• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về tới bộ đội, Hàn Mai lập tức bắt tay vào chuẩn bị, cô muốn làm mấy món sở trường của mình đãi khách nhưng lại sợ chỉ làm vài món như vậy không đủ lấp đầy bụng của mấy người đàn ông nên làm thêm một nồi sủi cảo.

Bận rộn cả buổi chiều, lại có Lưu Anh tới giúp một tay nên gần đến giờ cơm tối cũng chuẩn bị xong một bàn thức ăn. Sủi cảo đã cho vào nồi, chỉ còn chờ Triệu Kiến Quốc đưa đám anh em tới.

Hàn Mai cả người toàn mùi khói dầu, quần áo cũng dính bột mì, nhờ Lưu Anh để ý thêm nước cho nồi sủi cảo. Cô đi vào phòng ngủ chải tóc, không tết đuôi sam nữa mà buộc đuôi ngựa thật cao, mặc vào chiếc váy mới mua, ở trong gương soi một cái, cảm thấy không tệ mới đi ra.

Trong chốc lát, mấy người Triệu Kiến Quốc đã tới cửa rất náo nhiệt. Hàn Mai vội vàng pha trà mời khách. Đúng ra nếu là bình thường Hàn Mai cũng không cần chính thức mời khách như vậy, những binh lính này đều là chiến hữu lâu năm của Triệu Kiến Quốc, một số người năm xưa còn cùng anh lên chiến trường, quan hệ thân thiết ra sao không cần nói. Nhưng Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc, hai người lúc kết hôn là tổ chức ở quê nhà, không mời những người anh em này tới, sau khi Hàn Mai tới thăm người thân bọn họ mới biết chuyện Triệu Kiến Quốc đã kết hôn. Bữa cơm này cũng coi như là hai người bổ sung tiệc kết hôn cho bọn họ, tránh việc Triệu Kiến Quốc cả đời phải nói xin lỗi giải thích, huống chi hôm nay còn có rất nhiều người đi ngang qua cửa, nói muốn nhìn xem vợ của Liên trưởng Triệu có dáng dấp như thế nào, Hàn Mai không thể để cho chồng cô mất thể diện được.

Triệu Kiến Quốc mời tới mấy chiến hữu, trong đó có vợ chồng Đội trưởng Lâm Đại Vĩ, Lưu Anh và Phó Liên Đặng Chí Cường cùng vợ là Tào Thải Ngọc.

Tào Thải Ngọc hơn Hàn Mai hai tuổi, cũng chờ khu nhà mới xây xong mới đến theo quân, so ra thì đến trước Hàn Mai mấy ngày. Lần này nghe Đặng Chí Cường nói vợ của Liên trưởng và Đội trưởng đều ở đây, bản thân cũng không thể từ chối không đến, cho nên mới ăn mặc thỏa đáng theo chồng tới.

Triệu Kiến Quốc vừa vào cửa liền thấy Hàn Mai đang đứng cầm bình nước sôi pha trà, hơi nước bao quanh khuôn mặt trắng nõn của cô, tóc buộc thật cao để lộ ra cần cổ tuyết trắng, váy dài trên người để lộ vóc người xinh đẹp. Triệu Kiến Quốc cứ như vậy yên lặng nhìn Hàn Mai, cảm thấy hôm nay vợ đặc biệt khác, nhưng anh không nói ra được khác ở đâu. Trên người vợ anh chỗ nên che kín đều che kín, chỗ không nên lộ cũng không lộ, nhưng không hiểu sao nhìn vợ như vậy trong lòng anh liền dâng lên tà hỏa, muốn kéo cô, đè cô ở dưới thân mà khi dễ, nhìn cô vì mình mà động tình, nở rộ trong tay anh, ở dưới thân mình thở gấp, khóc thút thít, cầu xin tha thứ….

Trong đầu Triệu Kiến Quốc vừa mới nghĩ như vậy, thân thể còn phản ứng nhanh hơn, nơi nào đó kích động bắt đầu bành trướng lên, hại anh chỉ có thể dùng hết toàn lực đem ** mạnh mẽ áp xuống.

Một nhóm người sau lưng Triệu Kiến Quốc cũng không kìm chế được kinh ngạc nhìn Hàn Mai. Lần trước Hàn Mai tới, trong lòng binh lính toàn liên đội đều âm thầm hâm mộ Liên trưởng Triệu, đều có suy nghĩ muốn hỏi xem trong nhà chị dâu còn cô gái nào chưa lập gia đình hay không. Đội trưởng và Phó Liên trưởng chưa gặp Hàn Mai lần nào nhưng cũng đã nghe binh lính bàn luận chị dâu nhà bọn có bao nhiêu xinh đẹp, Liên trưởng Triệu nhà bọn họ có bao nhiêu lợi hại, mới về thăm nhà có hai chuyến liền cưới được cô gái xinh đẹp về nhà. Cả hai nhìn Triệu Kiến Quốc đều không nghĩ anh có bản lãnh này, hôm nay tới làm khách ăn cơm cũng là để kiểm chứng xem vị chị dâu này có xinh đẹp như trong lời bàn luận không. Nhưng vừa nhìn… !!! Hai người thật đúng là không thể không bội phục khả năng của Triệu Kiến Quốc, đây chính là ‘Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’*! Bội phục xong lại cảm thán tiểu tử Triệu Kiến Quốc này là được vận cứt chó gì a, chuyện tốt như vậy cũng rơi lên người hắn!

(*)Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: Ví von người bình thường không có biểu hiện nổi trội , thoáng cái làm ra thành tích kinh người.

Tào Thải Ngọc thầm hận trong lòng, hôm nay cô đã cố ý ăn mặc mới ra cửa, nguyên tưởng rằng có thể đem hai người kia hạ xuống, không nghĩ tới chính mình lại thua. Nhìn trong mắt Đặng Chí Cường rõ ràng là thưởng thức, lại càng không thoải mái, ánh mắt nhìn Hàn Mai cũng mang theo địch ý.

Hàn Mai không biết mình đã đắc tội với người khác, khiến cuộc sống sau này trong bộ đội có không ít phiền toái, có điều đây đều là chuyện sau này.

Lâm Đại Vĩ phục hồi lại tinh thần, thấy Triệu Kiến Quốc vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, cũng không mời mình vào trong nhà, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hàn Mai cũng muốn toát ra lửa, liền hài hước cười nói, “Liên trưởng Triệu, vợ ngày ngày đều nhìn còn chưa đủ hay sao? Muốn nhìn đợi đến tối không có người lại tiếp tục, hiện tại đoàn người chúng tôi đều đói bụng rồi.”

Phía sau một đám người cũng đi theo ồn ào.

Hàn Mai bị mấy câu này làm cho có chút ngượng ngùng, thấy Triệu Kiến Quốc mặt không đổi vẫn đứng ở đó, cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải, liền trừng mắt nhìn anh một cái.

Triệu Kiến Quốc lúc này mới bớt đau, kìm nén đến nỗi mồ hôi toàn thân, cảm giác trên mặt nóng nóng, anh dám chắc mặt mình đang đỏ, có điều thật may là da anh đen mới không bị người khác nhìn ra. Thấy vợ trừng mắt nhìn mình, trong lòng anh cũng không thoải mái, còn không phải tại cô nên anh mới như vậy sao? Món nợ này ghi lại, buổi tối anh sẽ đòi lại sau, trả lại Hàn Mai một ánh mắt ý vị thâm trường, Triệu Kiến Quốc lúng túng ho một tiếng, trầm giọng hướng sau lưng nói, “Không muốn ăn phải không?”

Mấy người vẫn còn đang ở phía sau trêu chọc nhất thời ngậm miệng.

Hàn Mai tiếp nhận ánh mắt của Triệu Kiến Quốc, lạnh người nghĩ thầm ‘Nguy! Đạp trúng mìn rồi!’ Nhưng cô không biết đã chọc anh cái gì mà anh lại bày ra khuôn mặt thối kia, một chút cũng không có bộ dạng chủ nhà, cô cười tiến lên nói, “Mọi người mau vào ngồi đi, đừng đứng hết ngoài cửa như thế! Uống ly trà, chờ món ăn được, tôi lập tức đem ra.”

Mọi người nghe Hàn Mai nói như vậy tự giác tìm chỗ ngồi xuống. Nhìn phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn trà đặt một lọ hoa màu hồng không biết tên, rèm cửa sổ màu xanh dương, gió nhẹ thỉnh thoảng từ ngoài thổi vào phòng, người ngồi trong phòng khách cũng cảm thấy mát mẻ trong lòng.

“Có gì cần tôi giúp một tay không?” Lúc Hàn Mai và Lưu Anh đang bận rộn mang thức ăn ra, Tào Thải Ngọc vào bếp chủ động đưa ra yêu cầu muốn giúp đỡ. Thật ra Tào Thải Ngọc không muốn nhưng Đặng Chí Cường liên tục đưa mắt ra hiệu, hơn nữa Hàn Mai là chủ nhà bận rộn là đúng, nhưng Lưu Anh là khách mà cũng vào bếp giúp đỡ. Tào Thải Ngọc cũng không thể ngồi không chờ ăn, bất đắc dĩ mới đi vào phòng bếp.

“Được, vậy cô bưng mấy món này ra ngoài đi!”

Tào Thải Ngọc vừa rồi ánh mắt chợt lóe lên ghen tỵ, Hàn Mai đều thấy được, nhưng người ta cũng chủ động lấy lòng rồi, thêm một người bạn là bớt đi một kẻ địch, huống chi cô mới đến bộ đội không lâu, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Tào Thải Ngọc giúp đỡ mang thức ăn lên, Lưu Anh giúp nấu sủi cảo. Bởi vì có hai món phải ăn nóng nên Hàn Mai liền chuẩn bị xào.

Trong phòng khách, một nhóm người ăn đến khí thế ngất trời, đa số mọi người mỗi ngày đều tới phòng ăn ăn cơm, món ăn đều là thiếu muối ít dầu, không ngon chút nào, yêu cầu của bọn họ cũng không cao, chỉ cần có cơm là được. Bọn họ tới nhà Liên trưởng tối nay cũng chỉ nghĩ tới chuyện ăn cho no bụng, thức ăn có thêm chút thịt là thỏa mãn rồi, không nghĩ tới tay nghề của chị dâu lại tốt như vậy, bọn họ ăn ngon chỉ hận không thể đem đầu lưỡi của mình nuốt luôn vào!

Đội trưởng Lâm Đại Vĩ vừa ăn vừa tính toán, hai nhà ở đối diện, về sau hẳn là có cơ hội sang đây ăn chực. Hơn nữa, vợ anh cùng chị dâu cũng thân thiết, về sau bảo vợ sang học người ta một chút, anh muốn ăn gì cũng dễ dàng hơn!

Phó Liên trưởng Đặng Chí Cường lại nghĩ hoàn toàn khác Lâm Đại Vĩ, không ngờ được Triệu Kiến Quốc lại có bản lãnh kiếm được người vợ xinh đẹp, đảm đang như vậy, vợ của anh nếu có thể chỉ cần bằng một nửa Hàn Mai anh cũng thỏa mãn.

Đặng Chí Cường và Tào Thải Ngọc có hôn sự từ nhỏ, ban đầu chưa kết hôn, Đặng Chí Cường cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi kết hôn rồi mới phát hiện ra cô gái này rất yếu ớt. Tào Thải Ngọc là con út của bí thư chi bộ thôn, bên trên còn có hai chị gái và một anh trai, từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều. Việc nhà không biết làm đã đành, còn chọc cha mẹ chồng tức giận. Mẹ của Đặng Chí Cường cùng Tào Thải Ngọc chỉ cần chạm mặt là náo loạn, Đặng Chí Cường bị kẹp ở giữa cũng không dễ chịu gì. Cho nên khu nhà cho người thân đến theo quân vừa xây xong, Đặng Chí Cường liền xin cho vợ theo quân, cũng may tính tình Tào Thải Ngọc tuy có chút không tốt, nhưng rất nghe lời chồng, nghe Đặng Chí Cường muốn mình theo quân, cái gì cũng không hỏi thêm liền theo đến. Có điều sau khi đến bộ đội rồi, hai người lại luôn luôn giận dỗi. Đặng Chí Cường hi vọng vợ mình có thể có thêm vài người bạn, quen thân với những quân tẩu khác, sớm thích ứng với cuộc sống trong bộ đội. Hôm nay thấy Hàn Mai tháo vát, đảm đang, thầm nghĩ nếu vợ mình cũng có thể giống như vợ của Triệu Kiến Quốc thì Đặng Chí Cường anh nằm ngủ cũng sẽ tỉnh lại cười to.

Đặng Chí Cường nghĩ như nào liền nói ra như thế, vỗ vai Triệu Kiến Quốc nói, “Tiểu tử cậu thật đúng là nhặt được Phượng Hoàng rồi! Người vợ tốt như vậy tại sao lại bị cậu chiếm đây?”

“Đúng vậy! Tay nghề nấu ăn của chị dâu còn hơn cả đầu bếp.” Lâm Đại Vĩ ở bên cạnh cũng phụ họa.

Cái tôi đàn ông của Triệu Kiến Quốc vào lúc này được thỏa mãn cực lớn.

“Cậu không biết là vợ tôi mở tiệm ăn ở quê sao?” Triệu Kiến Quốc giống như vô ý hỏi.

“Ha ha, bị tôi đoán đúng rồi, em dâu thật có bản lãnh!” Lâm Đại Vĩ so ra còn ra đời sau Triệu Kiến Quốc ba ngày, nhưng không chịu thừa nhận bản thân nhỏ hơn, luôn cùng Triệu Kiến Quốc tranh làm anh trai, vào lúc này dĩ nhiên là mở miệng chiếm tiện nghi rồi.

Triệu Kiến Quốc chỉ liếc một cái, cũng không thèm để ý tới Lâm Đại Vĩ, hôm nay tâm tình anh rất tốt, sẽ không so đo với tên nhóc kia.

Nhất thời mọi người không ngừng gắp thức ăn, rót rượu, khen ngợi Hàn Mai.

“Người anh em, số cậu thật tốt nha, vợ tôi mà có thể nấu ăn ngon như vợ cậu thì tốt biết bao.” Đặng Chí Cường càng nhìn Triệu Kiến Quốc càng thấy hâm mộ, cộng thêm đã uống không ít rượu, không có chút ý thức nào, trong đầu nghĩ như thế nào, miệng liền nói ra như thế.

Người khác nghe lời này cũng không thấy gì, chỉ là Tào Thải Ngọc không biết từ lúc nào bưng một đĩa thức ăn ra, “Phanh” một tiếng đặt mạnh trước mặt Đặng Chí Cường, lập tức xoay người đi vào bếp, đầu cũng không ngoảnh lại.

Đến đây thì Đặng Chí Cường cũng thanh tỉnh, e là vợ anh đã nghe được câu vừa nãy rồi..

Tào Thải Ngọc kìm nén bực bội quay vào bếp, đứng sau lưng Hàn Mai nhìn cô xào thức ăn, càng nhìn càng giận. Tào Thải Ngọc cô rốt cuộc kém Hàn Mai ở điểm nào? Không phải chỉ là biết làm một hai món ăn sao? Lại thêm ánh mắt nhìn Hàn Mai của Đặng Chí Cường khi nãy, trong lòng càng không thoải mái.

Hàn Mai làm xong món cuối cùng, tắt bếp, đổ thêm một ít dầu ớt lên trên mới bày ra đĩa. Hàn Mai một tay bưng đĩa, không quay đầu, cứ thế giao đĩa thức ăn cho Tào Thải Ngọc ở sau lưng.

Tào Thải Ngọc nhìn đĩa thức ăn nóng hổi béo ngậy còn đang bốc khói, theo bản năng đưa tay ra nhận, có điều không biết là vô tình hay cố ý mà đĩa thức ăn vừa chạm tay Tào Thải Ngọc, Hàn Mai còn chưa kịp rút tay về, cả đĩa thức ăn nóng hổi trực tiếp đổ xuống cổ tay Hàn Mai.

Triệu Kiến Quốc đang vui vẻ trong phòng khách, đột nhiên nghe được tiếng vợ thét lên, không nói một câu, bỏ đũa xuống, chạy vào bếp. Đến nơi liền nhìn thấy Hàn Mai đang ôm cổ tay ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cắn thật chặt môi dưới như đang cố chịu đựng cơn đau, nước mắt rơi xuống từng giọt không ngừng, trên trán toàn mồ hôi.

Tào Thải Ngọc giống như bị sợ ngu, đứng im không nhúc nhích trước mặt Hàn Mai, ngơ ngác nhìn tay của mình. Triệu Kiến Quốc nhìn ra kinh hoảng trong mắt Tào Thải Ngọc, nhưng hiện tại anh cũng không có tâm tình đi truy cứu cô ta, vết thương của vợ anh còn quan trọng hơn.

Lưu Anh mải nấu sủi cảo, sự việc xảy ra quá đột ngột, nghe thấy Hàn Mai kêu lên chị mới quay đầu lại, thấy Hàn Mai khổ sở, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Triệu Kiến Quốc vọt tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Mai, nhẹ nhàng nâng tay cô lên kiểm tra, trên cổ tay phải bị đỏ một mảng lớn, có vài chỗ đã nổi lên vết nước phòng. Hàn Mai thấy Triệu Kiến Quốc, hai mắt đều ê ẩm, nước mắt lưng tròng nhìn anh kêu đau.

Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai như vậy, đau lòng từng trận, cái gì cũng không nói, ôm lấy Hàn Mai chạy ra ngoài.

Nhóm người trong phòng khách cũng chạy tới chen chúc ngoài cửa bếp, thấy Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai ra ngoài lập tức nhường đường, Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai chạy nhanh tới phòng y tế.

Lúc này thần trí Lưu Anh cũng trở lại, lập tức nói với Lâm Đại Vĩ, “Em đi theo bọn họ xem có giúp được cái gì không, anh ở nhà trông Bình Bình, lát nữa nếu con tỉnh anh pha sữa bột cho con ăn tạm, chờ em về.” Nói xong liền cởi tạp dề, chạy ra ngoài.

Điền Hỏa sau khi thấy vết thương trên tay Hàn Mai, lại nhìn mảnh vỡ trên đất, liên lạc với dáng vẻ sợ sệt nhìn Đặng Chí Cường của Tào Thải Ngọc, cũng hiểu hơn phân nửa, trong lòng đồng tình với Hàn Mai, ấn tượng với Tào Thải Ngọc cũng xấu đi không ít.

Tào Thải Ngọc thấy Đặng Chí Cường lom lom nhìn mình như muốn ăn thịt người, cực kì sợ hãi, bản thân cũng có chút chột dạ nhưng vẫn ra vẻ điềm đạm đáng yêu, thanh minh, “Em.. Thật ra cái gì cũng không làm” mặc dù lời nói xong không có chút sức lực nào.

Đặng Chí Cường chỉ cảm thấy bản thân hôm nay quá mất mặt, tức giận đi tới kéo tay Tào Thải Ngọc ra ngoài. Không đi còn có thể làm gì? Ở lại để tiếp tục mất mặt hay sao!

Những người còn lại cũng ăn không trôi, bảo nhau giải tán. Một bữa cơm đang tốt đẹp lại xảy ra chuyện mất hứng như vậy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK