• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Triệu Kiến Quốc không cho Hàn Mai rời bộ đội, nên cô chỉ có thể nhờ người nhắn cho Đỗ Vân Tú, mời cô ấy tới ăn cơm, còn cố ý dặn dò cô bé nhớ chú ý ăn mặc.

Đỗ Vân Tú nghe dặn dò cũng biết đây là mượn cớ muốn mình đi xem mắt, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương. Lần trước chị Mai Tử cùng cô nói chuyện, mặc dù ngoài miệng cô không bày tỏ, nhưng trong lòng thật ra đã cảm thấy Ngụy Bình cũng không tệ, thích hợp với mình. Cha cô mất sớm, em trai còn nhỏ, sức khỏe mẹ cô lại không tốt, không làm được việc nặng, bình thường phải dựa vào bán nhang đèn, vàng mã để kiếm chút tiền, trong nhà hiện tại đều trông vào tiền công ở xưởng đóng hộp của cô. Hiện tại cô cũng đến tuổi kết hôn rồi, mẹ cô cũng không chỉ một lần nhắc tới chuyện này, nhưng mỗi lần đều bị cô qua loa tránh đi. Tới nơi này làm công nhân, một mặt là bởi vì sợ bị mẹ cô nhắc chuyện kết hôn, mặt khác là vì có thể kiếm thêm ít tiền phụ giúp cho gia đình.

Thật ra cô cũng muốn lập gia đình, nhưng trong lòng lại không bỏ được người nhà, hơn nữa dù gả cho ai cô cũng không thể để mẹ và em trai chịu khổ, nhưng có mấy người nguyện ý cưới vợ mà còn phải chăm mẹ và em vợ đây, đến lúc đó lại nói cô là người ăn cây táo rào cây sung. Nếu gặp phải mẹ chồng khó tính, ngày ngày tới nhà la lối om sòm, mẹ cô và em trai liền không cần ra ngoài gặp người khác rồi! Cô đều đã nghĩ xong, về sau lập gia đình nhất định phải tìm một người nguyện ý cùng cô chăm sóc người nhà của cô, nhưng lấy điều kiện của nhà cô, thật đúng là khó tìm ra một người như vậy! Cho nên năm trước, chị Mai Tử nhắc tới Ngụy Bình, cô liền động lòng, mặc dù không biết mặt mũi người ta như thế nào, nhưng cô tin tưởng vào ánh mắt của chị Mai Tử.

Tết về nhà, Đỗ Vân Tú đã nói chuyện này với mẹ cô, mẹ cô cũng cho là quân nhân rất tốt, hơn nữa nghe nói nhà trai không có ai, con gái gả cho người ta cũng không cần phục vụ cha mẹ chồng, không cần bị khinh bỉ, liền đồng ý cho con gái cùng người ta gặp gỡ, nếu hai bên vừa ý thì dắt về nhà cho bà xem mặt.

**********************

Đến ngày hẹn, sáng sớm Hàn Mai đã bắt đầu chuẩn bị, cô nhờ Triệu Kiến Quốc đi mượn một cái bàn lớn về, sau đó là dọn dẹp lại nhà cửa mới đi chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa.

Buổi trưa Triệu Kiến Quốc có việc, không về nhà ăn cơm, nhìn vợ, anh lại lo cô mệt mỏi, liền sang nhờ Lưu Anh đến giúp một tay mới yên tâm ra cửa.

Cả tối hôm qua, Ngụy Bình hưng phấn không ngủ được, buổi sáng chưa đợi còi báo hiệu rời giường vang lên đã bò dậy lựa quần áo mặc, thỉnh thoảng lại gây ra tiếng vang khiến mấy anh em đang ngủ bên cạnh nổi giận. Đặc biệt là người ngủ ở giường bên dưới, Tạ Phi, vốn dĩ làm quân nhân, ngay cả khi đi ngủ cũng cảnh giác, chỉ cần có tiếng động sẽ tự giác tỉnh lại, bị Ngụy Bình hành hạ một đêm như thế, gần sáng mới vất vả chợp mắt được một lát, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể ngủ yên, ai ngờ tiểu tử Ngụy Bình kia lại điên khùng cái gì, sáng sớm không ngủ còn mò mẫm, con mẹ nó, ngươi không ngủ cũng phải để cho lão tử ngủ chứ?!

Mấy người cùng nhau ló đầu ra khỏi chăn, dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn Ngụy Bình, nhưng người ta đang nở hoa trong lòng, căn bản là không chú ý tới mùi thuốc súng xung quanh, hết sức chuyên chú lau giày da mới lấy ra khỏi tủ.

Đợi đến lúc Ngụy Bình ra khỏi phòng, Tạ Phi hướng Thiết Đầu và Đại Hổ ở giường bên cạnh nháy mắt, hai người kia liền quẳng chăn ra bu lại giường Tạ Phi.

“Thấy không?” Tạ Phi hỏi.

“Thấy gì?” Thiết Đầu thành thật hỏi.

“Ngu ngốc! Miệng! Cậu không thấy tiểu tử kia cười không khép miệng sao?” Tạ Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Đúng! Tôi cũng thấy thế! Ngay cả đôi giày cậu ta luôn xem như bảo bối cũng lấy ra đi, xem ra là có biến rồi!” Đại Hổ ở bên cạnh nói chen vào.

“Mấy ngày trước chẳng phải cậu ta đến chân núi săn thỏ hoang đưa cho chị dâu sao?”

“Theo tôi thấy thì thỏ chắc chắn có liên quan tới chuyện này.”

…..

Ba người ồn ào thảo luận.

“Chúng ta đừng ở đây đoán mò nữa, đi theo tiểu tử kia chẳng phải sẽ biết sao!” Tạ Phi kết luận.

*********************

Hàn Mai chuẩn bị cũng coi như xong, bây giờ cô chỉ cần ngửi mùi khói dầu là sẽ buồn nôn nên buổi trưa liền ăn lẩu, đơn giản, dễ làm, hơn nữa trời lạnh ăn lẩu rất ấm áp, cũng không cần lo lắng món ăn sẽ bị lạnh. Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ hẹn với Đỗ Vân Tú, Hàn Mai liền nhờ Lưu Anh trông giúp nồi canh, cởi tạp dề xuống, đi ra ngoài đón người.

Hàn Mai chờ dưới lầu một lát thì Đỗ Vân Tú cũng tới. Đỗ Vân Tú mặc áo bông chỉ vàng, tóc tết thành đuôi sam rũ xuống sau lưng, cả người sạch sẽ, sảng khoái.

Đỗ Vân Tú bị Hàn Mai nhìn thì xấu hổ, vội vàng đưa túi đồ trên tay cho Hàn Mai, nói, “Chị Mai Tử, đây là đặc sản ở quê em, mang tới một ít cho chị nếm thử.”

“Vậy chị không khách khí nha…!!”

“Chị Mai Tử, có chuyện này em phải nói trước với chị.”

“Chuyện gì? Em nói đi.” Hàn Mai thấy vẻ mặt Đỗ Vân Tú trịnh trọng, vội hỏi.

“Chị cũng biết hoàn cảnh gia đình em đấy, coi như về sau em có kết hôn cũng không thể bỏ lại mẹ và em trai được, cho nên… Cho nên… Nếu như anh ấy để ý việc này, vậy thì hôm nay không cần gặp mặt nữa… tránh cho về sau mọi người đều lúng túng..” Đỗ Vân Tú ấp úng, thật vất vả mới nói xong.

“Em yên tâm, chị đã nói với Ngụy Bình về gia đình em rồi, cậu ấy nói cậu ấy nguyện ý cùng em chăm sóc người nhà.”

“Thật? Anh ấy thật sự nói như vậy?”

“Xem em kìa, chuyện này chị nói dối em làm gì! Ban đầu chị đồng ý giới thiệu hai người với nhau cũng là vì thấy trong nhà em thật sự cần một người đàn ông, mà Ngụy Bình lại không còn người thân nào, về sau hai người có kết hôn cũng chỉ có một mẹ, cậu ấy có thể không coi mẹ vợ như mẹ ruột mà hiếu kính sao?”

Đỗ Vân Tú nghe Hàn Mai nói liền ngượng ngùng nở nụ cười, hai người một đường vừa nói vừa cười đi về nhà.

*****************

Hàn Mai vừa đi không bao lâu thì có tiếng gõ cửa, Lưu Anh đặt Bình Bình ngồi xuống ghế salon liền vội vàng chạy đi mở cửa.

Vừa mở cửa nhìn thì ra là Ngụy Bình đến! Chỉ thấy tiểu tử kia mặc quân trang thẳng thắn, dưới chân là giày da được lau sáng bóng, đoán chừng nếu có con ruồi đậu trên đấy cũng có thể trượt chân mà ngã! Miệng cười toét đến mang tai, lộ ra hai hàng răng trắng sáng.

Ngụy Bình thấy là chị dâu nhà Phó Liên ra mở cửa, chào một tiếng liền vội vàng hỏi thăm con gái nhà người ta đã tới chưa.

Lưu Anh nói, “Chị dâu Hàn Mai của cậu đi đón người rồi, cũng sắp về rồi đấy, cậu vào phòng khách ngồi trước đi, tôi vào bếp một chút.”

Ngụy Bình vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng rằng chị dâu dắt người trở lại, trong lòng liền trở nên kích động. Ai ngờ vừa mở cửa lại thấy Tạ Phi cùng mấy chiến hữu cùng phòng đang cười không có ý tốt.

“Các cậu tới làm gì?” Ngụy Bình cảnh giác nói.

“Thế nào? Chẳng lẽ chỉ có cậu được tới còn chúng tôi thì không à?” Đại Hổ hỏi ngược lại.

Tạ Phi nhìn vẻ mặt hoài nghi của Ngụy Bình, trong lòng vẫn còn đang ghi hận chuyện tối qua, liền cố ý tiến tới bên tai Ngụy Bình nói, “Chúng tôi đây không phải là sợ cô nương nhà người ta nhìn cậu không vừa mắt nên mới vội vàng tới đây làm người thay thế bổ sung sao?” Xong rồi còn giả bộ rất đau lòng, vỗ bả vai Ngụy Bình, hiên ngang lẫm liệt nói, “Người anh em, cậu yên tâm, nếu chẳng may cậu tử trận thì còn có các huynh đệ thay cậu tiến lên, nếu chúng tôi cũng không được thì còn rất nhiều người xếp hàng phía sau! Không lo không có người đâu!”

Ngụy Bình nghe xong giận đến phát hỏa, không nói hai lời đạp một cước vào mông Tạ Phi.

Tạ Phi đã sớm cảnh giác, sao có thể dễ dàng để bị đạp trúng chứ! Lắc mình một cái tránh về sau hai bước, nháy mắt với Đại Hồ và Thiết Đầu ở phía sau, ba người chọn đúng thời cơ cùng tiến lên ép Ngụy Bình xuống đất.

“Lão tử cảnh cáo các ngươi, nếu phá hỏng chuyện tốt của lão tử, các người không xong với tôi đâu…..” Ngụy Bình bị người ta ép dưới đất không thể động đậy, tức giận quát.

“A..! Tôi chỉ sợ cậu không theo được chúng tôi thôi! Xem trong chúng ta, ai có thể nhịn đến cuối cùng! Thiết Đầu!”

“Có!”

“Cậu đi xem vì sao chị dâu đi đón người còn chưa trở lại?”

“Rõ!”

Thiết Đầu chạy ra ngoài trong chốc lát liền vội vã trở lại.

“Báo cáo! Chị dâu đã đến dưới lầu!”

Ngụy Bình vừa nghe liền nóng nảy, nếu để con gái người ta nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình thì chuyện tốt có quỷ mới thành, càng dùng sức quát, “Ông nội ngươi, còn không mau buông lão tử ra!”

Tạ Phi cùng Đại Hổ vẫn bất động, không hề có ý tứ thả người.

Bình Bình ở một bên còn tưởng các chú đang chơi trò gì, ôm búp bê vải Hàn Mai mua cho vừa vỗ tay vừa hô cố lên.

Ngụy Bình đầu đầy mồ hôi, vừa muốn tránh thoát trói buộc trên người vừa lắng tai nghe động tĩnh dưới lầu. Khi Hàn Mai và Đỗ Vân Tú đến tầng hai, giọng nói rõ ràng bay vào tai thì Ngụy Bình khẽ cắn răng nhỏ giọng quát ba người Tạ Phi, “Con bà nó, hôm nay lão tử chịu thua! Các cậu nói đi, như thế nào mới bằng lòng thả tôi?”

Tạ Phi cùng, Đại Hổ, Thiết Đầu liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười thực hiện được ý đồ.

“Cái này sao? Thật đúng là khó nghĩ!” Tạ Phi ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ nói.

“Các người nhanh chút cho lão tử!!!” Ngụy Bình cắn răng cắn lợi quát.

Tạ Phi cùng Đại Hổ còn đang giả bộ suy nghĩ phải chỉnh tiểu tử Ngụy Bình kia như thế nào cho hả giận thì Thiết Đầu mở miệng nói, “Nếu không để cho cậu ta giặt quần áo cho ba chúng ta một tháng đi?”

“Được! Cậu thông minh lên rồi đấy, biết cách chỉnh người rồi!” Đại Hổ vỗ đầu Thiết Đầu, cười nói.

Thiết Đầu xấu hổ cười cười, không dám nói đây là do từ nhỏ ở nhà nhìn mẹ trừng phạt cha mà biết!

“Như thế nào? Cậu giặt hay không giặt?” Tạ Phi ngồi trên lưng Ngụy Bình, hai tay khoanh trước ngực, hả hê hỏi.

Ngụy Bình thật muốn tìm mảnh đất chôn mình xuống, cậu làm sao lại đắc tội ba tên thối này đây! Nghe thanh âm càng ngày càng gần, sắp đến cửa rồi, không đứng lên sẽ không kịp, Ngụy Bình nhìn ba người kia chằm chằm như muốn ăn thịt người, chậm rãi thốt ra chữ “Được” từ kẽ răng…

**************

Hàn Mai vừa mở cửa liền nhìn thấy bốn người xếp hàng đứng trong phòng khách, toét miệng hô một tiếng “Chị dâu” liền đồng loạt chuyển ánh mắt ra sau lưng cô.

Chỉ thấy một cô gái dáng dấp thanh tú, nhỏ nhắn đáng yêu đứng phía sau.

Ngụy Bình nhìn thấy con gái nhà người ta thì lập tức quên chuyện khi nãy, chỉ lo nhìn người ta cười khúc khích.

Tạ Phi liếc mắt nhìn Đỗ Vân Tú, lại xoay đầu nhìn Ngụy Bình, lắc đầu thở dài, một đóa hoa tươi vừa cắm vào bãi phân trâu!

Đại Hổ nghĩ em gái xinh đẹp như kia làm sao lại nhìn trúng Ngụy Bình, để cho Ngụy Bình chiếm được tiện nghi lớn như vậy, phải nói là ánh mắt của tiểu tử kia cũng quá độc đi!

Thiết Đầu không có như hai người kia nghĩ xấu Ngụy Bình mà đang nghĩ xem có nên nhờ chị dâu giới thiệu cho mình một người hay không.

Đỗ Vân Tú bị nhìn đến xấu hổ, cả gương mặt đều đỏ hết lên, nghĩ thầm thế nào lại có tới bốn người, rốt cuộc ai mới là Ngụy Bình đây? Nếu chẳng may nhận lầm người thì chẳng phải là chuyện cười sao, không thể làm gì khác hơn là ở phía sau kéo vạt áo Hàn Mai xin giúp đỡ.

Hàn Mai cảm thấy sau lưng bị kéo, cười cười chỉ vào Ngụy Bình, giới thiệu, “Cậu ấy chính là Ngụy Bình!”

Đỗ Vân Tú ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Bình một cái, chỉ thấy đối phương dáng dấp cao lớn, cười lên lộ ra hàm răng trắng tinh, trên người mặc quân trang màu ô liu.

Ngụy Bình thấy Đỗ Vân Tú đang nhìn mình, càng cười lớn hơn, vừa định nói chuyện liền bị Tạ Phi cắt đứt.

“Xin chào, tôi là Tạ Phi!”

“Tôi là La Hổ, cô cứ gọi tôi là Đại Hổ! Hắc hắc!” Đại Hổ không cam chịu yếu thế, nói xong còn cảm thấy chưa đủ, lại chỉ vào Thiết Đầu nó, “Cậu ta là Tôn Thiết, nhưng chúng tôi đều gọi là Thiết Đầu, bởi vì cậu ta có thể dùng đầu đập gãy năm viên gạch một lúc.”

“Thật sao? Thật là lợi hại!”

………..

Ngụy Bình thấy bọn họ vui vẻ trò truyện thì không rõ tư vị trong lòng là gì. Rốt cuộc là cậu xem mắt hay là bọn họ xem mắt? Mỗi lần cậu muốn nói đều bị Tạ Phi cùng Đại Hổ đoạt trước, thỉnh thoảng còn thừa dịp nói đôi ba câu với vợ tương lai của cậu, người ta lại luôn cúi đầu không nhìn cậu, làm trong lòng cậu rất buồn bực!

Còn có đám người Tạ Phi nữa, khi ăn cơm không ngừng kể chuyện xấu của cậu với con gái người ta, cái gì mà nửa đêm tập hợp không kịp mặc quần, cái gì mà khi tắm bị trộm mất quần áo, toàn bộ đều bị bọn họ kể hết, khiến cho cả bàn người đều cười, ngay cả vợ tương lai của cậu cũng cười. Cậu giận, chỉ hận không thể đi lên đạp cho mỗi tên một cước, nhưng lại phải giữ vững hình tượng, chỉ có thể cười khan. Thật là nghẹn chết cậu mà!

Tạ Phi nhin vẻ mặt Ngụy Bình không khác gì vừa mới chết cha, trong lòng liền thoải mái, ai bảo ngươi không có việc gì lại mò mẫm lúc nửa đêm, sáng sớm lại quấy rầy đến giấc ngủ của người khác, cho ngươi gấp chết!

Đến tận lúc ăn xong cơm, Ngụy Bình cũng không biết thức ăn hôm nay có mùi vị gì, trong lòng đầy thương tiếc.

Hàn Mai và Lưu Anh là người từng trải, thấy rõ phản ứng của Đỗ Vân Tú, làm sao không nhìn ra người ta rất vừa ý Ngụy Bình chứ? Bằng không cũng sẽ không mới nói chuyện với Ngụy Bình một chút đã đỏ mặt, mắt cũng không dám nhìn thẳng!

Chuyện này xem ra là thành công, cho nên Hàn Mai cũng không ngăn cản mấy người Tạ Phi, tùy bọn họ làm càn, ngay cả Ngụy Bình nhìn cô cầu cứu, cô cũng không để ý tới.

Sau khi ăn xong một lúc, rốt cuộc Hàn Mai cũng lên tiếng, bảo Ngụy Bình thay mình đưa Đỗ Vân Tú trở về xưởng đóng hộp, Tạ Phi vừa định lên tiếng thì bị Hàn Mai trừng mắt nhìn liền ngoan ngoãn không dám nói tiếp nữa.

Ngụy Bình cảm kích nhìn Hàn Mai liền dẫn Đỗ Vân Tú ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK