• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà, Triệu Kiến Quốc bồi cha vợ uống rượu, hôm nay ông cụ đặc biệt hăng hái, lôi kéo Triệu Kiến Quốc kể chuyện Hàn Mai từ hồi cô rụng cái răng sữa đầu tiên đến khi lần cuối cùng cô tè dầm là khi nào cũng nói hết. Triệu Kiến Quốc say sưa lắng nghe, không nghĩ tới vợ anh khi còn bé lại thú vị như vậy.

Hai người đang nói chuyện Hàn Tĩnh khi còn bé đánh nhau với đứa trẻ khác, Hàn Mai bị vấp ngã ngồi dưới đất chỉ có thể túm lấy quần của đứa bé kia luôn miệng lẩm bẩm “Cho ngươi dám đánh anh trai ta”, “Cho ngươi dám đánh anh trai ta”… cuối cùng đem quần của đứa trẻ kia kéo xuống, làm hại đứa bé kia sau này nhìn thấy hai anh em Hàn Mai đều túm quần bỏ chạy. Triệu Kiến Quốc bình thường hỉ nộ không lộ cũng không nhịn được cười phun ra ngoài.

Mặt Hàn Mai đen thui, đem đĩa thức ăn nặng nề đặt lên bàn, Triều Kiến Quốc lập tức im lặng. Nói đùa, nếu chọc giận vợ, buổi tối về nhà anh còn có thể có trái cây ngon để ăn sao? Triệu Kiến Quốc rất thức thời không cười nữa, chỉ có cha Hàn vẫn tiếp tục nói, không bị ảnh hưởng chút nào. Triệu Kiến Quốc khổ sở nhìn Hàn Mai nghĩ thầm, “Vợ, chuyện này cũng không thể trách anh nha, Cha vợ đang vui mừng, nói không chịu ngừng, anh cũng không thể ngăn không cho cụ nói nha” Hàn Mai không để ý tới ánh mắt ai oán của Triệu Kiến Quốc, về nhà sẽ thu thập anh sau.

Cha Hàn càng nói càng hăng, rượu cũng uống hết ly này đến ly khác, nói hết chuyện Hàn Mai liền nói đến chuyện khi còn trẻ ông đi làm trên công trường xây dựng. Cuối cùng còn nắm tay Triệu Kiến Quốc, mặt đỏ bừng nói, “Cuối cùng cha cũng hoàn thành được tâm nguyện của mình, sau này cha có chết đi cũng có thể nhắm mắt được rồi. Trong lòng cha thật vui mừng, uống….”

Mẹ Hàn đang bưng thức ăn lên liền nhìn thấy chồng say ngã trái ngã phải miệng nói mê sảng, tức khí, “Cái lão già này, vừa uống chút rượu đã nói linh tinh, hôm nay là lễ lại mặt của con gái, ông sống nửa đời người rồi cái gì nên nói, cái gì không nên nói còn không biết hay sao…” Mẹ Hàn ngoài miệng nói không ngừng nhưng vẫn tiến lên đỡ Hàn cha vào trong nhà.

Hàn Mai cảm giác cha vừa rồi không phải nói chuyện của cô và Triệu Kiến Quốc, ánh mắt của cha vừa rồi có điểm lạ nhưng đến tột cùng lạ ở chỗ nào cô lại không thể chỉ ra được. Cô xoay đầu nhìn Triệu Kiến Quốc, lần trước cô đã cảm thấy cha sớm có ý định gả cô cho Triệu Kiến Quốc, cha và Triệu Kiến Quốc hẳn phải có quan hệ nào đó, nhưng rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Từ nhỏ đến lớn người nhà cô cũng không nhắc tới Triệu Kiến Quốc, mọi chuyện về anh cô đều nghe người khác nói lại. Theo lý thuyết hai người căn bản là không có quan hệ, nhưng hành động của cha thực sự làm cho người ta phải nghi ngờ. Hiện tại điều duy nhất có thể chắc chắn là cha nhất định sẽ không hại cô, cha làm như vậy nhất định là do có chuyện không muốn cho người khác biết.

Triệu Kiến Quốc nhìn thấy ánh mắt này của vợ, trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh. Ánh mắt này của vợ cho anh cảm giác cô muốn đem anh lột sạch xem cho rõ ràng, ánh mắt này nếu là ở trên giường anh sẽ rất vui lòng để cô nhìn nhưng bây giờ anh chỉ thấy ánh mắt của vợ rất dọa người a.

Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc ăn xong cơm tối mới trở về nhà mình, lúc hai người rời đi, cha Hàn vẫn còn đang ngủ trong phòng.

Buổi tối, sau khi làm xong 'bài tập', hai người lẳng lặng nằm ở trên giường. Hàn Mai nằm trên người Triệu Kiến Quốc, gương mặt dán vào lồng ngực của anh, tai nghe tiếng tim anh đập từ nhanh đến chậm, không khí chung quanh cũng mang theo mùi vị của anh, cô cảm thấy trong lòng đặc biệt bình tĩnh.

Hàn Mai nhớ đến những lời mẹ nói hôm nay, thật ra thì mẹ cô nói cũng không sai, có điều muốn Triệu Kiến Quốc rời khỏi bộ đội chắc chắn là không được. Người đàn ông này cố chấp, cho rằng chính bộ đội đã nuôi dưỡng anh, tất cả của anh đều là do bộ đội cho, muốn anh rời khỏi bộ đội nhất định anh sẽ không đồng ý. Dù sao anh cũng đã sống ở đó hơn mười năm, tình cảm với các chiến hữu giống như với người thân. Dưới tình huống này chỉ có thể là cô hi sinh một chút theo quân rồi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kiến Quốc chằm chằm, hỏi, “Trong bộ đội giải quyết chuyện theo quân như thế nào?”

Triệu Kiến Quốc không nghĩ tới vợ sẽ hỏi cái này. Mặc dù anh cũng muốn, nhưng dù sao tuổi vợ anh còn nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa từng sống xa bố mẹ, điều kiện trong bộ đội lại gian khổ, anh cũng không muốn để vợ chịu loại gian khổ đó, muốn đợi thêm mấy năm nữa mới để cô theo quân. Hơn nữa, ở trong bộ đội anh cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, đến lúc có đứa bé, vợ anh không có kinh nghiệm, anh lại không giúp được gì, tốt nhất vẫn là để cô ở nhà còn có người Thạch gia chăm sóc đỡ một tay, cha mẹ vợ cũng có thể giúp trông đứa bé. Chỉ là vợ anh cũng đã hỏi ra rồi, anh cũng không có lý do gì mà cự tuyệt không nói cho cô biết.

Hôn lên trán Hàn Mai một cái, anh nói, “Phòng ở trước kia của người thân chiến sĩ đã cũ lắm rồi, bây giờ đang xây dựng cái mới, chỗ kia là một nơi vắng vẻ lại khó ra vào, mỗi lần muốn mua cái gì ở bên ngoài đều phải chờ xe để nhờ mua giúp. Cho nên bình thường theo quân đều là những quân tẩu lớn tuổi một chút, rất ít người trẻ tuổi nguyện ý theo quân. Em… đã suy nghĩ kĩ chưa?”

“Ừ” Hàn Mai cọ xát cổ của Triệu Kiến Quốc, nhẹ nhàng gật đầu,”Em không muốn cùng anh tách ra.”

Một câu nói khiến Triệu Kiến Quốc cảm động đến nhiệt huyết sôi trào. Những chỗ trống không trong lòng trước kia lập tức bị lấp đầy, dường như muốn tràn ra, vợ anh lại lệ thuộc vào anh như vậy. Càng ngày anh càng cảm thấy không bỏ được vợ của mình rồi, cô gái này sao có thể dễ dàng khiến cho người khác yêu thương như vậy? Ôm Hàn Mai thật chặt, anh nói nhỏ một tiếng bên cạnh tai cô, “Vợ, cảm ơn em.”

Hàn Mai biết ý anh muốn nói là cái gì, cũng không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK