh đã sớm biết cô muốn nói gì. “Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh biết, nhưng anh không muốn.” Người lúc trước luôn dính lấy cô, bắt Nguyễn Yếm phải sinh cho anh một con mèo nhỏ, giờ phút này vẻ mặt không chút thay đổi, vô cùng kiên định nói: “Trẻ con rất phiền phức.”
Nguyễn Yếm bình tĩnh nhìn anh: “Anh không cần hy sinh nhiều như vậy.”
“Không phải hy sinh, ngay từ đầu anh đã muốn làm như vậy, không liên quan đến em.”
Ai sẽ tin? Nhưng Nguyễn Yếm biết không thể thuyết phục được anh, anh rất cứng đầu và không chịu nghe lời.
Cô chưa nói gì, Kỷ Quỳnh Thù đã nói đùa: “Anh đã từng thực tập ở khoa sản với tư cách là bác sĩ nội trú, em có muốn anh giải thích cho em sự đau đớn khi sinh nở và những di chứng có thể xảy ra không? Nó chắc chắn còn đau gấp nhiều lần so với em bây giờ. Em còn có khả năng bị trầm cảm sau sinh, bị con cái ràng buộc, mọi chuyện không hề nhẹ nhàng như bây giờ.”
Nguyễn Yếm nhìn thấy trong mắt anh không chứa ý cười, chính là đang tự an ủi mình, biết không thể nói cái gì nữa, chỉ cười với anh, xắn tay áo lau khô nước mắt: “Em còn chưa nói muốn chia tay anh.”
Trái tim Kỷ Quỳnh Thù đặt xuống: “Em muốn ăn gì, để anh bảo bác Đinh mua giúp, em vẫn chưa hoàn toàn hết thuốc mê, chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng.”
“Vẫn chưa?”
Vậy nếu hết chẳng phải mình sẽ càng đau sao?
Trong những ngày hồi phục, ngoài các bác sĩ, y tá và cảnh sát thu thập chứng cứ, những người xung quanh Nguyễn Yếm không có ai khác ngoài Trần Kha, Kỷ Quỳnh Thù, Sầm Kỳ, Từ Phong Thụy, còn có Nguyễn Thanh Thanh.
Trần Kha rất nghĩa khí, không đi làm thì tới chăm sóc cô, bộ dạng như một người chị cả.
Nguyễn Thanh Thanh tới vào đêm mà Nguyễn Yếm tỉnh, khi đó là đêm khuya, ánh sao mờ mờ, gió mạnh, Nguyễn Yếm sợ đau nên đi ngủ sớm, Nguyễn Thanh Thanh không dám đánh thức cô, chỉ ở bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt cả đêm, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nhưng sáng sớm vẫn giúp cô chuẩn bị đồ ăn lỏng.
Nguyễn Yếm nhìn thấy mà đau lòng: “Con không sao, mẹ xem, không phải con vẫn rất tốt sao.”
Một câu nói làm cho Nguyễn Thanh Thanh không kìm được, bật khóc chạy ra ngoài.
Nguyễn Yếm cầu xin Kỷ Quỳnh Thù không được nói với Nguyễn Thanh Thanh bất cứ điều gì về chuyện ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của cô, bà ấy đã tự trách mình đủ rồi, không có mặt mũi nhắc tới Nguyễn Chiêu Chiêu, cũng không đến gặp ông ta, tâm trạng của cô rất phức tạp.
Trong nhiều năm, bà đối với Nguyễn Chiêu Chiêu luôn nghĩ rằng “Cho dù ông ta không phải là người tốt, nhưng dù gì vẫn là em trai bà.” Bà sẽ giúp đỡ anh chị em của mình nếu có thể, bây giờ lòng bà đã được khai sáng. Bà không thể tưởng tượng rằng em trai mình lại có thể lừa bán con gái bà, chuyện này đã làm tình thân bấy lâu nay trở thành oán hận, không còn cần thiết để quan tâm ông ta.
Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực nên việc thu thập chứng cứ rất nhanh chóng, đồng thời cũng mang đến một tin vui: Nghi phạm bỏ trốn đã bị bắt.
Anh ta đã nói chuyện điện thoại với Nguyễn Chiêu Chiêu, có thể xác định được vị trí của chủ nhân thông qua điện thoại, ngay cả khi ông ta thay đổi thẻ căn cước cũng vô ích. Hiện tại ông ta đã bị bắt và đang chờ tuyên án, nhưng quá trình này sẽ mất vài tháng.
Nguyễn Yếm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nạn nhân của vụ truy tố công khai không cần phải có mặt. Người khác sẽ thay mặt cô thực hiện toàn bộ quá trình. Nguyễn Chiêu Chiêu cũng được tính là nghi phạm trong vụ án bắt cóc và buôn người, sở dĩ nói như vậy là vì Nguyễn Chiêu Chiêu rõ ràng là muốn dồn người vào chỗ chết, là một hành vi phạm tội bạo lực, Nguyễn Yếm được cứu ra nên mới không gây tử vong người, vì vậy không được coi là phòng thủ chính đáng.
“Đây gọi là hạnh phúc nhân đôi đi?” Nguyễn Yếm ở nhà không lo lắng gì cả, nhưng còn một điều nữa, “Mẹ ơi, bây giờ mẹ là người thân duy nhất của ông ta. Ông ta ở trong tù. Dù muốn hay không thì có lẽ mẹ sẽ phải chu cấp tiền cho ông ta. “
“Tại sao mẹ phải đưa cho hắn?”
Nguyễn Thanh Thanh cầm danh sách đứng bên ngoài cửa phòng bệnh của Nguyễn Chiêu Chiêu, bà không đẩy cửa vào, chỉ nhìn Nguyễn Chiêu Chiêu đang nằm như một cái xác qua ô cửa sổ nhỏ, ông ta hôn mê sâu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.
Ông ta hiện tại sẽ nghĩ gì? Có lẽ là rất vui đi? Vì cuối cùng cũng không phải trả lại số tiền mà ông ta đã nợ.
Đây chính là em trai bà.
Cảm giác tuyệt vọng, bất lực bao quanh bà theo mọi hướng.
“… Tôi sẽ ký.” Nguyễn Thanh Thanh nắm lấy khung cửa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Hiện tại ông ta có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường được không, tiền quá đắt, tôi không có khả năng trả.. “
“Tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, có khả năng bệnh tình sẽ nguy kịch khi bị chuyển đi …”
“Tôi muốn bệnh tình ông ta ổn định làm gì?” Nguyễn Thanh Thanh đỏ hoe mắt nói, “Tôi muốn ông ta tỉnh lại rồi đánh con gái tôi đến nhập viện, hay bắt cóc con tôi vào một khu rừng nào đó, nhìn nó bị cắt đứt chân, muốn chạy cũng chạy không được? Là tôi nợ ông ta hay vẫn là con gái tôi nợ ông ta? “
Bà đem Nguyễn Yếm đến Bắc Kinh học chẳng lẽ là vui đùa?
“Chuyển ra ngoài.” Nguyễn Thanh Thanh kiềm chế xúc động, lạnh lùng đối mặt với Nguyễn Chiêu Chiêu: “Chỉ cần bà tích lũy một chút may mắn của kiếp này, kiếp sau mong hắn đừng đến làm em trai của bà.”
Kỷ Quỳnh Thù tỉnh dậy bởi bàn tay mình đang nắm chặt bỗng cử động nhẹ: “Vẫn còn đau sao?
Cô gái trên giường không nhúc nhích, vừa động vừa ngủ ngon lành.
Kỷ Quỳnh Thù phản ứng trong vài giây, cơ thể anh thả lỏng, lúc này mới phát hiện không biết đây là lần thứ mấy mình đã đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Lòng bàn tay cực kì dính nháp, trơn trượt nhưng Kỷ Quỳnh Thù vẫn không buông tay cô ra.
Trong những ngày đầu, Nguyễn Yếm vô cùng đau đớn, lúc ngủ khi xoay người bị đau đến tỉnh, khóc nức nở, vì vậy Kỷ Quỳnh Thù vẫn luôn cầm lấy tay cô mà ngủ, anh vốn bị mất ngủ, mấy ngày nay lại tiêu hao tinh lực, hôm nay may mắn được nghỉ.
Lại nói, Nguyễn Yếm cũng đã hồi phục tốt, ba bốn ngày tiếp theo cũng không kêu đau, thèm món tôm Long Tỉnh bóc vỏ do Nguyễn Thanh Thanh làm.
Được rồi, trừ bỏ nỗi đau do vết sẹo mang tới, nhưng đã có người cưng chiều, nên có thể kiêu ngạo như vậy.
Kỷ Quỳnh Thù bật cười rồi ôm trán, anh gặp ác mộng, nhưng khi tỉnh dậy anh đã không thể nhớ rõ, mấy ngày nay anh luôn luôn gặp ác mộng, nghĩ lại cũng chỉ có thể là do ngày đó sau khi đẩy cửa ra anh nhìn thấy máu chảy khắp sàn …
Không ngủ được.
Kỷ Quỳnh Thù phiền toái ngẩng đầu, thở dài một cái.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như kéo dài cả ba vạn thước, tinh túy giống như kim cương lấp lánh trải dài trên dải ngân hà treo ngược, bầu trời tối đen mờ ảo, không nhìn thấy một đám mây, xa xa san sát nối tiếp nhau, vô số nhà cao tầng tựa như búp măng non đâm thẳng lên từ dưới mặt đất, xa hoa trụy lạc, như nước chảy róc rách, quả là cảnh khuya đẹp.
Thế nhưng trong phòng bệnh lại là một mảnh tối đen, tối đến mức ánh sáng không thể chiếu đến.
Kỷ Quỳnh Thù nắm chặt tay Nguyễn Yếm, càng nắm càng chặt, tựa như sợ hãi cô sẽ đột nhiên bỏ chạy trong khoảnh khắc, Nguyễn Yếm khó chịu hừ một tiếng, muốn vùng vẫy, nhưng Kỷ Quỳnh Thù đã giữ lấy và hôn cô, cho tới giờ phút này, nỗi sợ hãi trong lòng anh mới tan biến đi một chút.
Phía sau có người nhẹ nhàng đi đến: “Tiểu Kỷ, cháu còn chưa ngủ sao?” Kỷ Quỳnh Thù quay đầu lại, nói: “Cháu vừa mới tỉnh.”
Anh nhìn thấy trên tay Nguyễn Thanh Thanh cầm một xấp giấy tờ dày đặc, anh do dự nói: ” Phòng bệnh ở Bắc Kinh rất đắt, dù bệnh tình của cô ấy đã ổn định thì vẫn còn một thời gian nữa mới có thể xuất viện, dì chắc không thể gánh vác được chi phí thuốc men cho hai người, nếu không cháu…”
“Không cần phải dùng tiền của cháu.” Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, giọng nói rơi xuống không dứt, nhưng dường như sau khi chấp hành xong
án phạt, bà đã được thả ra, “Dì đã từ bỏ, ngày mai ông ta sẽ được chuyển đến phòng bệnh bình thường.”
Kỷ Quỳnh Thù cau mày, không lên tiếng nữa.
Nguyễn Thanh Thanh đem áo khoác đưa cho anh: “Cháu nên ra ngoài đi dạo thả lỏng người đi, không phải ngày mai cháu vẫn đến bệnh viện sao, dì sẽ ở đây trông coi Yếm Yếm cho.”
Kỷ Quỳnh Thù vốn định từ chối, lời nói đến yết hầu, lại dừng lại, thấp giọng đáp ứng rồi sửa soạn đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, ánh đèn ngoài hành lang tràn xuống như nước, giống như từ địa ngục lên thiên đường, Kỷ Quỳnh Thù cẩn thận đóng cửa lại, ngồi xổm ở cửa, vùi đầu thật sâu, trong nháy mắt, dòng máu sâu trong người như lưỡi rắn quấn quanh những hồi ức của anh.
Một chút nữa thôi…
Anh ép buộc chính mình không nghĩ tới hình ảnh ngày đó, chuyện ngày đó so với việc chính bản thân mình bị giết chết dường như còn khiến anh khó chịu hơn.
Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của Thượng đế, kể cả trong khoảng thời gian Nguyễn Yếm bị bắt cóc và bán đi, Kỷ Quỳnh Thù chưa bao giờ nghĩ đến khả năng mất đi cô, anh chưa bao giờ dự tính đến một khả năng như vậy, bây giờ anh dường như đã bị ông trời đánh cho một cái tát.
Mồ hôi lạnh vẫn còn đang chảy ròng ròng, Kỷ Quỳnh Thù đã mất đi nhận thức đối với thời gian, nhưng đây không phải là anh đang phát bệnh, đầu óc của anh rất thanh tỉnh, chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này.
Anh đứng dậy, đi về phía khu phẫu thuật thần kinh, nơi Nguyễn Chiêu Chiêu đang ở.
Bên trong không thể so với bên ngoài phòng bệnh, cho dù nửa đêm cũng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ đứt quãng, yếu ớt, chính là tiếng kêu chỉ có thể nghe được khi đã đau đớn đến tột cùng.
Trong phòng ICU không có ai tỉnh táo, Nguyễn Chiêu Chiêu nằm ở vị trí ngoài cùng, hôn mê sâu, đường cong trên màn hình theo dõi dao động yếu ớt, giống như hơi thở của Nguyễn Chiêu Chiêu lúc này.
Kỷ Quỳnh Thù dựa vào tủ giường bên cạnh, không nhìn Nguyễn Chiêu Chiêu mà nhìn vào bức tường đối diện, không nhẹ không nặng lên tiếng: “Lẽ ra tôi nên làm sớm hơn.”
Anh đã có ý định giết Nguyễn Chiêu Chiêu từ rất sớm, khi anh mới đến sòng bạc ngầm, anh đã thấy ông ta nhổ nước bọt vào Nguyễn Yếm và tát cô.
Nhưng anh đã do dự, anh nghĩ việc này nên giao cho Nguyễn Yếm xử lý.
Thời gian như lật từng trang trong trí nhớ, Kỷ Quỳnh Thù đang ngồi trong đồn cảnh sát, anh không thể tin được nhưng lại nhớ rất rõ sự hiện diện mơ hồ của camera giám sát bên mặt mình, cách đây rất lâu, Nguyễn Chiêu Chiêu đã đến trường y để tìm anh vì cần tiền, có hai người đàn ông trung niên đi theo phía sau ông ta, hoàn toàn trùng hợp.
Gần như ngay lúc đó, anh đã hiểu tại sao hai tên buôn người kia không cần xem xét địa điểm hiện tại, dám trực tiếp trói chặt Nguyễn Yếm rồi rời đi.
Thật nực cười khi lúc đó anh đã không trực tiếp nói ra chỉ vì duy trì mối quan hệ huyết thống nhỏ bé ấy của Nguyễn Yếm.
Nhưng anh đã học được một bài học mà cả đời anh sẽ không bao giờ quên được, giống như tất cả những kẻ ngu ngốc nuôi hổ, đến cuối cùng mới nhận ra rằng mình đã sai lầm như thế nào.
“Tôi đây là bị bệnh.” Kỷ Quỳnh Thù hơi cụp mắt xuống, nhưng lại mỉm cười, chỉ là trong ánh mắt lạnh lùng ấy không hề có ý cười, anh vươn tay từ phía sau thăm dò khắp nơi tìm đến ống thở oxy, “Tôi đã cố gắng giết ông, nhưng lại không thành công. Tuy nhiên, tôi không biết liệu lần này có thành công hay không, đến gặp Diêm Vương hỏi xem, liệu đây sẽ là công lao hay là một điều đáng trách.”
Anh giữ lấy, rồi rút bình oxy, bắt đầu đếm ngược.
Người trên giường lộ ra phản ứng cấm đoán rất rõ ràng, các con số và đường dao động bắt đầu mất kiểm soát, Kỷ Quỳnh Thù mặc kệ tất cả, anh liếc nhìn ánh đèn bên ngoài, nó giống như nước lạnh, trong mắt anh lại tối sầm rõ ràng
Hệ thống hô hấp trực tiếp bị khống chế bởi thân não.
Kỷ Quỳnh Thù âm thầm nhếch môi, cắm lại ống oxy một lần nữa rồi đi ra khỏi cửa như không có chuyện gì xảy ra.
Ba, hai, một.
Màn hình theo dõi đột ngột phát ra âm thanh mà không có cảnh báo trước, những âm thanh mạnh đã lôi kéo sự chú ý của các nhân viên y tế đi ngang
qua hành lang, họ chạy tới, ngược hướng với Kỷ Quỳnh Thù mặt mày vô cảm, mặc dù bọn họ có cùng một nghề nghiệp và niềm tin.
Ánh đèn dường như nhấp nháy một cái.
Kỷ Quỳnh Thù dừng lại, có chút kinh ngạc nhưng cũng không ngoài ý muốn, nhìn Nguyễn Yếm đứng ở cuối hành lang, cô dường như vừa đi ngang qua, lại dường như đã đợi ở đây từ lâu.
Trong phút chốc thời gian như dừng lại, sự hỗn loạn xung quanh dường như đã bế tắc, bóng người qua lại dần mờ ảo trên hành lang chật hẹp, chỉ còn lại một người thanh niên đứng dưới ánh sáng, nhìn cô gái nhỏ khuất trong bóng tối, dòng nước ngầm cuồn cuộn dâng trào lại ngầm hiểu rõ nhau, ranh giới giữa trắng và đen mơ hồ xuất hiện.
“Anh nhìn em làm gì?” Nguyễn Yếm quay người lại, ánh mắt cô lại tập trung vào anh, “Em mệt rồi, anh mau tới đây dìu em trở về.”
Thế giới đột nhiên trở nên ồn ào, ánh đèn trên trần nhà phản chiếu những vì sao dập dềnh.
Ngoài cửa sổ, từng bậc thang tràn ngập sắc xanh vàng lộng lẫy, ánh trăng vẫn dịu dàng trong vắt, xe cộ phóng như bay nối liền không dứt trên đường phố vô tận, không ai quan tâm đến sinh tử tầm thường dưới vũ trụ bao la.
Cho nên, bây giờ.
Đau khổ của cô đã kết thúc.