“Các ông là ai? Muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương, lão gia của chúng tôi muốn mời cô đến nhà uống chút trà mà thôi.”
“Lão gia? Ai là lão gia?”
Người ngồi ở ghế lái phụ chỉ quay đầu nhìn Hàn Mai một lần, liền không nói gì nữa, sau đó mặc kệ Hàn Mai có hỏi như thế nào, mấy người kia cũng không để ý đến cô. Hàn Mai cũng không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng. Cổ nhân đã nói rồi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, trải qua chuyện bắt cóc lần trước cũng khiến Hàn Mai tỉnh táo hơn.
Hơn bốn mươi phút sau, xe lái thẳng đến một biệt thự tư nhân.
Ông lão tóc muối tiêu kia dẫn Hàn Mai đến một gian thư phòng ở tầng hai, mang cho cô một ly trà liền dặn cô chờ ở đó, không nên đi linh tinh, còn ông ta thì đi ra ngoài.
Hàn Mai ngồi trên ghế salon ở giữa phòng, ly trà trong tay tỏa ra khí nóng, mùi trà thơm xông vào mũi, nhìn qua có vẻ rất ngon nhưng Hàn Mai chỉ nhìn chất lỏng trong chén một chút liền để xuống khay. Không phải là cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng chưa biết đối phương là ai, tại sao lại bắt cô tới đây thì cô vẫn phải cẩn thận.
Hơn một giờ trôi qua, trừ một người phụ nữ trung niên đi vào đổi trà ra thì không có ai khác nữa. Hàn Mai không kiên nhẫn nổi nữa, đi tới áp tai vào cánh cửa, xác định bên ngoài không có tiếng động nào, cô mới nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, hé ra một khe nhỏ, mặt dính vào trên khe cửa nhìn ra ngoài.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền khiến Hàn Mai sợ hết hồn, một khuôn mặt đầy nếp nhăn ở ngoài cửa đang nhìn lại cô, cô định thần nhìn lại, không phải ai khác mà chính là ông lão tóc bạc đã đưa cô tới đây.
“Cái đó, chú à.. tôi muốn đi vệ sinh.” Hàn Mai cố gắng vì mình mà tìm ra một cái cớ hợp lý.
“Nhà vệ sinh ở bên trái thư phòng.”
Ông lão làm bộ sáng tỏ nhìn Hàn Mai, cuối cùng còn nhếch môi cười với cô một cái.
Hàn Mai thế nào cũng cảm thấy trong nụ cười đó mang theo giễu cợt, giống như đang nói với cô rằng, “Xem đi, đã sớm tính đến rồi, chỉ còn chờ cô thôi..”, Hàn Mai nhất thời tức giận, nhất cử nhất động của cô đều theo dự liệu của người ta, cô giống như một con ngốc, ở trên đài diễn lại vở kịch mà họ đã xem chán rồi.
“Phanh” một tiếng, cửa thư phòng lần nữa đóng lại.
Ngoài cửa, lão quản gia của Cao gia cười hài lòng , thầm nghĩ thiếu gia thật là lợi hại! Đã sớm nghĩ tới cô gái kia sẽ dùng đến chiêu này nên bảo ông đến đây canh chừng.
Hàn Mai đóng sầm cửa lại, buồn bực ngồi xuống ghế salon, nhìn đồng hồ ở góc tường, đã hơn một tiếng trôi qua, không biết Tiểu Nghị và Tiểu Lôi ở nhà ra sao rồi? Hôm nay, Triệu Kiến Quốc huấn luyện việt dã, không về ăn cơm trưa, sợ rằng rất muộn anh mới về nhà, đến lúc anh về nhà không thấy cô đâu, không biết sẽ lo lắng như thế nào đây?
Hàn Mai càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, đứng dậy đi đi lại lại trong thư phòng. Đột nhiên, một túi giấy trên bàn hấp dẫn sự chú ý của cô, bởi vì trên túi giấy viết tên của cô. Hàn Mai đi tới mở túi giấy ra, đổ hết đồ vật bên trong ra ngoài, trong nháy mắt liền có cảm giác lạnh toát từ đầu đến chân.
Bên trong không phải cái gì khác, mà chính là toàn bộ tư liệu về cô, cặn kẽ đến mức thậm chí cô ngồi cùng bàn với ai hồi tiểu học cũng được ghi chép lại, còn có mấy tấm hình không biết được chụp vào lúc nào.
Hàn Mai nắm xấp tài liệu trong tay, cả người phát run, cô có cảm giác như mình bị lột sạch sẽ đứng trước mặt người khác vậy. Có điều cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ sâu hơn thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân. Hàn Mai hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình trấn định lại, vội vàng bỏ xấp tài liệu trong tay vào lại trong túi giấy, lần nữa ngồi xuống ghế salon.
Chốc lát sau, cửa thư phòng được mở ra, đi vào là một người đàn ông trẻ tuổi, diện mạo vô cùng lịch sự. Hàn Mai cẩn thận quan sát, người này chưa tới ba mươi tuổi, da trắng nõn, toàn thân lộ ra phong độ của người trí thức, có điều đôi mắt ẩn đằng sau cặp kính gọng vàng lại cho người ta cảm giác không phù hợp với vẻ bề ngoài.
Thời điểm Hàn Mai quan sát Cao Tuấn, hắn cũng thầm quan sát cô gái nhỏ trước mặt. Mũi cao, miệng nhỏ, môi mỏng, đôi mắt to rất có hồn, tóc dài đen bóng tết thành đuôi sam phía sau lưng. Mặc dù đang ngồi nhưng chỉ cần nhìn cũng biết là không cao.
Làm Thái Tử gia của Cao thị, Cao Tuấn đã thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp, chủ động, bị động, ỡm ờ, giả bộ, kiểu nào cũng có, Hàn Mai dĩ nhiên không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng trên người cô lại tản ra một loại hơi thở rất đặc biệt, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, muốn đến gần cô.
Nếu như Hàn Mai biết ấn tượng đầu tiên của Cao Tuấn về mình, nhất định cô sẽ ôm bụng cười to, sau đó nghiêm túc, kiêu ngạo nói với hắn, “Phụ nữ có con đều như vậy, cái này gọi là Mẫu tính! Có hiểu hay không?”
Có điều lúc này Hàn Mai không thể nào biết được những thứ này, ánh mắt cô quan sát Cao Tuấn mang theo đề phòng và hoài nghi.
“Anh chính là “lão gia”?” Hàn Mai nói thầm thêm, không phải là quá trẻ sao?
Nghe Hàn Mai hỏi, Cao Tuấn cười cười, “Cô đã thấy ai còn trẻ như vậy mà làm lão gia chưa?” Hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của Hàn Mai mà còn hỏi ngược lại cô.
“Bà đây không cần biết anh là ai, cũng không có thời gian vòng vo với anh, nói thẳng đi, các người “mời” tôi đến đây làm gì?” Hàn Mai cố ý tăng thêm trọng âm ở chữ “mời”, giống như làm thế có thể phát tiết ra bất mãn trong lòng.
Cao Tuấn nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của cô gái trước mặt, không nói gì, mà trực tiếp đến bàn đọc sách, ngồi xuống. Ngón tay thon dài, sạch sẽ theo thói quen đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó mở túi giấy trên bàn sách, rút tài liệu và ảnh bên trong ra, nhìn tấm hình trong tay một chút, tiếp đó lại ngẩng đầu lên nhìn Hàn Mai.
“Cô so với trong hình thì đẹp hơn.”
Hàn Mai bị dáng vẻ không để ý của hắn chọc giận, hắn không đề cập đến những thứ đó thì thôi, vừa nhắc tới Hàn Mai lại có cảm giác như mình bị người khác lột sạch đặt dưới kính hiển vi để nghiên cứu, cô tức giận nói,
“Anh rốt cuộc có mục đích gì? Sao lại điều tra tôi?” còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
Cao Tuấn nhìn Hàn Mai, đôi mắt phía sau lớp kính khẽ nheo lại, hai người cứ như vậy nhìn nhau, Sau một hồi, Hàn Mai sắp không chịu nổi nữa thì hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ treo trên tường.
Lúc mới vào đây, Hàn Mai cũng nhìn thấy tấm bản đồ này, nhưng trong thư phòng treo bản đồ cũng là chuyện bình thường, cô cũng không để ý đến. Lúc này nhìn kỹ lại mới thấy bản đồ đó không phải là bản đồ Trung Quốc hay bản đồ thế giới, nhìn có chút quen mắt nhưng địa danh ghi chú trên bản đồ quá nhỏ, Hàn Mai không nhìn rõ.
“Tôi bỏ ra hai năm để đào hố, chỉ chờ Dương Vân Tú của Hồng Viễn nhảy vào, kế hoạch có thể nói là không chê vào đâu được.” Bỗng dưng, hắn quay đầu lại, mắt nhìn Hàn Mai chằm chằm, từng bước từng bước đến gần cô, “Nhưng ngay khi tôi cho là sẽ thành công thì Dương Vân Tú lại đổi ý, không muốn ký hợp đồng nữa.” Hắn đi tới trước mặt Hàn Mai, từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng hỏi, “Cô nói xem là vì cái gì?”
Hàn Mai nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện này, chân không tự chủ được lùi về sau một bước, lại quên mất sau lưng là ghế salon, vấp một cái, liền ngã ngồi xuống ghế salon.
“Tôi.. Tôi làm sao có thế biết là vì cái gì chứ?” Hàn Mai chột dạ trả lời.
“A! Cô không biết?” Cao Tuấn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, cười cười, sau đó cúi người xuống, chống hai tay sang hai bên tay vịn của ghế salon, đe dọa, “Nhưng tài liệu ở trên bàn lại nói sau khi đến bệnh viện thăm cô, Dương Vân Tú mới đột nhiên thay đổi chủ ý.”
Hàn Mai lo lắng, không phải là muốn báo thù chứ? Hiện tại, cô cực kỳ hối hận, nếu sớm biết sẽ chọc đến phiền toái này, ban đầu cô sẽ khâu miệng của mình lại, nhưng bây giờ có hối hận cũng không làm được gì cả! Lúc này, cô bỗng có suy nghĩ, dù chết cũng không thể thừa nhận, dù sao chuyện này anh cũng không dám khẳng định, chỉ là đang suy đoán mà thôi, nghĩ như vậy, cô bình tĩnh, nhìn hắn nói, “Tôi không hiểu anh đang nói gì, anh cứ nói thẳng đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Cao Tuấn đột nhiên cảm thấy biểu tình trên mặt của cô gái này rất thú vị, “Cô yên tâm, con người của tôi không thích nhất chính là chuyện bí mật trả thù.”
“Vậy tại sao hôm nay anh lại bắt tôi tới đây?”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Cửa nhẹ nhàng mở ra, ông lão đầu bạc lúc nãy đi vào, chứng kiến tư thế mập mờ của Cao Tuấn và Hàn Mai thì hơi sửng sốt.
Cao Tuấn đứng thẳng dậy, tay trái chắp sau lưng, tay phải nắm thành đấm che lên miệng ho một tiếng.
Lão quản gia Cao Tường lúc này mới phản ứng được, đi tới, ghé vào tai Cao Tuấn nói nhỏ.
Cao Tuấn quay đầu lại nhìn Hàn Mai, nói, “Dẫn bọn họ lên!”