• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mai ngồi tàu hai buổi tối, buổi sáng ngày thứ ba rốt cuộc cũng đến nơi. Nhà Đình Đình còn phải ngồi tàu đến buổi chiều mới đến ga cuối, Hàn Mai chào cả nhà bọn họ xong mới xuống tàu.

Xuống sân ga, thông qua lối đi thật dài mới ra đến cổng. Hàn Mai để hành lý xuống đất, nhìn xung quanh. Trong thư Triệu Kiến Quốc gửi về có nói sợ cô mang theo nhiều đồ không cầm nổi, giao thông nơi này lại không dễ dàng nên anh sẽ phái người đến đón cô, hiện tại không biết người tới đón cô đang ở đâu đây.

Hàn Mai kéo hành lý tới bên cạnh một cây cột, đứng ở chỗ cao, người đến đón cũng dễ dàng nhận ra cô.

“Vợ!”

Là giọng Triệu Kiến Quốc!

Hàn Mai xoay người lại, liếc mắt liền nhận ra Triệu Kiến Quốc trong đám đông. Không phải bởi vì dáng dấp anh hơn người thường, chỉ tính tới chiều cao kia, hình thể kia, muốn Hàn Mai không nhận ra anh cũng khó. Hàn Mai xa xa nhìn Triệu Kiến Quốc, cảm thấy trên người anh có mấy phần uy vũ.

Triệu Kiến Quốc kêu lên một tiếng “Vợ”, ngoại trừ vợ anh là Hàn Mai quay đầu lại, rất nhiều phụ nữ xung quanh cũng đồng thời quay lại nhìn anh.

Hàn Mai ở trong lòng trợn mắt, đồ ngốc này, chữ “Vợ” là có thể tùy tiện gọi ra ở đây sao?

Triệu Kiến Quốc cũng không biết mình vừa gây chuyện, gãi gãi đầu, đi tới bên cạnh Hàn Mai, nhìn cô cười khúc khích.

“Ơ… Vợ anh thật không ít nha!” Hàn Mai ê ẩm nói.

Triệu Kiến Quốc lập tức dâng lên cảnh giác, lấy lòng nói, “Sao có thể chứ! Vợ anh tốt như vậy, cả đời anh chỉ có một vợ, đến chết cũng không đổi!”

Trong lòng anh thầm nói, chỉ một mình em anh đã phải cẩn thận ứng phó, nếu tìm phụ nữ khác, khác gì anh tự làm mình không thoải mái. Anh mới không ngu như vậy! Chỉ là, bộ dạng ghen của vợ thật là đáng yêu!

Hàn Mai trừng mắt liếc anh, nói, “Không phải bảo có người đến đón em sao? Thế nào anh lại tới?”

“Anh sợ người khác không nhận ra em. Hơn nữa anh lo lắng có người lại say xe…”

Triệu Kiến Quốc sẽ không nói cho Hàn Mai biết còn có một nguyên nữa quan trọng hơn cả, chính là anh lo lắng cô giống lần trước, ở trong xe vừa cười vừa nói cùng người đàn ông khác. Vợ anh muốn cười cũng chỉ có thể cười với mình anh.

Hàn Mai nghe nửa câu đầu đã cảm thấy kỳ quái, lần trước tới bộ đội thì binh sĩ toàn liên đội đều đã gặp cô, đúng ra là cô không biết được mấy người mới phải. Nếu thực là sợ không nhận ra người đến đón, anh phái người quen thuộc chẳng phải là được sao? Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, Hàn Mai vẫn cảm thấy thật ấm áp.

“Được rồi, anh để xe ở đâu? Chúng ta đi nhanh chút đi!”

“Ngay bên ngoài cửa thôi.”

Triệu Kiến Quốc dễ dàng nhấc hành lý trên mặt đất lên, dắt tay Hàn Mai đi ra cửa.

Phụ trách lái xe là một tân binh, lần trước Hàn Mai đã gặp qua rồi nhưng lại không nhớ ra tên là gì. Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện, Hàn Mai biết người đàn ông này lại bắt đầu bày ra mặt tượng, ngồi ở ghế sau xe không nhúc nhích, tay gắt gao nắm chặt tay Hàn cô không thả.

Xe lái thẳng tới phía dưới khu nhà sáu tầng. Triệu Kiến Quốc xin một phòng ở lầu bốn, mùa đông không quá ẩm ướt, mùa hè cũng không quá nóng, Hàn Mai rất hài lòng. Cả khu có tất cả năm tòa nhà, tòa nhà Hàn Mai ở là tòa nhà đầu tiên, gần sân huấn luyện nhất, bình thường đứng trong phòng bếp, nhìn qua cửa sổ cũng có thể thấy binh sĩ đang thao luyện dưới sân, có điều như vậy buổi sáng không thể ngủ nướng được rồi. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé

Tổng cộng có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp nhỏ, phòng tắm bên cạnh cửa phòng bếp. Điều khiến Hàn Mai vui mừng chính là nhà vệ sinh ở đây là xả nước đấy! Nhà vệ sinh ở nông thôn đều đặt ngoài trời, dưới mặt đất chôn một cái thùng gỗ thật lớn, phía trên trải mấy khối gỗ để đạp chân lên. Khá hơn một chút thì đào một cái hố thay vì thùng gỗ, trên vách hố xoa xi măng nhưng bên trên cũng là đặt mấy khối gỗ. Đợi đến khi tích lượng nhiều rồi, nhấc khối gỗ bên trên lên, đem vật bên trong ra bón cây. Trước kia Hàn Mai ghét nhất là đi vệ sinh, vừa lắm muỗi vừa nặng mùi. Đêm mùa đông muốn đi tiểu cũng ngại vừa thối vừa lạnh, đến lúc trở lại trong chăn cả người cũng đã muốn đóng băng rồi. Hàn Mai cứ nghĩ phòng ở trong bộ đội, mỗi tầng sẽ có một nhà vệ sinh công cộng, thật không nghĩ tới bây giờ không cần chen lấn ở nhà vệ sinh công cộng nữa, thật sự là quá tốt!

Đồ đạc trong nhà, Triệu Kiến Quốc đã mua xong. Thời này, bàn, tủ treo quần áo… căn bản là cùng một dạng, không có kiểu dáng nào đẹp mắt, cho nên lần trước Triệu Kiến Quốc gửi thư về hỏi Hàn Mai đồ trong nhà chờ cô đến rồi mua hay là để anh mua trước, Hàn Mai liền để cho anh đi chọn. Chỉ cần màu sắc nhìn qua thấy thoải mái là được.

Bởi vì phòng bếp quá nhỏ, không đặt vừa bàn nên trong phòng khách bày một bàn tròn nhỏ để ăn cơm, , bên cạnh còn có một bàn trà nhỏ.

Đi vào phòng ngủ, đập vào mắt Hàn Mai là chiếc giường lớn, nhìn có bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu. Hàn Mai nghĩ thầm, người này ở trên giường thật đúng là sẽ không bạc đãi bản thân! Cô vừa mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Triệu Kiến Quốc đứng sau lưng yên lặng nhìn mình, trong mắt anh dục vọng biểu lộ không thể nghi ngờ. Hàn Mai bị sợ lui một bước về phía sau, cô ngồi tàu hai ngày, mặc dù đã mua vé giường nằm nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, lúc này làm sao cô đối phó được với con sói đói bụng lâu ngày! Không lùi thì may, vừa lùi một bước Hàn Mai liền bị vấp, mạnh mẽ ngã thẳng xuống giường. Triệu Kiến Quốc chớp đúng thời cơ, lập tức nằm đè lên.

“Anh… Anh mau dậy đi! Phòng còn chưa dọn dẹp xong đâu…”

“Không gấp, lát nữa dọn tiếp cũng không muộn, em trước tiên chính là dọn dẹp anh đi!” Nói xong liền đụng đụng mặt Hàn Mai.

Hàn Mai dĩ nhiên biết ý anh là gì, nhất thời hai gò má đỏ bừng. Hai tay chống đỡ lồng ngực Triệu Kiến Quốc, dùng sức muốn đẩy anh ra.

Triệu Kiến Quốc tất nhiên không để cho cô được như ý, anh nâng cơ thể ép sát vào người Hàn Mai, chỉ dùng tay trái đã đem hai cánh tay không nghe lời của Hàn Mai vững vàng đặt trên đầu cô. Tay phải bắt đầu cởi cúc áo Hàn Mai, miệng cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng gặm cắn cổ trắng mịn non mềm.

Hai tay Hàn Mai bị nắm, thân thể lại bị anh đè ép, không nhúc nhích được, chỉ có thể hơi mở miệng nói.

“Cửa… Cửa hình như chưa đóng….”

“Không sao, đối diện là nhà của vợ chồng đội trưởng, bọn họ biết hôm nay em đến, sẽ không tới cửa quấy rầy.” Hừ, muốn tới đây phá hư anh sao? Xem hắn có lá gan đấy không?

Khóe miệng Hàn Mai chợt kéo, hai người làm gì chẳng lẽ mọi người trong bộ đội đều biết sao?

“Ừm.. Anh không cần đi huấn luyện à?”

“Trước huấn luyện xong em, mới đi huấn luyện mấy tên kia, không ảnh hưởng!”

…………….

Hàn Mai hết ý kiến.

Triệu Kiến Quốc thấy vợ vẫn đang rối rắm, rõ ràng không tập trung, đây rõ ràng là vũ nhục năng lực của anh. Tốc độ tay liền nhanh hơn, trong chốc lát, trên người cả hai đều trống trơn. Miệng cũng tìm được Hàn Mai, đầu lưỡi mang theo bá đạo, kiên quyết xâm nhập, ở trong miệng cô mạnh mẽ đâm tới, không ngừng liếm cắn, mút vào. Hàn Mai chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, một chút cũng không thể suy nghĩ. Hàn Mai có cảm giác sắp không thở nổi nữa thì Triệu Kiến Quốc rời môi cô, dọc theo cần cổ thon dài, một đường xuống phía dưới. Không biết từ lúc nào Triệu Kiến Quốc đã buông hai tay của Hàn Mai ra, dẫn dắt tay cô chạm vào nguồn nhiệt nóng bỏng dưới thân. Hàn Mai bị nhiệt nóng làm sợ hết hồn, định rút tay về nhưng Triệu Kiến Quốc đoán được cô muốn làm thế liền cố định hai tay cô lại, không cho rời đi.

“Vợ, em xem anh đã như vậy rồi, vẫn không được sao?” Vừa nói vừa cố ý cọ xát trong lòng bàn tay Hàn Mai.

Hàn Mai xấu hổ, người này sao có thể như càng ngày càng lưu manh như vậy!

“Vợ, ngoan, một lần thôi! Ừ….”

Triệu Kiến Quốc thấy vợ mềm lòng, trong lòng biết là chuyện đã xong, lập tức bắt đầu động tác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK