• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến bộ đội, Triệu Kiến Quốc liền bắt đầu nghiên cứu hai quyển sách mà Hàn Mai mua, mỗi ngày không có việc gì anh liền an vị trên ghế ôm sách đọc, nghiêm túc như đang xem sách quân sự. Mỗi lần thấy hình dạng thai nhi qua các thời kỳ trong sách, liền hưng phấn kéo Hàn Mai ngồi lên đùi mình, vừa vuốt bụng cô vừa chỉ vào sách nói, “Vợ à, em xem, con trai anh hiện tại giống như này này, đây là đầu, đây là chân…”

Hàn Mai nhìn vẻ mặt dịu dàng khó có được của Triệu Kiến Quốc, liền ôm cổ anh, tựa vào trên bả vai anh. Nếu kiếp trước cô chịu kiên nhẫn đi tìm hiểu người đàn ông bên cạnh này, có lẽ cũng không phải chịu hậu quả sau đó, có lẽ bọn họ cũng sẽ hạnh phúc như hiện tại. Nhưng dù thế nào, cô rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, hạnh phúc này cô nhất định sẽ nắm chặt, sẽ không để cho nó dễ dàng tuột mất….

****************

Sau khi trở lại, Hàn Mai liền an tâm ở nhà dưỡng thai, không đến xưởng đóng hộp làm việc nữa. Mặc dù công nhân nữ cùng xưởng rất chăm sóc cô, không cần cô làm bất kỳ công việc nào cần đến thể lực, bình thường cô chỉ phụ trách đi đổ vỏ trái cây mà thôi, nhưng vì lý do an toàn, Hàn Mai vẫn quyết định chờ sinh xong đứa bé rồi mới tính tiếp.

Thật ra cũng có không ít phụ nữ có thai đi làm, nếu là ở nông thôn thì càng là chuyện bình thường. Trước kia ở nhà, Hàn Mai cũng nghe mẹ cô kể có vài gia đình ở nông thôn không đủ lao động vào ngày mùa nên phụ nữ có thai ở nhà đều giúp một tay, chờ đến lúc đau bụng thì đứa bé cũng không còn nữa. Thậm chí có vài người còn không biết mình có thai, đi làm ruộng, lúc đi nhà cầu tống ra tử thai còn tưởng là kinh nguyệt, tùy tiện xử lý một chút, đến hôm sau lại theo lệ thường xuống ruộng làm tiếp.

Hàn Mai nghĩ những thứ này đều là do điều kiện hạn hẹp, bây giờ trong nhà cô cũng không phải là nghèo, trợ cấp của Triệu Kiến Quốc cộng thêm lợi nhuận hàng tháng của tiệm ăn, trừ đi chi tiêu hàng ngày cũng dư lại không ít, cô cũng không cần thiết phải kiên trì đi làm, cho dù cô có muốn đi thì Triệu Kiến Quốc cũng không cho. Phó Doanh Triệu người ta đã nói rồi, hiện tại cô là đối tượng bảo vệ trọng điểm cấp quốc gia, mệt mỏi ai cũng được nhưng không thể mệt mỏi cô.

Vừa trở về, ngay ngày hôm sau Triệu Kiến Quốc đã trực tiếp đến xưởng đóng hộp xin nghỉ cho Hàn Mai, ban đầu Hàn Mai nói chuyện công việc, anh cũng thấy mình bận rộn việc trong bộ đội nên không có thời gian ở cạnh cô, để cô ở nhà một mình cả ngày cũng nhàm chán nên mới đồng ý. Nhưng bây giờ vợ anh có thai rồi, sau này cô chỉ cần ở nhà chờ sinh đứa bé là được, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình cứ để anh lo.

Không chỉ vậy, Triệu Kiến Quốc còn cảnh cáo mấy binh sĩ dưới quyền nếu không có việc gì thì không được đến nhà anh ăn trực, nếu khiến chị dâu mệt mỏi, bọn họ cứ chờ bị lột da đi!

Phạm Bằng nhìn Triệu Kiến Quốc mặt mày hồng hào hả hê, trong lòng cũng không thoải mái, đắc chí đến như vậy sao? Không phải chỉ là sắp được làm cha sao! Hơn nữa bọn anh cũng không phải luôn tới cửa ăn trực, mỗi lần đến đều có mang theo chút quà mua được hoặc thú hoang trong núi săn được đó!! Anh cũng biết thức ăn trong nhà ăn có mùi vị ra sao, chính là thỉnh thoảng thật nhớ tay nghề của chị dâu nên mới đến có được không? Phó Doanh chính là kẻ no không hiểu lòng người đói! Huống chi chị dâu cũng rất thích thú hoang bọn anh mang tới, mỗi lần tới cửa đều nhiệt tình chiêu đãi, trước khi về còn dặn lần sau nếu săn được cái gì cứ mang tới, chị dâu sẽ phụ trách làm. Nói là sợ chị dâu mệt mỏi, con mẹ nó, đều là lấy cớ! Triệu Kiến Quốc cũng quá không phúc đức đi, dầu gì cũng là chiến hữu vài chục năm lại có thể hẹp hòi như vậy sao!

Ngụy Bình lại đang suy nghĩ chuyện khác, lần trước chị dâu đã đồng ý giúp cậu chuyện của Đỗ Vân Tú, nhưng lúc đó lại vừa đúng kỳ nghỉ lễ, cậu còn chưa lấy được câu trả lời chắc chắn thì chị dâu đã về quê rồi, hại cậu đón Tết cũng không an ổn. Chuyện này tuy nói có chị dâu ra tay là có thể thành hơn phân nửa, nhưng chưa có tin chính xác, trong lòng cậu vẫn hoang mang, đang nghĩ chờ chị dâu trở về bộ đội rồi, đến ăn cơm sẽ thuận tiện hỏi một chút, nhờ chị dâu nói giúp nhiều hơn. Nghe Triệu Kiến Quốc nói xong, nghĩ thầm xem ra vẫn là phải tìm cớ đến cửa mới được.

*******************

Mấy ngày sau, Ngụy Bình liền xách theo một con thỏ đến cửa.

Hàn Mai vừa mở cửa liền nhìn thấy hai hàng răng trắng hếu khiến cô chói cả mắt, tiếp đó lại thấy hàng răng kia nhiệt tình chào một tiếng “Chị dâu.”

“Là Ngụy Bình à…. Mau vào trong nhà ngồi đi..!!”

Hàn Mai vừa nhìn cũng biết Ngụy Bình tới làm gì, vội vàng mời người vào trong nhà, rót trà đưa tới, lại vội vàng lấy ra một đĩa đậu phộng mời khách.

“Chị dâu, chị đừng đi lại nhiều, em chỉ là tới thăm chị một chút, thuận tiện mang thỏ hoang tới cho chị bồi bổ thân thể, em ngồi một chút thôi, thật đó, chỉ ngồi một chút…” Ngụy Bình thẳng tắp sống lưng ngồi trên ghế salon, hai tay đặt trên đùi không tự chủ xoa xoa với nhau, thấy Hàn Mai không có ý muốn nhắc tới chuyện của mình và Đỗ Vân Tú, trong lòng khẩn trương nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Hàn Mai thấy bộ dáng kia liền buồn cười, thân làm lính, để cậu ta ra chiến trường giết địch cũng không thấy cậu ta chớp mắt cái nào, hiện tại chỉ muốn cậu ta mở miệng hỏi thăm con gái nhà người ta lại không dám mở miệng. Cô thật sự không rõ, người khác chỉ cần đôi lời là có thể làm nên chuyện, sao đến cậu ta lại khó khăn như vậy đây? Hàn Mai có ý xấu nghĩ, cậu đã không mở miệng, vậy tôi cũng làm bộ như không biết, xem cậu có thể nghẹn đến lúc nào.

Nghĩ như vậy cô liền cười nói với Ngụy Bình, “Nghe mọi người nói thỏ hoang sau núi rất tinh ranh, giữa mùa đông mà có thể bắt được con lớn như vậy, thật là làm khó cậu rồi. Cũng không biết có phải do mang thai hay không, dạo gần đây tôi rất thích thịt thỏ, về sau nếu lại bắt được, đừng có quên chị dâu này đó!”

Ngụy Bình nghe xong lời này tâm cũng muốn chết luôn, con thỏ này là do cậu ngồi xổm cả buổi chiều trong núi mới bắt được, nếu không phải vì để có cớ tới cửa hỏi thăm chị dâu về chuyện vợ tương lai thì ai rảnh rỗi, ăn no không có chuyện làm chạy vào núi làm gì? Có câu nói không bỏ được đứa bé bẫy không được sói, nhưng đến cậu lại là buông tha đứa bé cũng không bẫy được sói! Chuyện này càng nghĩ càng thấy thấy thiệt thòi!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Bình, Hàn Mai thầm vui mừng! Lấy đặc sản Tết ở quê ra mời, nhưng không hề nhắc tới chuyện của Tiểu Đỗ.

Ngụy Bình nóng nảy, không lẽ là chị dâu quên mất chuyện này rồi sao? Càng quýnh lên, ấp a ấp úng đem lời đang nín nhịn nói ra ngoài, “Chị dâu, em… Chuyện lần trước… ra sao rồi?”

“Chuyện nào?” Hàn Mai biết mà còn hỏi.

“Là.. Em và chị.. em gái nuôi của chị..”

Hàn Mai nhìn Ngụy Bình đỏ mặt, trong lòng buồn cười nhưng lại cố ý hỏi, “Hóa ra là chuyện này. Kỳ thực chuyện này cũng không dễ làm.”

Những lời này lọt vào tai Ngụy Bình không khác gì trực tiếp phán cậu án tử hình, cả trái tim cũng chìm xuống đáy cốc.

Hàn Mai nhìn bộ dạng ủ rũ của Ngụy Bình, nghĩ thầm tiểu tử này thật là để ý đến Tiểu Đỗ, thật ra cô cũng coi trọng chuyện ghép đôi cho Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú, nhưng lại sợ sau này bọn họ không tốt, cô là người giới thiệu cũng khó xử, bây giờ xem ra là có hy vọng rồi.

“Có điều chuyện này cũng không phải không có hy vọng.”

“Thật?” Ngụy Bình vừa nghe mắt liền sáng lên, lên tinh thần, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Thật. Em gái nuôi của chị đã về nhà hỏi ý của mẹ cô ấy rồi, chờ cô ấy trở lại mới có thể cho cậu câu trả lời thuyết phục được.”

“Vậy… Cô ấy... Ý của cô ấy là gì?” Ngụy Bình khẩn trương nhìn Hàn Mai.

“Tôi đã nói qua về cậu với cô ấy rồi, nhưng lúc diễn văn nghệ cậu ngồi dưới đài, nhiều người ngồi cùng nhau như vậy, từ trên sân khấu nhìn xuống căn bản là không phân biệt được ai với ai, đây không phải là con gái nhà người ta không có ấn tượng với cậu, mà là bộ dáng cậu như thế nào cũng không biết, bây giờ cậu hỏi ý tứ của người ta, Tiểu Đỗ cũng khó mà nói ra được.”

“Chị dâu! Chị nhất định phải giúp em! Nửa đời sau này của em đều dựa hết vào chị đấy!” Ngụy Bình cầu khẩn nói.

“Nếu không, mấy ngày nữa tôi mời Tiểu Đỗ đến nhà ăn cơm, để hai người chính thức gặp mặt một lần, cậu thấy được không?”

“Được! Em nghe lời chị dâu!”

********************

Buổi tối, Triệu Kiến Quốc về nhà thấy trên bàn có nồi thịt thỏ hầm cách thủy thơm ngào ngạt, liền hỏi, “Vợ, thịt thỏ ở đâu ra thế?”

“Ngụy Bình mang tới.”

“Tiểu tử kia có chuyện cầu xin em.” Không phải là câu nghi vấn, mà là giọng khẳng định.

“Sao anh biết?” Hàn Mai vừa múc canh cho Triệu Kiến Quốc vừa nói.

“Tiểu tử kia hai ngày nay huấn luyện đều mất hồn, bây giờ đoán chừng là buổi tối ra sau núi bắt thỏ. Nếu cậu ta không có việc gì cầu xin em làm sao ăn no không có chuyện làm, nửa đêm lên núi hóng gió chứ!”

Hàn Mai nhất thời vui mừng, ngồi xuống trên đùi Triệu Kiến Quốc, ôm cổ anh nói, “Vậy anh đoán xem cậu ấy cầu xin em chuyện gì?”

Triệu Kiến Quốc nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Hàn Mai, cẩn thận vòng tay quanh hông cô, cưng chiều hỏi, “Đoán trúng có thưởng không?”

“Có! Đương nhiên là có rồi…!”

“Thưởng cái gì đây?”

Hàn Mai cố ý nhíu mày, làm bộ như đang nghiêm túc suy nghĩ, “Cái này ư, em còn cần suy nghĩ thật kỹ, anh cứ đoán trước đi!”

Triệu Kiến Quốc vùi mặt vào hõm vai của Hàn Mai, hít vào hương thơm trên người cô, nói, “Trừ vấn đề cá nhân ra thì không còn chuyện gì khác, đúng không?”

“Sao anh biết được?” Hàn Mai tò mò hỏi.

“Ngày đó diễn văn nghệ, cậu ta nhìn cô gái đứng cạnh em không khác gì sói lớn nhìn thấy cừu non, anh không muốn biết cũng cảm thấy khó khăn.”

“Ha ha….” Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai liền buồn cười, lại thú vị hỏi tiếp, “Sói lớn nhìn thấy cừu non là như thế nào? Có phải ban đầu anh nhìn thấy em cũng như vậy phải không?”

“Khụ…”

Triệu Kiến Quốc bị Hàn Mai hỏi như vậy liền mất tự nhiên ho một tiếng, không chớp mắt nhìn Hàn Mai hỏi, “Em muốn biết sói lớn nhìn cừu non là như thế nào?”

Nếu vợ đã muốn biết, anh cũng không có lý do gì mà không cho cô biết đúng không?

Hàn Mai thấy trên mặt Triệu Kiến Quốc thoáng qua nét cười quỷ dị, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, một cỗ dự cảm xấu kéo tới.

Tay Triệu Kiến Quốc chậm rãi vuốt ve sau lưng Hàn Mai, trầm giọng nói, “Vợ à, anh đoán đúng, đến lúc được thưởng rồi..”

“Thưởng… Thưởng anh một chén canh…” Hàn Mai nhìn Triệu Kiến Quốc hai mắt tỏa sáng, giống như muốn đem cô nuốt vào bụng, bị sợ đến mức nói không rõ lời, giùng giằng muốn đứng lên.

Triệu Kiến Quốc đâu thể nào để cho cô được như ý, thấy vợ muốn chạy liền duỗi tay bế cô lên, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói, “Vợ à, hình như lâu rồi anh không giúp em tắm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK