Nguyễn Yếm ngủ dậy rất muộn, khi mở mắt đã là ban ngày, bọn chúng chạy cứ một mạch, cho dù lấy cớ muốn đi WC cũng có người đi theo,
hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
Bạch San nắm chặt bình nước khoáng dẹt đã được hâm nóng: “Ngày hôm qua cô làm sao thế?”
Nguyễn Yếm nói: “Tôi lén uống một ít nước ấm ấy mà, tối hôm qua nóng đến mức không ngủ được.”
Chủ đề này cứ thế bị bỏ qua, hai người đàn ông ở phía trước vẫn tiếp tục hút thuốc, xem ra tâm trạng khá tốt, cho nên không ngăn cản việc các cô thỉnh thoảng nói chuyện, nhưng biểu cảm của cô bé càng lúc càng khổ sở, nhìn qua rất đau đớn, đôi môi vốn tái nhợt bị cắn đến mức sưng đỏ, Nguyễn Yếm và Bạch San không cầu xin được, chỉ có thể nói chuyện không ngừng để phân tán sự chú ý của cô bé.
Cô bé nghe hiểu cái có có không, chỉ nói bản thân muốn về nhà.
Tầm tuổi này của cô bé vẫn có nhiều việc chưa hiểu, nên không biết lừa bán là chuyện nghiêm trọng nhường nào, mặt khác cũng không biết hai người chị này không thể giúp được em, nhưng em biết hai tên đàn ông phía trước là người xấu, không thể kích động, thế nên không hề cầu xin bọn họ.
Nguyễn Yếm nhìn thấy thế chỉ muốn khóc, nhưng cô lại không có biện pháp nào.
Cô bé tỏ vẻ không hiểu: “Nhưng chị gái kia có thể về nhà mà.” Nguyễn Yếm sửng sốt: “Ai cơ?”
Bạch San kéo tay áo Nguyễn Yếm, vẻ mặt đầy chua xót: “Tôi chưa nói với chị một chuyện, thật ra lần này có tổng cộng bốn nữ sinh, ba người chúng ta ở lại nơi này, còn một nữ sinh lớn hơn tôi một chút lại bị nhét vào cốp xe, trước hôm chị tỉnh dậy, cô ấy đã bị mua đi mất rồi.”
Tâm trạng của Nguyễn Yếm căng thẳng.
Hơn nửa ngày cô mới có thể nói tiếp: “Em, em biết bị mua đi sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch San cúi đầu, muốn nói lại thôi, có chút nức nở: “Chính là bị huỷ hoại đó.”
Buổi tối hôm đó là một ngoại lệ, bình thường hai tên kia đều sẽ mua cơm quay về trong xe ăn, nhưng lần này không biết tại sao, bọn chúng gọi điện thoại, cười nói chuyện gì đó, sau đó lôi hai nữ sinh xuống dưới.
Một người khác bởi vì khó chịu vẫn cứ nửa tỉnh nửa mơ, không thể lôi đi được, nên chỉ có thể khóa ở bên trong xe, sau đó áp các nữ sinh đi đến một tiệm tạp hóa vô cùng hẻo lánh và nhỏ hẹp, Nguyễn Yếm cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, hoang vu hẻo lánh, nhưng hai bên trước sau hẳn là có thôn xóm, bởi vì nơi này có vài cửa hàng được mở rải rác, nhưng chỉ sợ giao thông sẽ rất bất tiện.
Có điều, cô đã biết rõ nơi đây là thị trấn nào.
Hôm nay trong lúc bọn họ đi trên đường nhỏ, Nguyễn Yếm thấy ở phía xa có biển báo giao thông bên đường, địa phương này hầu như không được sử sách ghi chép, tên cũng không dễ để đọc lưu loát, nhưng Nguyễn Yếm chỉ cần biết bản thân ở nơi nào là đủ rồi.
Không gian bên trong tiệm tạp hóa tối tăm, bật đèn cũng không có tác dụng, bỗng điện thoại của tên gầy bên cạnh Nguyễn Yếm vang lên, hắn cười ra tiếng: “Không phải tao đã tới rồi sao, đừng đánh đừng đánh nữa mà.”
Khi hắn lên tiếng, phía trước quầy lễ tân chất đầy thứ lộn xộn bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu, tên đàn ông bỏ ống nghe của điện thoại bàn xuống: “Ôi trời, tao còn đang canh gác này, đâu có thúc giục mày, lâu rồi không gặp.”
Bọn chúng bước đến ôm nhau một thoáng, một tên cúi đầu trông thấy hai nữ sinh, lặng lẽ treo bảng đóng cửa, gác cổng đóng cửa lại từ bên trong, sau đó ném các cô ở một bên, chỉ nói đúng một câu: “Mì tôm ở phía sau, đừng có chạy lung tung.”
Ba tên chỉ lo cười nói với nhau, xem ra không chỉ là người quen, hơn nữa còn biết cả thói quen lẫn nhau.
Lòng Bạch San đầy ưu tư, ôm Nguyễn Yếm không biết phải làm sao bây giờ.
Nguyễn Yếm không nhúc nhích, cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại để bàn.
Điện thoại bàn có thể gọi trực tiếp vào số điện thoại di động không? Hay có thể chuyển tiếp cuộc gọi? Nguyễn Yếm không biết, nhưng ngay lúc này, trong lòng cô lại dâng lên một loại dự cảm mãnh liệt —— thử đi, thử một chút đi!
Trái tim của cô đập hoảng loạn, cô cần phải làm điều gì đó, cô không biết còn bao lâu nữa sẽ nơi cần đến, đây chính là cơ hội duy nhất của cô.
Nguyễn Yếm không chút dấu vết nhìn xung quanh, tiệm tạp hóa này có dạng hẹp dài, mấy tên đàn ông ở phía trước đặt một cái bàn đối diện với quầy lễ tân, đang ngồi tán gẫu cùng nhau, trước quầy lễ tân bày hàng hóa rất lộn xộn, phía sau là kệ để hàng bày la liệt, không thể trực tiếp đi lấy điện thoại bàn được.
Nghĩ cách, đừng hoảng hốt, nghĩ cách.
Nguyễn Yếm dẫn Bạch San đi tìm mì ăn liền ở kệ để hàng, đôi mắt nhanh chóng nhìn đến phía trước quầy, tốt quá rồi, cô phát hiện chiếc tủ ở quầy lễ tân được kê trên bệ cao, nếu cô khom lưng đi qua có lẽ sẽ khả thi đó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có vật che chắn, với lại làm như thế cô có lẽ sẽ không với tới điện thoại bàn.
Nguyễn Yếm khẽ nói: “Bạch San, em muốn về nhà đúng không?” Bạch san kinh ngạc đến ngây người: “Cái gì?”
“Chị có kế hoạch này, vô cùng mạo hiểm, nên cần em hỗ trợ.”
Hai người cầm mì gói, còn thuận tay lấy một cái chân giò hun khói, Bạch San đi phía trước, vừa đi vừa gọi ông chú: “Chú à, cho con hỏi một chút, nước nóng ở đâu thế?”
“Không có ở gần đây đâu.”
Bạch San à lên một tiếng, nhìn đi nhìn lại xung quanh hồi lâu, không biết đổ nước nóng vào đâu, nên dứt khoát đặt nước ấm ở trước quầy bên cạnh mấy thùng giấy xếp chồng lên nhau, hành động này làm mấy tên kia lập tức cảnh giác, bọn chúng đồng thời nhìn phía Bạch San, nhưng Bạch San chỉ nghiêng mình rót nước từ thùng nước khoáng, cô khom lưng, tư thế này khiến cô không thể với tới điện thoại bàn.
Cô rót nước xong, đặt mì gói ở một bên, hỏi Nguyễn Yếm ở phía sau: “Em có muốn không…”
“Em đừng có đi sát lại đây!”
Nguyễn Yếm sợ hãi hét lên, nhìn thấy Bạch San đẩy ngã cái thùng cao đến trước ngực xuống, rơi xuống trúng người mình, phải đau đớn dọn chiếc hộp vào đúng vị trí, hai người trách cứ lẫn nhau, suýt chút nữa là làm ầm ĩ lên, còn bị một tên đi lên phía trước chửi là đồ ngu, thấy nước khoáng không bị hư hao, hắn tóm các cô lại, không cho phép các cô chạy thoát lần nữa.
Cũng không nhìn thấy vị trí sắp đặt của một vài cái thùng bị thay đổi.
Nguyễn Yếm không hề kiếm chuyện, cùng với Bạch San ngồi xổm trên nền xi măng ăn cơm chiều, còn giúp cô gái khác để lại một cái thùng, hai cô gái nhìn thấy những món ăn thịnh soạn của mấy tên đàn ông dần dần cạn đáy, Nguyễn Yếm thấp giọng lên tiếng: “Chú, con muốn đi WC.”
Người nọ lên tiếng chế nhạo: “WC ở bên trong, ở đây không còn chỗ nào khác đâu.”
Vẻ mặt Nguyễn Yếm xấu hổ, không hề phản bác lại, Bạch San đi theo sát nói: “Tôi cũng đi.”
Hai người đi vòng ra sau kệ để hàng, WC chật chội chỉ đủ cho một người đi vào, điều này thật quá tốt, Bạch San che ở bên ngoài cửa, nhanh mắt nhìn thấy tên kia không liếc đến nơi này, đẩy đẩy Nguyễn Yếm, nôn nóng nói: “Mau lên đi, không có thời gian đâu.”
Nguyễn Yếm ngồi xổm một mạch trước quầy, nhờ có thùng nước khoáng che chắn nên cúi đủ thấp để đến chỗ điện thoại bàn.
Cô chưa bao giờ khẩn trương như thế này.
Nguyễn Yếm cầm lấy điện thoại, cô đi thi đại học cũng chưa từng run tay đến thế, những sợi lông trên cách tay cô ấy dựng ngược lên, đôi mắt Nguyễn Yếm mơ hồ, cô gần như không phân biệt được chính xác vị trí từng chữ số.
Khó khăn ấn xuống từng số một, âm thanh đang ở trong cuộc gọi ồ ồ truyền đến trong tai Nguyễn Yếm.
Nguyễn Yếm mở mắt ra đầy mất mát, cô không có thời gian bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm dãy số, đến mức không dám thở mạnh, ngay cả mùi nấm mốc của tiệm tạp hóa lâu đời cũng giống như bị tiêu tan.
Gần như ở thời điểm chuyển được máy kia ——
“Chị à, chị có khỏe hay không, em không đợi được nữa rồi!”
Kỷ Quỳnh Thù ngồi bên trong cục cảnh sát, nhìn thấy cảnh giám sát lúc Nguyễn Yếm bị lừa bán, đoạn camera giám sát này cảnh sát đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng điều tra ra đây chỉ là xe gắn biển số giả, hơn nữa sau đó cũng không thể nắm bắt được thông tin nghi phạm, vụ án đã bị gác lại.
“Đây không phải vụ án lừa bán đầu tiên phát sinh ở Bắc Kinh hôm nay. Nhưng việc xảy ra đến bây giờ vẫn chưa có manh mối.”
Kỷ Quỳnh Thù lạnh mặt, lùi đoạn camera giám sát lại một chút, xem lại từ đầu.
Sầm Kỳ chạy đến Cục Công An ngay trong đêm, giải thích tình huống cho mọi người, thấy bộ dạng Kỷ Quỳnh Thù, thở dài nói: “Tiểu Kỷ, đừng lao lực quá, đoạn camera đó thật sự tìm không thấy được gì đâu.”
Kỷ Quỳnh Thù hỏi: “Camera giám sát trước và sau mấy ngày đó thì sao, đều xem qua hết rồi chứ?”
“Đã xem rồi, bọn chúng thật sự cũng chỉ xuất hiện vào lúc này.” Từ Phong Thụy ở bên cạnh kinh ngạc, “Đúng là kỳ lạ, làm sao có chuyện bắt cóc trực tiếp mà không nghiên cứu trước tình hình được? Không sợ trói nhầm người sao?”
Sầm Kỳ huých y một cái, nháy mắt ra hiệu.
“Nếu không thì, Tiểu Kỷ cậu nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lại đến, nhà họ Hình đã chào hỏi qua với bên Cục rồi.”
Kỷ Quỳnh Thù ngẩng đầu, dựa vào ghế tựa, lưng của thiếu niên tựa như trời đêm đầy sao, trăng rằm treo cao trên đỉnh đầu anh, làm nền cho khuôn mặt thanh tuấn của anh, nhưng thần sắc của anh lại tiều tụy, đôi mắt đầy tia máu đến mức dọa người, là biểu hiện của việc nhiều đêm không ngủ.
Tuy rằng như thế, anh lại nói rõ ràng từng chữ: “Không được.”
Từ Phong Thụy nhếch miệng, nhanh chóng hoà giải: “Vậy cậu đã uống thuốc chưa, đừng tái phát bệnh nữa.”
“Tôi rất tỉnh táo.”
Anh nói chuyện rất chậm, nhưng cảm xúc lại vô cùng bình thản, hay cũng có thể gọi là mệt mỏi, anh nhắm mắt xoa mi tâm, đầu óc hỗn loạn như dần rơi vào một trận tuyết lớn.
Một màu trắng tinh khiết, nhưng cũng rất mù mịt không có thứ gì.
Kỷ Quỳnh Thù cắn chặt răng, anh đứng thẳng lên, ngẩng đầu nói với bọn họ: “Tôi ở lại đây là được rồi, mọi người quay về đi.”
Nhưng làm sao bọn họ yên tâm về anh được, cứ lề mề tại chỗ không chịu đi, cảnh sát ở bên cạnh nhắc nhở bọn họ sắp phải đóng cửa, dù sao cũng không phải là nhân viên đang làm việc, không tiện ở lại nơi này.
Kỷ Quỳnh Thù nói lời xin lỗi.
Anh giống như đã đánh mất linh hồn, biểu cảm cũng hời hợt, ngay lúc anh đứng dậy, thì phát hiện di động đang vang lên, khi cầm lên đã thấy đây là dãy số lạ, đã vậy còn là số điện thoại bàn, lúc anh đang muốn ấn nghe tiếp, bên kia lại lập tức tắt máy.
“?”
Sầm Kỳ tiến lại gần: “Chắc là gọi nhầm số, hoặc là chào hàng điện thoại rồi, tôi từng nhận được rất nhiều dãy số thế này.”
Kỷ Quỳnh Thù ừ một tiếng, đang tính bỏ điện thoại xuống, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại đột nhiên dấy lên chút dự cảm vô cùng nhỏ bé, trực giác khiến cho anh gọi điện ngược lại, hơn nữa còn bật loa ngoài lên.
“Alo?”
“Alo?” Nghe thấy đó là tiếng của đàn ông, Kỷ Quỳnh Thù nhăn mày lại, “Xin hỏi ông…”
“Cậu gọi điện thoại làm gì?”
Người đàn ông nghe thấy có vẻ rất cảnh giác, nói xong lại hỏi thêm lần nữa: “Cậu gọi nhầm người rồi phải không?”
Xem ra là gọi nhầm số, Kỷ Quỳnh Thù đang muốn thuận theo nói xin lỗi, sau đó, anh nghe thấy rõ ràng bên cạnh đối phương truyền đến một giọng nữ hết sức thân thuộc: “Chú à, con có thể mua cái này về được không?”