• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Trần gia, Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc liền đi tới Thạch gia ăn cơm trưa. Thím Thạch cùng con dâu là Tiểu Thúy đều ở trong bếp làm cơm, chú Thạch buổi trưa không về nhà vì bận đi lên trấn trên mua hạt giống cho vụ xuân năm sau.

Thạch Đầu mập mờ nhìn Hàn Mai một cái liền kéo Triệu Kiến Quốc sang một bên. Hàn Mai cũng không để ý đến hai người họ xuống phòng phòng bếp giúp một tay. Con dâu của Thạch gia Tiểu Thúy là một phụ nữ rất sảng khoái, vóc người cũng xinh đẹp, Thạch Đầu chắc chắn là rất hài lòng với vợ mình.

Trong phòng bếp, ba người phụ nữ vội vàng chuẩn bị một bàn đồ ăn, Hàn Mai còn làm hai món sở trưởng của cô là cá và cà nhồi thịt.

Triệu Kiến Quốc cùng Thạch Đầu lúc vào nhà trông thấy một bàn bày đầy món ăn thơm ngào ngạt, Thạch Đầu không nhịn được vừa định dùng tay bốc một miếng cá liền bị Tiểu Thúy vỗ cho một cái.

“Đi rửa tay trước.” Tiểu Thúy giận mắng một câu.

Thạch Đầu ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, ngoan ngoãn chạy đến phòng bếp rửa tay.

Năm người ngồi ở bàn ăn vừa nói vừa cười, Hàn Mai gắp cho Triệu Kiến Quốc một miếng cà nhồi thịt, “Anh nếm thử xem, nếu anh thích về nhà em làm cho anh ăn.”

Triệu Kiến Quốc nhìn vợ, gật đầu xong liền ăn thử. Qua nhiêu năm như vậy lần đầu tiên có người quan tâm anh thích ăn cái gì, tâm không khỏi nóng lên, nghiêng đầu cho Thạch Đầu một nụ cười hả hê. Trước kia tên nhóc này luôn khoe khoang trước mặt anh, hiện tại anh cũng có vợ rồi, còn là một cô vợ nhỏ không những xinh đẹp mà còn nấu ăn ngon, hừ, xem tiểu tử kia còn có cái gì mà đắc chí.

Thạch Đầu không thể không nhìn thấy ánh mắt Triệu Kiến Quốc ném qua, trong lòng người này nghĩ cái gì anh còn không rõ ràng sao? Cũng không nghĩ xem nếu không có anh, Triệu Kiến Quốc hắn có thể thuận lợi lấy được người vợ như vậy sao? Đây rõ ràng là qua sông rút ván, vong ân phụ nghĩa. Thạch Đầu trừng mắt không thèm để ý tới Triệu Kiến Quốc, gắp một miếng cá vào bát vợ, cố ý nói “Vợ, ăn cá nhiều một chút, cá này rất lắm dinh dưỡng, cẩn thận xương.” Nói xong còn cố ý nhìn Triệu Kiến Quốc hừ một cái.

Tiểu Thúy vừa mới gắp miếng cá lên liền cảm thấy trong ngực một trận buồn nôn, vội vàng bỏ đũa xuống chạy ra bên ngoài nôn ra.

“Làm sao vậy” Tự nhiên lại nôn như thế?” Thạch Đầu theo sau lo lắng hỏi.

Tiểu Thúy lúc này đã cảm thấy đỡ hơn, sợ Thạch Đầu lo lắng nói, “Cũng không có gì, chỉ là em ngửi thấy mùi cá liền cảm thấy ghê tởm, rất buồn nôn.”

Thím Thạch theo sau ra ngoài nghe được lời Tiểu Thúy nói, lập tức vui vẻ “Không phải là con có thai rồi chứ?”

Một câu vừa nói ra lập tức khiến mọi người sợ ngây người, Tiểu Thúy lúc này mới tính ra cái kia của cô tháng này đã muộn hơn mười ngày rồi. Mấy ngày nay trong nhà đều bận lo hôn sự của Triệu Kiến Quốc cùng Hàn Mai, bản thân cô cũng không chú ý, không nghĩ tới là có thai. Nghĩ tới đây không khỏi nhìn Thạch Đầu cười.

Thạch Đầu nghe thím Thạch nói xong, nhất thời không phản ứng kịp, nhìn thấy vợ cười với mình mới hiểu được bản thân sắp được làm cha. Thạch Đầu kích động ôm chầm lấy vợ xoay tròn, miệng không ngừng la hét “Anh sắp được làm cha… Anh sắp được làm cha…” Hành động này làm cho thím Thạch lo lắng hướng Thạch Đầu rống to “Hỗn đản.. Cẩn thận cháu đích tôn của ta.”

Thạch Đầu nghe vậy, cẩn thận đặt vợ xuống sân, chạy đến cầm tay Triệu Kiến Quốc kích động nói “Tôi sắp được làm cha! Tôi có con! Anh cũng nghe thấy đúng không, tôi sắp được làm cha……”

Mặt Triệu Kiến Quốc đen thui, trong lòng cực độ mất bình tĩnh. Tên nhóc này kém anh năm tuổi , kết hôn còn sớm hơn anh hại anh mỗi lần về nhà đều bị hắn chê cười. Thật vất vả anh mới cưới được một người vợ hợp ý vô cùng thì vợ tên nhóc kia lại mang thai, so ra còn không phải là anh không bằng Thạch Đầu sao? Tức chết anh!

Thạch Đầu hiện tại cũng không để ý tới nỗi lòng của Triệu Kiến Quốc, tập trung xoay quanh Tiểu Thúy. Thím Thạch cũng vội vàng đi thắp một nén nhang trước bài vị tổ tiên.

Một bữa cơm, một nhà Thạch gia ăn vô cùng vui mừng, Hàn Mai cũng không có gì, Triệu Kiến Quốc lại ăn không biết ngon, trong lòng anh đang nghẹn khuất đây!

Về đến nhà, Triệu Kiến Quốc đều nhìn chằm chằm vào Hàn Mai, tròng mắt cũng có thể toát ra lửa. Hàn Mai cảm thán ở trong lòng, người đàn ông này, ban ngày ban mặt toàn nghĩ tới những thứ không đâu.

Triệu Kiến Quốc nhìn Hàn Mai phân loại đồ cưới, cái nào nên bày ra, cái nào nên cất đi đều đã làm xong. Càng nhìn càng cảm thấy lửa lòng cháy ngày một to, chợt đứng lên vọt tới vác Hàn Mai lên vai, chạy vào trong nhà, đóng cửa phòng, trực tiếp ném người xuống giường gạch, đè lên.

“A….. Đang là ban ngày, anh….. Anh muốn làm gì? Anh không phải là muốn làm loạn chứ, a……”

Triệu Kiến Quốc không để ý vợ đang giãy dữ, trực tiếp dùng miệng đem lời nói của cô chặn lại. Đôi tay cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng đem quần áo trên người cùng quần áo của vợ cởi ra.

“Ừ…. Không cần, anh điên rồi! Người khác nhìn thấy thì sao…….”

“Yên tâm, không có người khác, ngoan, đem hai chân mở ra.” Nói xong anh dùng một tay nắm mắt cá chân mảnh khảnh của Hàn Mai nâng lên, đem cả cả bắp đùi của cô giắt vào khuỷu tay, một cái tay khắc hướng xuống dưới tìm kiếm lập tức chạm phải một mảnh ướt dính, Triệu Kiến Quốc hả hê cười, xem ra không phải mình anh, vợ anh cũng thích nha. Anh điều chỉnh góc độ thật tốt cho Triệu lão nhị đã vận sức chờ phát động.

Hàn Mai trên người lập tức bị châm lửa, nhưng Triệu Kiến Quốc lại chần chừ không chịu tiến vào. Hàn Mai bị lửa nóng thiêu sạch rồi, khó nhịn than nhẹ ra tiếng. “Ư………”

Triệu Kiến Quốc nhìn vợ cả mặt xuân triều nhộn nhạo, biết đã tới lúc, lập tức vác súng ra trận.

“A…… Chậm một chút……” Triệu Kiến Quốc đâu còn để ý tới những thứ này, cả người anh run lên thoải mái, anh chỉ nghĩ muốn được nhiều hơn, thế nào cũng không đủ.

Hàn Mai trải qua kích tình cả đầu trống rỗng, mũi chân giơ lên thẳng tắp, ngón chân co lại giống như bị rút gân, vừa cảm thấy sung sướng cực hạn vừa cảm thấy khổ sở khó nhịn.

Hồi lâu sau, tốc độ của Triệu Kiến Quốc nhanh hơn, sau mấy lần chạy nước rút sau cùng liền đem một luồng nóng bỏng phun trào trong cơ thể Hàn Mai. Cả hai toàn thân đều ướt lẳng lặng ôm nhau cùng cảm nhận dư âm sau khi kích tình.

Triệu Kiến Quốc như có như không nhẹ nhàng vuốt ve bụng Hàn Mai, tràn đầy mong đợi nói “Vợ, nơi này có thể hay không cũng có?”

Hàn Mai liếc mắt, không nói nên lời, người đàn ông này tưởng nói mưa liền mưa hay sao, sinh con nào có dễ dàng như vậy a! Kiếp trước cô kết hôn với anh ba năm cũng chưa mang thai, lúc này mới làm qua hai lần có thể có được chắc.

Triệu Kiến Quốc thấy vợ không lên tiếng, cho là cô ngủ tiếp đi liền ôm thân thể thơm mềm của vợ nhắm mắt lại.

Thật ra trong kiếp trước Hàn Mai cũng đã từng mang thai con của Lý Khải Dân. Lúc ấy cô cũng không biết là mình mang thai, trở về nhà cha mẹ cùng anh trai lại không tha thứ cho cô, cô đau lòng tuyệt vọng ngồi trong mưa cả nửa ngày, sau khi trở về mới phát hiện phía dưới toàn là máu. Cô còn chưa kịp cảm thấy mừng vui khi biết mình có đứa bé mà nó đã mất đi rồi, cả đời này cô vĩnh viễn cũng không thể nào quên được cảm giác đau đớn khi mất đi đứa bé.

Có một lần Lý Khải Dân về nhà mang theo một mùi nước hoa gay mũi, cô liền cùng hắn tranh cãi một trận ầm ĩ. Cô hỏi có phải hắn có phụ nữ bên ngoài hay không, hắn không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận. Cô liền cho rằng hắn thật sự nuôi phụ nữ ở bên ngoài, cả ngày cùng hắn gây gổ. Hành động ngu xuẩn nhất của phụ nữ khi gây gổ cùng đàn ông là dùng đến võ lực bởi vì người thua thiệt vĩnh viễn là phụ nữ. Cô bị hắn đánh cho toàn thân không có chỗ nào lành, chỉ biết trốn ở trong phòng khóc, khóc xong lại cùng hắn cãi vã một vòng mới. Từ đó về sau, trong hôn nhân của cô và Lý Khải Dân chỉ còn chỗ cho thù hận.

Sau đó, lại có một ngày cô cảm thấy tuyệt vọng nên đưa đơn ly hôn cho Lý Khải Dân. Hắn hình như là bị giật mình, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần nói hắn không đồng ý ly hôn, cô đưa ra điều kiện gì hắn cũng đồng ý chỉ cần không ly hôn. Cô cũng suy nghĩ hoàn cảnh của bản thân một chút, nhà mẹ không trở về được, ở đây cô lại không quen biết ai, còn phải dựa vào Lý Khải Dân nuôi, quả thật không thể ly hôn được. Trải qua hai ngày suy nghĩ, cô đưa ra điều kiện Lý Khải Dân phải dọn ra ngoài, mỗi tháng còn phải đưa cô một khoản tiền trợ cấp. Lý Khải Dân nghe xong không có một tia nghĩ ngợi lập tức đồng ý. Lúc ấy cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, hôn nhân như thế không có cũng được sao hắn phải ăn thiệt thòi lớn như vậy mà đồng ý với cô? Lý Khải Dân dường như chỉ muốn tiếp tục duy trì quan hệ vợ chồng với cô mà thôi, nhưng làm như vậy cũng không mang lại lợi ích gì cho hắn a! Cô lúc ấy không đi sâu vào tìm hiểu, dù sao bản thân cô cũng là người chiếm tiện nghi của hắn, bây giờ nghĩ lại mới thấy cô đã bỏ quên điều gì đấy. Thôi, dù sao những thứ này đều đi qua rồi, có nghĩ nhiều hơn cũng vô ích, bây giờ cô đã là vợ của Triệu Kiến Quốc, làm người phụ nữ ở sau lưng anh, sinh con cho anh. Lật người, cô dựa vào trong ngực anh ngủ thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK