• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Kiến Quốc đi rồi, mẹ Hàn bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho con gái. Triệu Kiến Quốc đưa 600 đồng tiền sính lễ, số tiền này lúc đó chính là đủ cho một nhà bốn người dùng trong hai năm. Phải nói lúc đó người ta cưới vợ, mấy thứ linh linh cũng rất đắt, có khi lên tới hai trăm đồng, hơn nữa tiền sính lễ còn phải dùng để mua đồ cưới cho cô dâu. Triệu Kiến Quốc mặc dù chỉ đưa tiền sính lễ, nhưng anh lại đưa riêng cho Hàn Mai hai trăm đồng, ý tứ rất rõ ràng, tiền sính lễ cha mẹ bên Hàn gia có thể giữ lại, đồ cưới thì dùng khoản tiền trong tay Hàn Mai để đặt mua. Mẹ Hàn từ trong miệng con gái biết được chuyện này, đối với con rể tương lai càng ngày càng hài lòng, tiền chuẩn bị đồ cưới cho con gái cũng càng thoải mái, miệng cười toe toét cả ngày. Mặc dù số tiền kia bà không cần, cuối cùng vẫn là giao vào tay con gái nhưng chuyện này chứng tỏ con rể tương lai rất coi trọng con gái bà. Người mặc dù xấu xí một chút, nhưng là biết đau lòng cho con gái bà, con gái gả cho người như vậy nhất định không lầm.

Lại có một số người chính là không thoải mái khi nhìn thấy người khác vui vẻ. Sau khi hôn sự của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc được quyết định, nhà hàng xóm đều ra cửa rối rít bàn tán, nói rằng tâm khí Hàn Mai quá cao, một lòng muốn gả đến trong thành, đem danh tiếng mình bôi xấu, không ai chịu đến cửa làm mai nên chỉ có thể gả cho con riêng của nhà họ Trần. Mẹ Hàn sau khi nghe liền tức giận đến toàn thân phát run, con gái bà sao có thể để cho người ta chà đạp a! Đem đám tam cô lục bà kia ra mắng cho máu chó đầy đầu, nhưng người ta có nhiều chuyện cũng không nói ngay trước mặt bà, bà lại không thể cấm người ta nói ngắn nói dài sau lưng bà. Hàn Mai một chút cũng không đem chuyện lần này để trong lòng, cô mới không ngu mà đem chuyện này tính lên trên đầu Triệu Kiến Quốc giống kiếp trước, còn chưa kết hôn đã hận người ta rồi. Cô yên tâm đặt mua đồ cưới, chuẩn bị làm một cô dâu xinh đẹp.

Hôm nay cha Hàn từ bên ngoài trở về, vui mừng gọi Mai Tử.

“Con gái… Con gái… Mau ra xem, Kiến Quốc gửi thư về rồi.”. Nói xong bèn đưa cho Hàn Mai một phong thư màu rám nắng.

Hàn Mai đỏ mặt nhận lấy thư, nhanh chóng trốn vào trong phòng mở ra xem. Cha Hàn cùng vợ liếc nhau một cái, biết đây là con gái đang xấu hổ, xem ra con gái nhà mình cũng coi trọng Kiến Quốc, trong lòng cha Hàn đang vì ánh mắt nhìn người không sai của mình mà đắc chí.

Bên này Hàn Mai đi vào trong nhà, đứng ở trước bàn đọc sách bên cửa sổ, hít sâu một hơi, từ từ mở phong thư ra.

“Mai Tử,

Anh vừa về tới doanh trại liền nộp báo cáo kết hôn rồi, đoán chừng chỉ mấy ngày là được phê duyệt. Đến lúc đó, anh được nghỉ kết hôn mười lăm ngày, em đợi anh thêm mười ngày nữa, trở lại chúng ta liền kết hôn. Trong khoảng thời gian này em phải ngoan ngoãn đợi ở nhà, không được đi ra ngoài, muốn làm gì cũng trực tiếp giao cho mẹ làm, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về cưới em.”

Không ngờ người đàn đàn ông này viết một phong thư gửi về chính là để hạn chế tự do của cô, cô còn chưa gả cho anh mà đã trông nom như thế rồi, lại còn rất thuận miệng gọi mẹ cô là “Mẹ” nữa. Chữ viết trong thư rất ngoáy, chỉ có mấy câu ngắn ngủi. Mặc dù cô cũng biết trong kiếp trước Triệu Kiến Quốc có chút chủ nghĩa đàn ông nhưng trong lòng Hàn Mai vẫn hơi giận anh. Nhìn trong thư ghi ngày gửi là bốn ngày trước, như vậy chẳng phải chưa tới sáu ngày nữa anh sẽ về sao? Nghĩ tới đây trong lòng Hàn Mai lại vui mừng một trận.

Mấy ngày kế tiếp Hàn Mai đều bận bịu chuẩn bị đồ dùng kết hôn, không nghe lời anh dặn vô tư chạy ra ngoài. Bởi vì thời gian tương đối gấp, Hàn mẹ liền mời chị cả của bà tới giúp, ba người chung sức đã chuẩn bị của hồi môn xong sớm mấy ngày… Tất cả đều tốt, chỉ còn chờ Triệu Kiến Quốc trở lại.

Trong mấy ngày này lại xảy ra một chuyện thú vị, con dâu cả Hồng Kim Hoa của nhà họ Vương nửa đêm đến trộm heo trong chuồng nhà họ Thạch thì bị con trai út Thạch Đầu của Thạch gia chặn lại trong chuồng heo, trong lúc bối rối bị vấp ngã làm cho toàn bộ khuôn mặt đều dính phân heo. Xảy ra chuyện như vậy mặc dù không giống như trước đây bị bêu rếu khắp phố, nhưng Hồng Kim Hoa về sau cũng không có cơ hội ngóc đầu lên làm người nữa rồi. Cũng không biết là ai đã nói ra mọi người mới biết thì ra lần trước Hồng gia ở trấn trên tới nhà họ Hàn làm mai bị cha Hàn cự tuyệt chính là nhà mẹ đẻ của Hồng Kim Hoa. Lời đồn đại về Hàn Mai chính là từ chỗ Hồng Kim Hoa mà truyền ra. Lần này tất cả mọi người đều hiểu đây là người ta bất bình thay nhà mẹ đẻ nhưng làm hỏng danh tiếng con gái nhà khác như vậy, chuyện này là con dâu nhà họ Vương không đúng. Hàn Mai lập tức trở thành khổ chủ phải ngậm bồ hòn còn Hồng Kim Hoa trở thành đại biểu điển hình của người đàn bà ba hoa. Bởi vì có người tuôn ra chuyện đứa con trai nhà họ Hồng kia từ nhỏ đã không học giỏi nhưng chuyện trộm cắp lại làm không ít. Hơn nữa Hồng Kim Hoa bình thường cũng đắc tội với không ít người, nhất thời chuyện về Hồng Kim Hoa trở thành chuyện cười của mọi người lúc trà dư tửu hậu. Vì thế những chuyện đồn đại trước kia về Hàn Mai phai nhạt không ít.

**************

Phòng làm việc của đoàn trưởng quân khu.

“Báo cáo”

“Vào đi” Doanh trưởng Ngô Bân liếc mắt nhìn Triệu Kiến Quốc, tiếp tục cúi đầu “Như thế nào? Cậu đã giải quyết vấn đề cá nhân chưa?”

“Báo cáo Doanh trưởng, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, đây là báo cáo kết hôn của tôi, xin doanh trưởng phê duyệt” Triệu Kiến Quốc nộp báo cáo kết hôn lên, nét mặt vui sướng không che giấu.

Ngô Bân ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Không tệ, để xuống đi. Nếu vấn đề cá nhân đã giải quyết, lập tức tham gia huấn luyện đi.” Triệu Kiến Quốc không biết anh khi nào thì đắc tội với đoàn trưởng đại nhân, cả khuôn mặt đau khổ đi ra.

Ngô Bân buồn cười nhìn bóng lưng đang đi xa dần, tôi đây chính là không nhìn nổi bộ dáng hả hê vui mừng của tiểu tử cậu. Vợ của tôi vẫn đang ở nhà mẹ đẻ không chịu về, tiểu tử cậu đòi kết hôn trước, không có cửa đâu.

Triệu Kiến Quốc nếu biết chỉ vì khuôn mặt tươi cười của anh khiến cho báo cáo kết hôn bị phê duyệt trễ, suýt nữa khiến vợ chạy mất, sợ là anh cũng không cười nổi. Nhưng trên thực tế, anh căn bản cũng không biết chuyện này, vui vẻ chạy đi huấn luyện. Chỉ đạo viên cũng cảm thấy Liên trưởng sau khi về nhà một chuyến trở lại, cả người cũng thay đổi. Binh lính thực hiện huấn luyện sai không những không phạt mà còn rất dịu dàng chỉnh lại động tác. Dịu Dàng… Nghĩ tới hai chữ này cả người chỉ đạo viên đều toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy Liên trưởng dịu dàng quá kinh khủng.

Chuyện này Triệu Kiến Quốc không hề hay biết, vẫn theo lệnh huấn luyện lính của mình cho đến khi nhận được một phong thư được gửi đến vào mấy ngày sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK