Vân Thiên Nhược được một nhân viên dẫn lên tầng cao nhất của tòa nhà. Tòa nhà này cao vút, nhìn từ bên ngoài đoán chừng là hơn 20 tầng đi.
Sau đó cô được dẫn đến gặp một người khác. Cô gái ấy khuôn mặt tinh xảo được trang điểm tỉ mỉ, mặc bộ đồ ôm đỏ, mái tóc uốn dài quyến rũ, vô cùng mị hoặc đến chào hỏi Vân Thiên Nhược:
" Xin chào. Cô đây chắc là Vân tiểu thư! "
Vân Thiên Nhược nhẹ cười:
" Xin chào, Tôi là Vân Thiên Nhược. Xin hỏi, cô là...? ". Vân Thiên Nhược ngập ngừng hỏi, phải biết danh tính để dễ dàng xưng hô chứ.
" Tôi là quản lí nhân viên chuyên phiên dịch, Giản La Ân".
Giản La Ân thầm đánh giá Vân Thiên Nhược: Cũng có chút nhan sắc nhưng luận về nhan sắc, vóc dáng, học vấn tuyệt đối không bằng được cô. Giám đốc rốt cuộc nhìn trúng Vân Thiên Nhược ở điểm nào chứ, cô phấn đấu mấy năm mới có thể ngồi ở trên chức vụ này. Cứ ngỡ, có thể quyến rũ được giám đốc, ngồi vào vị trí Trình phu nhân mà người người ngưỡng mộ. Giám đốc thế nhưng ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có, nếu không phải có việc chắc chắn sẽ không gọi cô. Vân Thiên Nhược mới đến lại được chỉ đích danh vào gặp. Giản La Ân cô không phục.
" Quản lí Giản, sau này nhờ cô chiếu cố rồi!". Vân Thiên Nhược mạnh dạn đưa tay ra.
Giản La Ân cũng rất nhiệt tình bắt tay Vân Thiên Nhược, trên mặt luôn treo nụ cười tươi, nhẹ nói:
" Không cần khách sáo, cô đi theo tôi, tổng giám đốc đang chờ cô bên trong". Đương nhiên rồi, thân là quản lí, cô sẽ hảo hảo chiếu cố nhân viên thật tốt.
Vân Thiên Nhược có thể nhìn ra được ánh mắt đánh giá của Giản La Ân. không phải chứ, mới lần đầu tiên gặp mà cô đã đắc tội gì với cô ta rồi sao. Đi làm đúng là rất nhiều vấn đề a.
" Được! ". Vân Thiên Nhược vẫn là bộ dáng khép nép.
Giản La Ân dẫn đường, Vân Thiên Nhược hồi hộp theo sau, ngày đầu tiên mà phải gặp tổng giám đốc cô không thể không khẩn trương. Cô còn không biết gì về vị tổng giám đốc này chỉ biết đây là công ty của Trình gia, nhưng mà có thể tạo ra công ty tầm cỡ quốc gia, hẳn là rất uy nghiêm, lớn tuổi rồi đi.
Trên đường đi, Vân Thiên Nhược thầm quan sát, trong lòng là ngàn vạn bội phục. Khác với các công ty cô thực tập qua, ở đây thật rộng lớn, còn có nhiều bảo vệ. Tất cả mọi người đều bận rộn với công việc, làm việc ngăn nắp. Đội ngũ nhân viên rất nhiều nha, thật là một nơi làm việc mà trước giờ cô luôn tưởng tượng.
Giản La Ân dừng lại trước căn phòng rất khác các phòng Vân Thiên Nhược đi qua, chỉ vào trong:
" Cô vào đi, tôi đi trước! ". Tổng Giám Đốc trước đó đã căn dặn để Vân Thiên Nhược một mình đi vào gặp.
" Rất cảm ơn cô! ". Vốn tưởng rằng có vị Quản Lý này đi vào cùng, như vậy cô sẽ bớt một phần hồi hộp. Bây giờ thì hay rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Vân Thiên Nhược đưa tay gõ, từ bên trong người nam ông khạc ra 1 chữ, không nghe ra chút hơi ấm. Giọng nói khàn khàn, dễ nghe nhưng lại khiến người ta sợ hãi không giống như một người đáng tuổi trung niên.
" Vào ". Tổng Giám Đốc Trình thị đứng ở vị trí cao ngất ngưởng thật không giống như những người tầm thường. Lời nói là đáng giá ngàn vàng, có thể không nói thì sẽ không nói.
Vân Thiên Nhược bất giác rùng mình, vẫn là bước vào trong.
" Giám đốc Trình, chào ngài! ". Cô cúi đầu, bước nhẹ vào một chút rồi dừng lại. Đối diện với những nhân vật hô phong hoán vũ cô sao có thể bình tĩnh được.
Che dấu kịch liệt nhưng giọng Vân Thiên Nhược vẫn bộc lộ run rẩy. Vân Thiên Nhược không tự chủ được nắm chặt tay.