Từ lần gặp đầu tiên, Lục Tử Kiện đối với Vân Thiên Nhược thế mà có chút để ý. Nhiều năm nay anh chưa từng để ý một ai, trừ cô gái năm ấy. Anh luôn cảm thấy những người muốn tiếp cận anh chỉ vì cái thân phận Lục tổng.
Lục Minh Minh thật ra có thể gọi thẳng cho Vân Thiên Nhược để xin lỗi nhưng lại muốn Lục Tử Kiện đi đón Vân Thiên Nhược. Ngoài dự đoán của Lục Minh Minh, Lục Tử Kiện thế nhưng đồng ý. Ban đầu Lục Minh Minh đã tính đến việc với tính cách của Lục Tử Kiện sẽ từ chối, lúc đó cô sẽ lấy tư cách của một người chị để ép buộc.
Lục Tử Kiện đến trước cổng trường liền nhìn thấy bóng dáng của Vân Thiên Nhược, có thể đoán được là cùng một người rồi. Lúc ấy, tâm trạng anh có chút chờ mong, anh thật sự không biết lần gặp trước đó có để lại ấn tượng gì xấu không? Nếu Vân Thiên Nhược gặp anh rồi sẽ nhận ra anh chứ?. Lục Tử Kiện từ bao giờ lại để ý đến việc này, chính anh cũng không rõ ràng.
Bugatti Veyron trắng lao vút trên đường cao tốc, Lục Tử Kiện hồi tưởng lại hình ảnh ăn cơm của Vân Thiên Nhược. Cô đối với anh thế nào lại có thể tự nhiên như vậy. Cô một chút cũng không suy nghĩ đến chuyện phải giữ hình tượng với người lạ sao?. Lục Tử Kiện xúc động muốn cười, anh cười nhẹ ra mặt nhưng Vân Thiên Nhược vẫn vô tư không biết gì.
Lần đầu tiên, Lục Tử Kiện thẳng thắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu, dù là một nhân viên nhỏ bé cũng cần mọi người thấu hiểu công việc của họ.
Lục Tử Kiện thật sự muốn đi lên lớp cùng Vân Thiên Nhược, hôm nay xa cách, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Anh bỗng thấy ở gần cô cuộc sống lại yên bình đến vậy, rũ bỏ áp lực công việc, suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống một cách bình thường. Nhìn gương mặt hồ nghi Vân Thiên Nhược, Lục Tử Kiện lại muốn đùa cô. Lục Tử Kiện không biết cảm giác nói đùa lại thật thú vị, không tệ.
Cái đụng chạm đột ngột của Vân Thiên Nhược khiến Lục Tử Kiện luôn không gần nữ sắc không thoải mái. Một giây đó, anh nghĩ Vân Thiên Nhược như là cố ý tạo ấn tượng với anh. Nhưng qua đôi mắt ươn ướt của Vân Thiên Nhược cho Lục Tử Kiện bỏ đi suy nghĩ tiêu cực vừa rồi. Bàn tay bất giác đưa lên xoa nhẹ cái mũi cô, lúc sau Vân Thiên Nhược lùi lại tạo cho Lục Tử Kiện có chút hụt hẫng. Rất nhiều cô gái muốn được anh để ý nhưng anh chính là có loại xúc động không muốn dính líu một chút gì. Âu Dương Thần thì luôn chung thuỷ với một người, còn Trình Dật Hàn có lẽ vẫn còn nhớ một người đi. Mặc dù vậy, Lục Tử Kiện biết Trình Dật Hàn vẫn là thường xuyên ôm phụ nữ ngủ.
Nhưng thật đáng tiếc, phụ nữ bên cạnh Trình Dật Hàn chỉ là tình một đêm. Trước giờ thái độ luôn lạnh nhạt với mọi người. Là bạn của Trình Dật Hàn nhưng Lục Tử Kiện nói chuyện với anh cũng không nhiều. Nguyên nhân là cả hai đều rất ít nói, nhưng tính khí Lục Tử Kiện còn tốt hơn Trình Dật Hàn rất nhiều.
Đến Lục Tử Kiện cũng không biết khi ở gần Vân Thiên Nhược ánh mắt anh nhu hòa hơn. Tháo xuống lớp mặt nạ lạnh lùng, vô tâm trước đây. Vẻ ôn hòa của Lục Tử Kiện giúp Vân Thiên Nhược cảm thấy anh không có như vậy khó gần.
" Thiên Nhược, tái kiến! ". Đây như là lời thỉnh cầu nhẹ nhàng của Lục Tử Kiện với trời xanh, khó khăn lắm anh mới gặp được một cô gái lại tạo cho anh " hoài niệm". Trời xanh nghe được hãy cho anh gặp lại Vân Thiên Nhược lần nữa, anh đã phí hoài tuổi thanh xuân của bản thân, đã đến lúc phải thay đổi rồi.
Ngày hôm nay, trong lòng Vân Thiên Nhược và Lục Tử Kiện đều có gì đó đang thay đổi. Một nốt nhạc thay đổi dẫn đến tiết tấu bài hát khác lạ. Sự thay đổi của ngày hôm nay liệu lần nữa gặp lại cảm xúc của họ sẽ cải biên theo hướng nào. Không ai biết được, càng không lường được.