Bên trong đều là tiếng thét chói tai vì quá lãng mạn, một lúc sau yên tĩnh trở lại người đàn ông mới dõng dạc nói:
" Tiểu Khanh, làm người yêu anh có được không? ". Trong tay anh là một bó hoa hồng tươi thật lớn, ánh mắt ôn nhu như nước.
" Thần, anh đang làm gì vậy. Mau đứng dậy ".
Trương Băng Khanh mặc bộ váy vô cùng xinh đẹp lại quyến rũ. Khi ý thức được Âu Dương Thần đang nói gì, vội vàng muốn đỡ anh đứng dậy.
" Em còn chưa trả lời sao anh có thể đứng dậy ".
Mọi người xung quanh liên tục khích lệ và hối thúc:
" Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi... ".
" Anh không phải là thích... ". Ngập ngừng không nói, nếu như cô nói tên Vân Thiên Nhược mọi người sẽ dị nghị cậu ấy.
Biết rõ là cô nói ai, cây ngay không sợ chết đứng dõng dạc giải thích:
" Âu Dương Thần anh từ lúc quen biết em chưa từng để ý đến người nào khác. Tiểu Khanh, em phải tin anh. Những chuyện anh làm đều muốn để em nhận ra tình cảm của mình ".
Là vậy sao? Anh không có nói dối cũng không xem đây là trò đùa.
Mắt khẽ nhìn sang người bạn thân, trên nét mặt Vân Thiên Nhược không phải đau buồn và tức giận mà là vui vẻ.
Nhìn thấy Trương Băng Khanh nhìn qua, Vân Thiên Nhược đoán chừng cậu ấy do dự mối quan hệ giữa cô và Âu Dương Thần. Khóe mắt cười càng sâu, khẩu hình miệng phát ra " mau đồng ý đi ".
Trương Băng Khanh ánh mắt có chút ươn ướt, thì ra là vậy, là Nhược Nhược đang giúp cô. Thầm trách bản thân mình quá ngốc, không nhìn ra tình cảm của Âu Dương Thần. Lại quên mất Vân Thiên Nhược là người như thế nào. Cảm giác hối lỗi dâng lên, trong lòng hỗn độn nhìn lại người đàn ông mà cô đã vô tình bỏ lỡ.
Từ ngày hôm đó, bọn họ không gặp nhau nữa. Cô đã đau buồn biết bao khi nghĩ đến sau này không còn có anh bên cạnh nữa. Lúc nãy bắt gặp anh, những đè nén trong cô trỗi dậy muốn lại như trước vô tư cùng anh. Thế nhưng lại có một rào cản mãnh liệt ngăn cách.
" Em đồng ý ". Một câu ngắn gọn lại mang hạnh phúc đến cho hai người, mở đầu cho một mối quan hệ mới. Không phải là bạn bè, không phải yêu đơn phương mà là bọn họ đã yêu nhau sâu đậm.
Đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy bông hoa, nước mắt không kìm được muốn rơi. Cô lúc này mới nhận ra bản thân có bao nhiêu yêu Âu Dương Thần, từ lúc nào cô đã vì anh mà cười, vì anh mà hạnh phúc và vì anh mà rơi lệ.
Âu Dương Thần nhanh chóng đứng dậy, lau đi nước mắt cô gái.
" Tiểu Khanh, cảm ơn em ". Ôm chặt cô vào lòng, cảm giác được người mình thương đáp lại là loại hạnh phúc mỹ mãn.
Đêm đó Âu Dương Thần trở về trằn trọc suy nghĩ, vẫn là ảo não. Anh muốn cho mình chút thời gian chuẩn bị, hôm nay trước mặt mọi người bày tỏ lòng chỉ mong cô thấu hiểu. Đặc biệt phải có Vân Thiên Nhược ở đây, nếu không anh không chắc Trương Băng Khanh sẽ tin tưởng lời anh nói.
" Tiểu Khanh, anh yêu em, đã yêu thượng em thật lâu ". Giống như bây giờ chỉ có hai người bọn họ, thủ thỉ những lời yêu thương chôn kín bao lâu.
" Là do em dại khờ nhìn không thấu được tình cảm của anh. Em yêu anh, không biết từ lúc nào lại yêu anh ". Giọng nói vốn đã mềm mại nay lại thêm một phần ngọt ngào, là do nêm vào chút tư vị tình yêu.
Nhiều người nghe họ bày tỏ tâm tình, cảm động muốn rơi lệ. Người hiện tại có người yêu học được cách trân trọng đối phương nhiều hơn. Người đang yêu đơn phương ai đó, phải suy nghĩ lại nên thổ lộ cho người ấy biết hay không, bởi vì bỏ lỡ một phút có thể mất một năm để tìm lại nhau hoặc mất nhau mãi mãi. Còn những người chưa yêu, phải tìm cho mình một tình yêu. Đời người ngắn ngủi biết bao, một lần thử yêu sẽ là một trải nghiệm.
Một tình yêu ngọt ngào như vậy mọi người không muốn kết thúc quá nhanh. Một người trong những người bạn Trương Băng Khanh lên tiếng:
" Hôn đi ".
Nghe vậy, tiếng cười lập tức vang lên. Lập tức muốn náo loạn, người trẻ là vậy luôn muốn chơi những trò kích thích.
" Hôn đi, hôn đi... ".
Âu Dương Thần một vẻ mặt như nhìn bọn họ mắng chửi, trong lòng lại mở cờ sẵn sàng.
Trương Băng Khanh cúi đầu e lệ, trong buổi tiệc hôm nay có cả phóng viên. Ngày mai không phải sẽ lên trang nhất rồi sao?
Âu Dương Thần cũng là lần đầu nhìn thấy Trương Băng Khanh ngại ngùng, tim lại đập loạn xạ:
" Tiểu Khanh ".
Trương Băng Khanh mặt đỏ ửng đến cả mang tai lại không thể không đáp lại anh. Vừa mới nhìn thấy anh, tầm mắt lại bị anh che lại. Trên trán nhẹ nhàng một nụ hôn rơi xuống.
Nụ hôn trên trán cho thấy nam nhân thực sự nghiêm túc trong mối quan hệ với nữ nhân.
" Ghen tị ". Thanh âm âm trầm truyền đến, người khác đối với những chuyện yêu đương lãng mạn vô cùng hứng thú riêng nam nhân này lại không.
Vân Thiên Nhược còn đang vì hai người bọn họ mà hạnh phúc, lại bị giọng nói này làm mất tâm tình. Anh khi nào thì đứng ở đây, còn hỏi cô một câu hết sức vô lí.
" Anh mới phải là người phải ghen tỵ, anh không phải cùng cậu ấy có hôn ước sao? ". Đưa mắt chống lại đôi mắt màu trà yên tĩnh phẳng lặng.
Lời nói đến miệng cô mới nhớ ra được là mình vừa nói gì.
Trình Dật Hàn và Trương Băng Khanh có hôn ước. Lúc nãy cô quá ngạc nhiên với hành động của Âu Dương Thần nên quên mất.
" Trình Dật Hàn, anh và... ".
" Hủy bỏ ". Bỏ lại một câu liền rời đi về chỗ ngồi, anh bất quá là muốn xem vẻ mặt cô một chút, lòng lại nhẹ nhõm khi cô không có thương Âu Dương Thần.
" Khi nào, tại sao tôi không biết? ". Chạy theo sau muốn hỏi, anh cũng không có nói qua. Phải biết là lúc đó cô đã tự trách mình nhường nào, lúc này bỗng dưng nhẹ lòng hẳn. Như vậy, cô bớt đi tội cướp hôn phu của bạn.
Một lúc sau nhạc nổi lên, mọi người nhanh chóng bắt cặp với nhau ra một chỗ trống giữa điện khiêu vũ.
Âu Dương Thần và Trương Băng Khanh cũng đã đứng dậy đi vào. Vân Thiên Nhược ngược lại không có hứng thú chỉ nhìn mọi người nhảy những điệu vô cùng duyên dáng, uyển chuyển và còn tao nhã.
Lục Tử Kiện ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ Vân Thiên Nhược, anh đột nhiên muốn cùng cô nhảy. Vừa nghĩ liền ưu nhã đứng dậy, làm một động tác tay trái đặt sau lưng và đưa ra bàn tay nam tính sạch sẽ trước mặt cô.
" Nhược Nhược, tôi có vinh dự mời cô một bản không? ".
Ngước đôi mắt mở lớn nhìn người đàn ông mang theo nụ cười ôn hòa.
" Tôi, tôi... ". Anh trước mặt mọi người làm như vậy, cô biết phải làm sao. Đáy mắt khẽ nhìn về phía nam nhân đối diện. Vân Thiên Nhược cũng không để ý được hành động này của mình có điểm không đúng, cô vốn không cần xem xét anh.
Lục Tử Kiện để tay xuống, nhìn thấy do dự của cô, cô sao lại kiêng dè Trình Dật Hàn như vậy. Mặc dù cậu ta là sếp cô, nhưng về phương diện này theo lí cậu ta không có quyền.
" Sao vậy, Hàn không cho cô đi sao? ". Ánh mắt thoáng nhìn qua bạn tốt thấy Trình Dật Hàn cũng đang nhìn về phía anh. Ánh mắt lại mang theo tia cảnh cáo.
" Không phải, chỉ là... ". Nhận thức bản thân kì lạ, muốn nói rằng cô không biết nhảy.
Lục Tử Kiện biết khí thế bức người của Trình Dật Hàn quá lớn. Cậu ta lại nhiều lần quá đáng với cô, cô sinh ra cảm giác lo sợ là đúng.
" Hàn, cậu làm sếp có phải rất khó tính dẫn đến áp lực nhân viên ". Nhìn Trình Dật Hàn một chút, giống như nói đùa. Hành động giao cô cho khách hàng, anh vô cùng bất mãn. Gặp mặt cậu ta, anh chỉ muốn lại đánh lên khuôn mặt quanh năm lạnh như băng vậy.
Chuyện lần đó, anh không có gặp cậu ta nói rõ ràng vì như vậy sẽ khiến Vân Thiên Nhược chịu chỉ trích.
" Phải hỏi xem Vân Tiểu Thư có muốn hay không? ". Tuy là câu đáp lại Lục Tử Kiện, lại như muốn để câu trả lời cho cô. Xem thử bản lĩnh cô đến đâu, phật ý anh hậu quả cô gánh không nổi.
Vân Thiên Nhược bị anh dùng ánh mắt khóa chặt đến mất tự nhiên. Anh nói chuyện với Lục Tử Kiện lại nhìn cô làm gì, còn mang theo ý tứ không rõ ràng.
Đáng giận, anh cự nhiên đem củ khoai nóng ném cho cô.
" Tử Kiện, tôi không biết nhảy, sẽ làm anh mất hứng ". Tính cách cô có phần cứng nhắc, để cô giống như những cô tiểu thư khiêu vũ cô thật làm không được. Lại nói, cô rất ít đi những nơi như thế này nên không cần phải biết.
" Không sao, tôi dẫn cô ". