Hàn Mai đối với chuyện này cũng ỡm ờ, một mặt là do cô thực sự không bỏ được Triệu Kiến Quốc, mặt khác cô cũng khát vọng có đứa bé của hai người.
Kiếp trước cô cùng đứa bé không có duyên, bởi vì quan hệ với Lý Khải Dân mà ngày ở cữ cô cũng không nghỉ ngơi tốt, bệnh không dứt. Sau cô biết được bản thân mất đi năng lực làm mẹ nên càng hận Lý Khải Dân sâu hơn, cuối cùng mới đưa ra yêu cầu ly hôn.
Sau khi tách khỏi Lý Khải Dân, cô cũng không biết hắn đắc tội với ai mà bị người ta cắt đầu lưỡi, sau đó còn bị tống vào tù. Có một lần cô đến trại giam thăm hắn, trong nháy mắt nhìn thấy hắn cô còn tưởng mình nhận lầm người. Khi đó hắn đâu còn là Lý Khải Dân tác phong nhanh nhẹn như lần đầu tiên cô nhìn thấy, râu ria trên mặt hắn phải một thời gian rồi không cạo che kín nửa khuôn mặt, hai quầng thâm thật to dưới mắt, tóc bạc cũng bắt đầu mọc ra, cả người hắn nhìn qua phải già đi mười tuổi. Hắn nhìn thấy cô, trong mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng, tâm tình hết sức kích động xông về phía trước như muốn nói cái gì đó nhưng thanh âm ra đến miệng cũng chỉ là một hồi ú ớ. Cô thật sự bị hắn dọa sợ, về sau cũng không đến thăm hắn lần nào nữa. Làm thế nào cô cũng không thể đem Lý Khải Dân hiện tại cùng phó trưởng xưởng Lý tuổi trẻ tài cao mặc áo sơ mi trắng, trên mặt mang theo cặp kính gọng kim loại hợp thành một người. Ban đầu cô dễ dàng bị Lý Khải Dân mê hoặc cũng là bởi vì diện mạo của hắn. Bây giờ nghĩ lại mới thấy cô khi đó thật là quá ngây thơ, người đàn ông hời hợt dễ dàng đi lừa người khác nhất, Lý Khải Dân chính là một ví dụ điển hình. Cô làm sao có thể mắt chó đui mù vì người đàn ông như vậy mà phản bội lại Triệu Kiến Quốc, từ bỏ tất cả sủng ái yêu thương của cha mẹ chứ? Thật may là còn có kiếp này, cô nhất định sẽ coi chừng người đàn ông bên cạnh này, lần này dù có chuyện gì cô cũng không buông tay anh.
Trước khi đi một ngày, Triệu Kiến Quốc đến cáo biệt cha mẹ vợ, còn cảm ơn mẹ Hàn đã chăm sóc Hàn Mai nhiều năm. Anh định sau khi đi, nếu vợ anh nhớ nhà có thể về nhà mẹ ở, như vậy anh cũng có thể yên tâm. Nhưng vợ anh kiên trì không đồng ý, cô nói cô đã gả cho anh thì chính là người Triệu gia, cả ngày ở nhà mẹ đẻ nếu để người khác biết được còn ra thể thống gì. Anh suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, mồm miệng của tam cô lục bà trong thôn có bao nhiêu lợi hại anh cũng biết, bình thường không có chuyện gì cũng có thể nói như đúng rồi. Anh không ở nhà, nếu vợ bị mấy bà tám này khi dễ, người đau lòng còn không phải là anh sao.
Mẹ Hàn rất hài lòng với biểu hiện của con gái. Con gái lúc còn ở nhà so với sau khi lấy chồng đã thay đổi. Tuy không ở cùng một nhà với mẹ của Triệu Kiến Quốc nhưng tóm lại vẫn có một người mẹ chồng, Triệu Kiến Quốc không ở nhà, con gái làm dâu nhất định phải hầu hạ người ta. Bản thân Hàn mẹ cũng đã làm dâu nhiều năm chút chuyện này bà làm sao còn không rõ ràng. Không cần biết mẹ chồng giày vò như thế nào cũng phải chịu, coi như không làm cho chồng nhìn thì cũng phải làm cho hàng xóm láng giềng nhìn a. Nếu là gặp được người đàn ông tốt biết đau lòng cho vợ sẽ nói giúp một hai câu, còn không thì người phụ nữ cũng chỉ có thể nhịn vào trong.
Hàn Mai nào biết trong đầu mẹ cô đang có những ý tưởng gì, cô không muốn ở tại nhà mẹ là bởi vì điều kiện trong nhà hiện tại không tốt, cô muốn làm chút việc mua bán để giúp đỡ trong nhà. Nếu về nhà mẹ ở, cha mẹ cô chắc chắc sẽ không đồng ý cho cô làm. Con gái đã gả như ngoài như bát nước hắt đi, nếu chồng cô đã không có ý kiến thì cha mẹ cũng sẽ không tiện mà ngăn cản cô nữa, cho nên hiện tại chuyện quan trọng nhất là kéo Triệu Kiến Quốc đứng về phía cô. Nhưng Đại Liên trưởng Triệu người ta ý chí kiên định, cũng không biết anh có đồng ý không, xem ra cô phải sử dụng tuyệt chiêu của mình rồi. Lấy sở trường của cô ngay tại thời điểm Liên trưởng Triệu không đề phòng nhất liền xuất ra trên giường. Hàn Mai nghĩ tới đây gian trá cười một tiếng.
Hàn mẹ nhìn con gái đang cười khúc khích len len nháy mắt với cô một cái. Hàn Mai dĩ nhiên biết ý tứ của mẹ liền đi theo bà vào bếp.
“Chuyện kia ra sao rồi? Ý tứ của Kiến Quốc là gì?” Vừa vào phòng bếp, mẹ Hàn liền vội vã hỏi.
“Anh ấy nói khu nhà mới cho người thân chiến sĩ phải mấy tháng nữa mới xây xong. Anh ấy trở về bộ đội sẽ lập tức viết đơn nhưng cũng phải chờ qua một thời gian mới được phê xét, tính ra nửa năm là con có thể theo quân rồi.”
“Nó không nghĩ tới chuyển nghề sao? Như này vừa xa xôi, về sau vợ chồng muốn gặp nhau một lần cũng khó khăn.” Mẹ Hàn có lòng riêng muốn Triệu Kiến Quốc chuyển nghề, bà nuôi con gái cũng sắp được hai mươi năm rồi, lập gia đình một cái lại chuyển đến địa phương xa xôi như vậy, đây không phải là khoét mất một miếng thịt trong lòng bà sao? Huống chi, con gái bà da mịn thịt mềm có thể chịu đựng được điều kiện trong quân khu sao?
Hàn Mai biết mẹ cô vẫn còn băn khoăn liền an ủi, “Con cũng không phải là sau này không trở về nữa, hơn nữa không phải còn nửa năm nữa con mới đi sao? Bằng không con sẽ ngày ngày quấn lấy mẹ, đến lúc đó mẹ cũng đừng chê con phiền nha.” Nói xong cô trừng mắt nhìn mẹ.
Mẹ Hàn nhìn Hàn Mai làm bộ thấy rất vui vẻ, nghĩ thầm, thôi thì con cháu tự có phúc của con cháu, bà lo lắng cũng không được gì.
Sau khi rời khỏi Hàn gia, Triệu Kiến Quốc liền dắt Hàn Mai tới Trần gia, lần này cha dượng của Triệu Kiến Quốc, Trần Đại Dũng cũng ở nhà. Lưu Tú ngã bệnh, nhìn dáng vẻ cũng không phải nhẹ. Trần Đại Dũng vừa cho bà uống thuốc xong liền nhìn thấy Triệu Kiến Quốc cùng Hàn Mai tới, thở dài cầm cái chén không đi ra ngoài.
Triệu Kiến Quốc đi tới trước giường ngồi xuống, không có ý chào hỏi Trần Đại Dũng.
Nhìn tóc mẹ đã hoa râm, hốc mắt trũng sâu, trong lòng anh không rõ là tư vị gì.
“Mẹ, ngày mai con phải đi rồi.”
Nhìn mẹ vẫn không phản ứng, Triệu Kiến Quốc kìm nén bực bội. Anh rốt cuộc đã làm gì mới khiến cho ngay cả mẹ ruột cũng không muốn gặp mình như vậy? Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ nhìn thấy mẹ anh cười, hiện tại ngay cả lời nói cũng tiết kiệm với anh. Khi còn bé người anh hâm mộ nhất là Thạch Đầu, mặc dù thím Thạch cũng thường đánh chửi Thạch Đầu nhưng ai cũng nhìn ra được đánh như vậy chỉ giống như gãi ngứa, tuyệt đối không đau. Mỗi lần như thế đều là thím Thạch bị Thạch Đầu khoa trương lớn tiếng kêu đau chỉ đánh hai cái liền ngừng.
Trong năm sau đầu khi cha anh qua đời, mẹ anh cũng đánh mắng anh, nhưng anh không tốt mệnh như tên nhóc Thạch Đầu kia, mẹ anh nghe anh khóc cũng không dừng lại, ngược lại đánh càng thêm hưng phấn. Lời cầu xin tha thứ của anh đối với mẹ anh mà nói giống như một loại thuốc kích thích, kích thích thần kinh của bà làm cho bà không thể dừng lại. Về sau anh biết có khóc lóc cầu xin với bà cũng vô ích liền không khóc nữa, ngồi dưới đất mặc cho bà đánh, qua một hồi có lẽ là do đánh mệt chính bà cũng ngồi xuống đất vùi đầu vào giữa hai chân, sau đó liền truyền ra tiếng bà nức nở nghẹn ngào thật thấp.
