" Vào ". Người bên trong 1 giây sau lập tức trả lời.
Vân Thiên Nhược cảm giác như lần đầu tiên cô bước vào căn phòng hắc ám. Lần đó, cô không biết người trong phòng chính là Trình Dật Hàn nên chỉ có chút hồi hộp. Nhưng lần này là cảm xúc cô đã rối loạn cả lên, vừa lo lắng vừa hồi hộp, đặc biệt là sợ hãi. Anh có chuyện gì mà phải gọi cô vào gặp trực tiếp như vậy, lẽ nào cô lại làm gì phật ý anh. Cụm từ " làm phật ý anh " không biết cô đã suy nghĩ đến nó bao nhiêu lần rồi, chỉ biết mỗi lần gặp anh lại không tự chủ được mà nghĩ đến.
Trình Dật Hàn nhìn cánh cửa vẫn không một chút động tĩnh, ngay lúc anh hoài nghi có phải bản thân nghe nhầm không. Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, anh cúi đầu tay lật lật văn kiện.
Tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, cho thấy người đến không có tình nguyện.
" Giám Đốc, tôi đến rồi! ". Cô thật khinh thường bản thân mình, lại sợ sệt như là cô mắc phải sai lầm.
" Cô có phải không muốn tiếp tục đi làm ". Dừng lại mọi hành động, khoanh tay uy nghiêm trước ngực, chân vắt chữ ngũ nhìn vô cùng tà mị. Thái độ của cô thể hiện rõ ràng như vậy, anh còn không nhìn ra chẳng phải bị cô xem thường sao.
" Hả." " Không có. Tuyệt đối không có "
Vân Thiên Nhược không biết mình khi nào thì muốn nghỉ việc đây, cô đang cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ mà. Hơn nữa, cô lại đang thực hiện dự án.
Không có? Mồm thì nói không nhưng theo anh thấy thì không phải như vậy. Bên cạnh cô có nhiều đàn ông như vậy, nghỉ làm cũng chẳng có vấn đề gì.
" Vậy hôm qua cô... ". Thanh âm càng lúc càng gần, anh đã đứng dậy khỏi bàn làm việc tiến gần cô từ lúc nào.
" Là tôi đột ngột gặp chút vấn đề nên thực sự là không đi được. ". Sợ anh lại trách móc, cô trước tiên phải chặn lại lời anh nói. Lẽ nào Quản Lý Giản không nói cho anh biết.
" Lúc tôi chuẩn bị đi thì thấy..... ".
Ý định giải thích lại bị anh chen ngang, cô lại dám nhảy vào miệng anh. Mọi người đều là vẻ mặt cung kính anh, lí nào cô lại thản nhiên đối thoại ngang hàng cùng anh.
" Đủ rồi, tôi không muốn nghe lí do ". Thanh âm lại lạnh đi trông thấy, ánh mắt sắc bén nhìn người trước mắt. Cô là bị anh lên tiếng giật mình đã cúi thấp đầu.
" Căn bản là cô không muốn đi ". Hơi thở lạnh như băng phà trên đỉnh đầu Vân Thiên Nhược.
Vân Thiên Nhược bị oan uổng, không ý thức được mà ngước đầu lên nói lí lẽ:
" Tôi muốn đi nhưng... ".
Nói được một chút, thanh âm không chút tiếng động biến mất. Không phải là Trình Dật Hàn ngắt lời cô. Mà là tầm mắt cô dừng lại trên khuôn mặt nam tính, cách rất gần. Bởi vì ngẩng mặt lên mà hơi thở ấm nóng pha lẫn mùi thuốc xông vào mũi cô. Cảm giác lại vô cùng sạch sẽ, lại mang mười phần quyến rũ.
Vân Thiên Nhược có điểm lúng túng, không biết phải tiếp tục cúi đầu hay phải làm gì. Anh thật cao lớn, cô đi giày cao gót cũng chỉ đứng tới cằm anh. Vì vậy anh nói chuyện với cô phải hơi thấp người, cô nhìn anh đến thất thần.
" Trình Dật Hàn thật sự rất đẹp mắt!"
"Ai cho cô tự ý nhờ người đi thay. Hả?
Giống như không nhìn thấy sự lúng túng trong mắt cô. Thanh âm quen thuộc đến đáng sợ lại vang lên. Theo từ " hả ", mặt anh lại thêm kề sát mặt cô. Hơi ấm trên mặt khiến cô tỉnh táo, nhìn thấu tình huống hiện tại. Khắc chế bản thân ngượng ngùng, lùi lại né tránh che giấu gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.
" Tôi thấy là anh hẳn phải là rất vui ".
Anh nhắc cô mới nhớ, Quản Lí Giản đi thay không phải đúng ý anh rồi sao, công ty nào có quy định không thể cho người đi thay chứ. Rõ ràng anh không có cho cô giải thích, chỉ toàn là chỉ trích cô, từ đầu đã không muốn biết lí do tại sao cô không đi. Nếu đã vậy cô cũng không cần giữ thể diện cho anh nữa.
" Cô có ý gì!". Lửa giận không vì một câu đánh trống lảng của cô mà nguôi, nghiến răng ken két. Ánh mắt màu trà như chim ưng tiến sát lại gần cô. Hồ đồ! Anh nếu như vui, sẽ không có như vậy tức giận mà chỉ trích cô. Người nào là hôm qua, trốn việc đi hẹn hò đâu.
" không có gì. Thật sự không có gì ". Vân Thiên Nhược sợ đến mức ngậm miệng lại, không ngừng lắc đầu. Bước chân anh tiến sát lại, cô lại bất giác lùi về sau.
Lùi đến khi không còn đường lui, Vân Thiên Nhược chỉ đành đứng nhìn nam nhân nộ khí.
" Nói ". Hai tay uy lực chống trên tường, chặn đường đi của Vân Thiên Nhược. Thanh âm đã không còn kiên nhẫn
" Anh đêm qua cùng Quản Lý Giản... ". Xem ra không thể không nói, là cô ban đầu tự chui đầu vào. Giọng nói đã không còn lưu loát như vừa nãy, một chút dũng khí cũng không còn dấu vết. Muốn nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt anh có biến hóa không? Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp nhưng lại hung ác.
" Vân Thiên Nhược. Cô tốt nhất nói rõ ràng cho tôi ". Không phải ai cũng có dũng khí chống lại ánh mắt anh, còn chần chừ ngập ngừng như vậy. Anh muốn biết cô có phải đang nghĩ...
Vân Thiên Nhược cũng là lần đầu tiên nhắc đến vấn đề này, không tự nhiên mà né tránh ánh mắt anh. Nhìn thẳng ánh mắt, dừng ở cằm cương nghị của nam nhân.
" Tối qua, Quản LÍ Giản hẳn là đi cùng anh." Cái trán bóng loáng Vân Thiên Nhược vì lo sợ mồ hôi lạnh tuôn không ngừng. Đã đâm lao phải theo lao, cô không thể vãn hồi rồi.
" Sáng nay tôi lại thấy làn da cô ấy mơ hồ còn có dấu vết nam nữ... ". Giọng nói nhỏ hết mức có thể, nói chuyện này trước mặt nam nhân thật là cô chưa từng nghĩ qua. Ánh mắt dời cằm, từ từ cúi đầu nhìn xuống. Nhìn qua áo sơ mi đen, áo vest đen ôm trọn lấy bờ ngực rắn chắc. Vẫn không dừng lại, nhìn đến thắt lưng, ánh mắt mở to vì giật mình khi nghĩ đến... Gương mặt tái nhợt biến mất thay vào là sự đỏ bừng lợi hại.
" Hoan ái!". Thanh âm không nặng không nhẹ vang lên tiếp lời cô. Hóa ra, cô thật sự nghĩ như vậy.
Bị anh nói ra thẳng thừng, Vân Thiên Nhược hoàn hồn. Lúc này mới đánh ánh mắt sang chỗ khác, cô đây là công khai nhìn nơi cao ngạo của nam nhân.
" Vậy là cô nghĩ ngay người đó là tôi?".
Đây không phải là câu hỏi, rõ ràng là đang khẳng định. Giọng nói lại có phần áp chế, anh thế nhưng vì cô nhìn lại có phản ứng. Là anh đã lâu không có đụng vào phụ nữ sao? Mới có thể đối với nữ nhân là hung thủ giết người có ham muốn.
Vân Thiên Nhược không xác định được anh bây giờ là có phải đang tức giận. Anh luôn luôn vậy, không ai có thể nhìn ra được tâm tình của anh. Cô chỉ biết gật gật đầu, mắt nhắm nghiền lại.
" Cô có phải rất xem thường tôi, phụ nữ nào cũng có thể lên giường ". Giọng điệu này là... Người mù cũng có thể cảm nhận được chủ nhân của giọng nói này đang cực kì ẩn nhẫn tức giận.