Hàn Mai cẩn thận nhìn ly rượu đế trước mặt, thật ra thì tửu lượng của cô cũng chỉ tạm được thôi, một chén kia chắc chưa đã làm cô say đâu, nhưng bây giờ cô đang cho con bú, uống rượu vào chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sữa. Hàn Mai do dự một chút, có thể là thấy vẻ mặt đáng thương của Đỗ Vân Tú, trái tim nhỏ không khỏi run lên một cái, bệnh cũ lại tái phát, cô không nói hai lời, bưng chén lên, một hơi uống cạn, Hai bảo bối đáng thương đành phải chịu uất ức uống sữa bột trong hai ngày tới vậy.
Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú thấy rốt cuộc Hàn Mai cũng uống thì cũng buông tảng đá trong lòng xuống, ân tình này của chị dâu, vợ chồng bọn họ sẽ ghi nhớ cả đời.
Vừa uống xong rượu, Hàn Mai cũng không cảm thấy gì, chỉ có cổ họng là nóng rát thôi, sau đó thì cảm thấy chóng mặt, toàn thân nóng lên, nhìn mọi người đều lắc lư qua lại. Cô không để ý đến Đỗ Vân Tú nữa, chui ra khỏi đám người, đứng cạnh cửa sổ hóng gió.
Lẽ ra lấy tửu lượng của Hàn Mai thì một ly rượu kia cũng không khiến cô say được chứ? Nhưng Hàn Mai lại quên mất một chuyện, tửu lượng của cô cao như vậy cũng đã là chuyện ở kiếp trước!
Kiếp trước, cứ cách hai ba ngày là Lý Khải Dân lại dẫn người về nhà, lúc đầu Hàn Mai có thể cùng ngồi với bọn họ một chút, tửu lượng của cô cũng là vì thế mà luyện được, sau đó Hàn Mai thấy đám người Lý Khải Dân toàn nói những chuyện cô không hiểu, một mình cô ngồi ngơ ngác ở đó, cũng không có ai để ý đến, hơn nữa Mã Phát Thuận lại luôn thừa dịp người khác không chú ý mà táy máy chân tay, càng về sau cô càng không dám xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, mỗi lần chuẩn bị xong rượu và thức ăn liền trốn vào phòng ngủ, chờ bọn họ giải tán rồi cô mới ra ngoài dọn dẹp.
Kiếp này, từ khi ra đời cho đến giờ, Hàn Mai chưa dính được mấy giọt rượu, một lần duy nhất là lúc kết hôn với Triệu Kiến Quốc, cô mới đi mời rượu bạn bè, người thân. Theo quy củ thì cô dâu phải mời rượu họ nhà trai, còn chú rể phải mời rượu họ nhà gái, cho nên khi đó Hàn Mai chỉ cần mời rượu bốn người nhà Thạch Đầu là xong. Hơn nữa, Triệu Kiến Quốc còn uống giúp cô hơn một nửa, nên cô chỉ uống có nửa chén mà thôi. Cũng chỉ vì nửa chén đấy mà cô mới trèo lên giường ngủ thiếp đi, ngay cả Triệu Kiến Quốc đi vào cũng không biết, nếu không phải là Triệu Kiến Quốc đè lên người cô, hại cô hít thở không thông thì có lẽ có bị người ta bán đi cô cũng không biết gì. Cho nên, với tửu lượng bây giờ của Hàn Mai chỉ cần nửa chén thôi cũng đủ hạ gục cô rồi.
Hàn Mai vẫn im lặng hóng gió, nhưng đám người Tạ Phi lại bắt đầu náo loạn lên.
Qua cửa đầu tiên, tiếp theo đương nhiên là cửa thứ hai rồi. Đám binh sĩ như làm ảo thuật, lấy ra một tấm ván giặt, một cây chày cán bột, cuối cùng còn mượn cả chậu nhôm dùng để nhào bột của ban cấp dưỡng mang tới.
Ngụy Bình bị mấy người Đại Hổ áp giải đến cuối giường, quỳ lên ván giặt, đầu đội chậu nhôm. Đỗ Vân Tú là chị dâu, ít nhất còn được bọn họ nhân nhượng, không dám đối xử giống như đã làm với Ngụy Bình, nhưng cô cũng bị buộc phải cầm chày cán bột ngồi ở đầu giường.
Sau đó, Tạ Phi hỏi một câu, Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú phải lập tức trả lời, trả lời không cùng lúc hoặc là trả lời sai thì phải chịu phải, Đỗ Vân Tú phải cầm chày cán bột gõ lên chậu nhôm trên đầu của Ngụy Bình, không được phép gõ nhẹ, nhưng cũng may là tất cả các câu hỏi đều là mấy vấn đề đơn giản, xác suất trả lời đúng rất cao.
Mới chơi chưa được hai phút, Ngụy Bình đã u mê đần độn vì bị gõ mấy chày, thực ra thì lực gõ cũng không lớn, nhưng cả đầu cậu bị nhét trong chậu nhôm, bị gõ như vậy thì hai tai đều ong ong, giống như có người cầm loa hét to vào tai cậu vậy, sau khi bị gõ vài lần, thì không cần phải gõ nữa, trong đầu cậu vẫn vang lên từng hồi một, không ngừng được.
Hàn Mai bỗng cảm thấy trò này rất vui. Tạ Phi không ý tốt nhìn Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú, cười mập mờ hỏi, “Vừa nãy là lần đầu tiên hai người hôn môi đúng không?”
Ngụy Bình bị gõ sợ, Đỗ Vân Tú cũng đau lòng cho chồng, mấy câu đầu đều vì trả lời chậm nên mới bị phạt, sau đó hai người thông minh hơn, chỉ cần Tạ Phi vừa hỏi xong thì lập tức trả lời. Cho nên khi Tạ Phivừa dứt lời, Ngụy Bình lập tức hô lên một tiếng “Đúng” dứt khoát, vang dội, đến khi nghe thấy mọi người cười ầm lên mới tỉnh táo lại, đỏ mặt, nhưng không nói lời phản bác.
Đại Hổ vừa cười vừa vỗ tay, không nhịn được vọt tới trước mặt Ngụy Bình, nhấc chậu nhôm ra, nói, “Tiểu tử cậu cũng quá kém cỏi đi! Lần đầu tiên hôn miệng còn cần anh em chúng tôi sáng tại cơ hội giúp. Hai người qua lại đã hơn nửa năm rồi, gặp nhau thì làm những gì? Đừng có nói là mắt to trừng mắt nhỏ đấy?”
Nhất thời, bốn phía lại vang lên một tràng cười.
Đỗ Vân Tú lại lập tức đỏ mặt.
Ngụy Bình không phục, nói thầm chuyện này có thể trách cậu sao? Mỗi lần cậu và Đỗ Vân Tú gặp mặt đều có người ngoài ở bên cạnh, thật vất vả mới có cơ hội ở riêng một lần thì cô gái nhỏ này lại xấu hổ, đi bộ chỉ lo cúi đầu nhìn bàn chân, cậu thật sự là không đành lòng xuống tay, haizz!
“Nếu không thì như thế này đi, hôm nay cũng muộn rồi, chúng ta cũng không thể làm chậm trễ chuyện tốt của anh em được, cậu và chị dâu nhỏ hôn một cái cho chúng tôi xem, chúng tôi sẽ bỏ qua cho cậu, bằng không tối nay anh em chúng tôi sẽ ở lại náo động phòng!”
“Đúng thế… Đúng thế…”
“Hôn đi… Hôn đi…”
Một nhóm người ồn ào vây xung quanh giường.
Hàn Mai hóng gió một lúc lâu nhưng vẫn còn chóng mặt, thấy mọi người bắt Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú hôn miệng, cô cũng thấy hăng hái, run rẩy đi tới, ồn ào theo mọi người.
Triệu Kiến Quốc tới nhà Ngô Bân tìm con thì thấy hai bảo bối đã ngủ. Anh định ôm bọn trẻ đi tìm vợ rồi cùng nhau về nhà, nhưng Dương Vân Tú nói chị có thể chăm sóc được, muốn giữ hai bảo bối nhà anh ở lại, thấy chị dù sao cũng là mẹ của đứa bé mười tuổi rồi, anh cũng không có gì không yên tâm cả, huống chi từ lúc sinh bọn trẻ xong, anh cũng không có cơ hội thân mật cùng vợ, đúng lúc thừa dịp này tiến hành một chút, Triệu Kiến Quốc hào hứng chạy về nhà, mang sữa bột, bình sữa cùng tã lót ném cho Ngô Bân xong, lập tức chạy đi tìm vợ.
Từ xa, Triệu Kiến Quốc đã nghe thấy tiếng ồn ào, mơ hồ còn có thể nghe thấy cả giọng của vợ anh liền vội vàng bước nhanh hơn.
Vừa vào đến nhà đã thấy vợ anh đứng lẫn trong đám người, vóc dáng nhỏ nhắn đứng ở hàng đầu tiên, còn hét lớn cùng mấy binh sĩ của anh, muốn cô dâu chú rể hôn một cái.
Triệu Kiến Quốc nhìn thấy gương mặt hồng hồng của Hàn Mai, lại nhìn ghế dài và chén bị ném trong góc phòng liền biết là chuyện gì. Xem ra phải dẹp kế hoạch tối nay rồi, anh còn không biết rõ tửu lượng của vợ sao? Cô chính là người chỉ cần uống một ly rượu trắng cũng có thể ngủ hết cả buổi chiều, haizz, tối nay nhất định là không vui rồi!
Triệu Kiến Quốc thở dài, kéo mấy người đứng sau lưng Hàn Mai ra, duỗi tay kéo cô.
“A… Người nào nha… Ghét…” Hàn Mai đang chơi vui lại bị người ta kéo về sau, mất hứng la ầm lên.
Mấy người đứng sau thấy là Triệu Kiến Quốc, thức thời đứng gọn sang một bên, trong phòng chỉ còn lại mấy người đứng phía trước là còn hò hét.
Hàn Mai nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới thấy rõ người kéo mình là ai, ngây ngốc cười cười với anh, an tâm thoải mái dựa vào trên người anh, ngẩng đầu nói với Triệu Kiến Quốc, “Sao bây giờ anh mới đến? Mọi người chơi được mấy cửa rồi đấy! May mà vẫn còn trò hôn miệng nữa.. nhanh lên một chút..” Nói xong còn lôi kéo Triệu Kiến Quốc đi lên phía trước.
Có điều Triệu Kiến Quốc không bị cô kéo đi, mà ngược lại chính cô bị Triệu Kiến Quốc ôm vào trong ngực.
“Ngoan! Em uống say rồi, chúng ta về nhà trước đi!” Triệu Kiến Quốc kiên nhẫn nói nhỏ vào tai Hàn Mai.
“Về nhà? Em còn chưa xem hôn môi xong ! Em không về!”
Triệu Kiến nói rất nhỏ, chỉ đủ để một mình Hàn Mai nghe thấy, nhưng Hàn Mai uống say, không tự chủ liền lên giọng, hai người ở bên này gay gắt, quyết liệt đã sớm thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người thấy Triệu Kiến Quốc tới, nhất thời liền im lặng.
Triệu Kiến Quốc thấy cả phòng đang nhìn mình và vợ, còn có mấy người bày ra vẻ mặt xem náo nhiệt, thì đen mặt.
Hàn Mai trong mơ màng thấy Triệu Kiến Quốc bày ra vẻ mặt đến chết cũng không vui mừng, nằm trong ngực anh, vừa giơ tay dùng sức xoa mặt của anh, vừa nói, “Nói bao nhiêu lần là không nên bày ra vẻ mặt này rồi, về sau Tiểu Nghị học anh thì sao? Em không muốn con trai giống như ông cụ non đâu!”
Hàn Mai nói xong còn vố hai cái liên tiếp lên mặt Triệu Kiến Quốc, vì say nên sức lực của cô cũng không lớn nhưng không khí lúc ấy lại yên tĩnh đến quye dị, tiếng vỗ này truyền vào tai mọi người rất rõ ràng, sau lưng nhất thời truyền đến một hồi hít khí.
Hàn Mai đâu có chú ý đến điều này, vẫn cười hì hì nói tiếp, “Thật ra em rất thích dáng vẻ Cá vàng* này của anh, so với…” Nói xong còn cố ý mân mê môi dưới, bắt trước bộ dạng của Triệu Kiến Quốc bị cô cắn bị thương.
(Vì sao lại là Cá vàng ư? Mọi người để ý mồm của con Cá vàng nhé :)2 )
Sau lưng lại truyền đến tiếng hút khí, còn có cả âm thanh nén cười nữa.
Lần này thì Triệu Kiến Quốc nhức đầu, cô gái nhỏ này hôm nay chính là muốn quăng sạch mặt mũi của anh mà. Suy nghĩ một chút, đừng nói là chính sách dụ dỗ, đến cả khuyên nhủ cũng không có tác dụng nữa là, như thế này còn không biết sẽ gây ra chuyện cười gì nữa. Triệu Kiến Quốc không nói hai lời, khiêng vợ lên đi ra ngoài.
“A.. Em… Em còn muốn xem bọn họ hôn môi đấy..” Hàn Mai nằm trên bả vai của Triệu Kiến Quốc, vừa giãy dụa, vừa nói, lúc đi tới cửa còn đạp một cái, không cẩn thận bay mất một cái giày, lại hét lên, “ Giày.. Giày của em…”
Triệu Kiến Quốc không thèm nhặt, sau khi ra khỏi cửa, anh liền hung hăng đánh vào mông Hàn Mai một cái, cắn răng nghiến lợi nói, “Đàng hoàng một chút!”