Trình Dật Hàn bước vào, thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán. Có người còn len lén chụp hình, miệng không ngừng tấm tắc khen. Nam nhân cao cao tại thượng, ngũ quan như được thượng đế tạo ra, không nhìn ra một chút sơ hở nào. Vẫn bộ dáng lạnh lùng không chút hơi ấm, đôi mắt chim ưng. Phụ nữ như thế nào mê mẩn cũng không dám tiếp cận.
Sao lại như vậy chứ, không phải có câu " ghét của nào trời trao của ấy sao", cô căn bản không có ghét Trình Dật Hàn mà.
Đợi Trình Dật Hàn ngồi vào ghế, Trương Băng Khanh hỏi thăm:
" Dật Hàn, anh tới rồi!".
Trình Dật Hàn nhìn Trương Băng Khanh hỏi:
" Chưa gọi món? ".
" Vẫn chưa, đang đợi anh! ".
Trình Dật Hàn gật gật đầu, sau đó gọi phục vụ lại gọi món.
Âu Dương Thần mất mát, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân Thiên Nhược cũng im lặng.
Trương Băng Khanh mỉm cười, gắp thức ăn cho Trình Dật Hàn. Trình Dật Hàn trên khuôn mặt cũng ôn nhu hơn.
Vân Thiên Nhược, gắp miếng cá vào chén Âu Dương Thần, nhoẻn miệng cười như là an ủi:
" Đây, anh ăn đi! ". Âu Dương Thần buồn bã như vậy Vân Thiên Nhược muốn an ủi một chút. Cô sao lại không hiểu cảm giác của anh ta lúc này chứ.
" Cảm ơn cô! ". Âu Dương Thần ngạc nhiên, nhưng vẫn là đối với Vân Thiên Nhược cười.
Bốn người, mỗi người một suy nghĩ, nhưng tâm trạng ai cũng là phiền muộn.
Trình Dật Hàn đưa Trương Băng Khanh về. Vân Thiên Nhược hỏi một chút Âu Dương Thần.
" Có muốn nói chuyện một chút không? Tâm trạng sẽ đỡ hơn đấy! ".
Âu Dương Thần chở Vân Thiên Nhược dừng ở công viên gần chung cư Vân Thiên Nhược. Lúc này ngồi cạnh nhau Âu Dương Thần mới lên tiếng:
" Cô biết tâm sự của tôi sao? ". Không lẽ mình thể hiện rõ như vậy.
Còn hỏi cô như vậy, ai cũng nhìn ra, cô lí nào lại không nhìn ra chứ.
" Đương nhiên rồi, chỉ có khanh Khanh là ngốc thôi! ".
Trương Băng Khanh trong chuyện tình yêu không hiểu rõ, cô ấy là thiên kim nuôi dưỡng trong lồng kính nên ít va chạm.
" Tôi có phải rất tệ không? ". Giọng nói đầy buồn bã, thất vọng. Đây là Âu Dương Thần mà cô chưa từng gặp qua.
" Khanh Khanh bị ngốc, không lẽ anh lại nhìn không ra người cậu ấy thích là ai?". Vân Thiên Nhược thật hoài nghi, người trong cuộc đúng là mù quáng nhất. Cô cũng vậy, không phải sao???
" Còn không phải Trình Dật Hàn Sao?". Kì quái, Vân Thiên Nhược là nhìn không ra hay đang cố ý sát muối vào vết thương anh đây.
" Tôi thấy cậu ấy là thích anh! ".
Âu Dương Thần đưa tay sờ sờ trán Vân Thiên Nhược:
" Không có nóng mà!".
Hất hất tay Âu Dương Thần, Vân Thiên Nhược tức giận:
" Anh lại dám nghi ngờ con mắt nhìn người của tôi, để tôi kể cho anh nghe...! "
Vân Thiên Nhược nói hết tất cả những gì cô thấy. Cô sẽ không chống mắt nhìn vẻ mặt buồn của hai người bạn mình. Cả hai đều là người có tình, đâu phải là đơn phương, sẽ đơn giản hơn nhiều.
Âu Dương Thần nghe cũng có lí, bàn tay thân mật ôm cánh tay của Vân Thiên Nhược, nịnh nọt nói:
" Nhược Nhược tiểu thư, cô có thể giúp tôi không? ".
" Được, làm người tốt phải làm đến cùng. Để tôi suy nghĩ! ". Vân Thiên Nhược đối với chuyện này đặc biệt có hứng thú, còn nhận sự uỷ thác của Âu Dương Thần cô phải nghĩ cách.
Vân Thiên Nhược một bên suy nghĩ, Âu Dương Thần nóng lòng nhìn Vân Thiên Nhược chằm chằm. Người ngoài còn tưởng người nam nhân là đang thất thần nhìn cô gái đắm đuối.
Vân Thiên Nhược cuối cùng cũng có động tĩnh:
" Có rồi, như thế này... ". Cách này là hay nhất mà Vân Thiên Nhược nghĩ đến, trong phim không phải là như vậy sao.
" Thế nào, đồng ý không? ".
" Hay lắm, nếu tiểu Khanh mà không có thích tôi chắc chắn sẽ không có những biểu hiện đó. Cô thật cao kiến "
Âu Dương Thần kích động, ôm chặt Vân Thiên Nhược. Vân Thiên Nhược rất vui vì ý kiến của bản thân lại được đón nhận như vậy. Trước giờ rất ít người hỏi qua ý kiến, suy nghĩ của cô. Ánh mắt Vân Thiên Nhược đầy ấm áp.
Thỏa thuận tốt, từ chối để Âu Dương Thần đưa về. Vân Thiên Nhược bước đi, lòng như thế nào lại nặng nề như vậy.
Tất cả hành động của Vân Thiên Nhược và Âu Dương Thần đều bị Trình Dật Hàn và Trương Băng Khanh nhìn thấy.
Vốn là Trương Băng Khanh có một món quà từ Mỹ muốn tặng cho Vân Thiên Nhược. Mải mê nói chuyện nên quên mất, đành để Trình Dật Hàn chở cô đến đây. Nào ngờ lại bắt gặp hai người kia thế nhưng lại nói chuyện thân mật như vậy. Trương Băng Khanh kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng nói:
" Hàn, để hôm khác tôi đưa cho Nhược Nhược vậy".
Vừa dứt lời, Trình Dật Hàn đạp phanh, chiếc xe lao vút đi như bão. Giống như đã đoán được tâm ý của người bên cạnh.