Sau khi chuyển tới Trần gia, bà cũng không đánh anh nữa nhưng động một chút bà đều phạt anh quỳ. Năm anh mười sáu tuổi mang theo chút tiền mượn được từ Thạch gia lén chạy đi đầu quân. Hai năm sau trở lại, anh vốn tưởng rằng lâu như vậy không thấy, mẹ anh đối với anh cho dù không có sắc mặt tốt nhưng cũng không đến mức quá kém. Nhưng bà ngay cả một câu cũng không nói với anh. Lúc ấy anh tức giận, ném đồ đã đặc biệt mua tặng bà ra cửa rồi lên đường trở về bộ đội ngay trong ngày hôm đó. Anh thậm chí đã từng hoài nghi bà không phải mẹ ruột của anh, nhưng hàng năm trải qua huấn luyện trong bộ đội dáng dấp của anh càng ngày càng giống bà, quan hệ máu mủ này khẳng định không thể là giả rồi. Vài năm như vậy, anh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân cuối cùng là gì mới khiến một người mẹ chán ghét con trai ruột của mình tới trình độ này.
Nghĩ tới đây, giọng của Triệu Kiến Quốc không tự giác mà lạnh xuống, “Mẹ tự chăm sóc chính mình, có chuyện gì nói Mai Tử viết thư cho con,” dừng một chút anh nói tiếp, “Không có việc gì nữa vậy con đi trước đây.” Nói xong liền kéo tay Hàn Mai đi ra ngoài.
“Khụ………. Khụ……”
Lưu Tú đột nhiên ho khan kịch liệt, Triệu Kiện Quốc lập tức chạy tới đỡ bà dậy vỗ lưng cho bà. Hàn Mai cũng vội vàng rót một chén nước mang tới, nói, “Anh cho mẹ uống nước đi”
Triệu Kiến Quốc hài lòng liếc mắt nhìn vợ một cái, nhận lấy chén nước cẩn thận đút cho Lưu Tú uống.
“Mẹ uống chậm một chút, cẩn thận bị sặc” Anh vừa nói vừa vuốt lưng của bà.
Lưu Tú uống xong một chén nước cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, Triệu Kiến Quốc lại đỡ bà nằm xuống, đắp lại chăn cho bà.
Lưu Tú nhìn con trai cao lớn trong lòng một hồi cảm khái, đã lớn như vậy rồi, bây giờ còn cưới vợ, con trai bà chắc cũng vô cùng hài lòng với người vợ này. Qua hai năm nữa có thêm một đứa cháu mập mạp chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao? Dù sao, mặc kệ là nguyên nhân gì, con trai bà cũng sẽ thật sự yêu thương đứa bé này.
“Đã dẫn vợ con đến gặp cha chưa?”
Triệu Kiến Quốc nghe được câu này, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mẹ nói chuyện với anh liền lập tức trả lời, “Còn chưa có, lát nữa chúng con mới đi”
“Ừ.” Lưu Tú đáp một tiếng liền xoay người sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa.
Tuy chỉ có một câu nói, nhưng trong lòng Triệu Kiến Quốc vẫn rất vui mừng, vậy cũng là một bắt đầu tốt đúng không?
Ra khỏi Trần gia, Hàn Mai cảm thấy rõ ràng tâm trạng của Triệu Kiến Quốc rất tốt, mặc dù cả người vẫn rất nghiêm túc nhưng đã bớt đi không ít cảm giác lạnh lùng. Chốc lát sau, hai người đã đi tới trước mộ của cha Triệu, lần trước khi tới đây Triệu Kiến Quốc đã dọn dẹp qua nên lần này hai người chỉ tế bái đơn giản.
Trên đường tới đây, thỉnh thoảng Triệu Kiến Quốc lại chỉ đường cho Hàn Mai để cô ghi nhớ vị trí mộ phần của cha anh, năm nay tiết thanh minh nếu anh không về nhà được thì một mình cô cũng biết đường mà đi. Hàn Mai cảm thấy hết sức xấu hổ, kiếp trước cô kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc cũng được ba năm cũng chỉ tới đây vào năm đầu tiên. Thực ra tiết thanh minh năm ấy cô cũng không ý thức được bản thân đã trở thành con dâu của Triệu gia nên cũng không đi thăm mộ bố chồng.yên tâm thoải mái ngồi trong nhà nhìn con dâu nhà khác từng người một đi lên núi. Sau đó mẹ cô không rõ từ đâu mà biết được chuyên này, mắng cho cô một trận bắt cô phải đi thăm mộ bố chồng. Nhưng bản thân cô quên mất mộ phần ở đâu đành phải vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng lại biến chính mình thành chủ đề nói chuyện lúc rảnh rỗi cho đám bà tám trong thôn. Mẹ cô sau khi nghe xong càng thêm tức giận, dùng tay đâm sau ót cô, nói bà sao có thể sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như cô. Cô liền cảm thấy rất uất ức, đi cũng bị mắng, không đi cũng bị mắng, vì thế đến tiết thanh minh năm sau cô liền nhất quyết không đi.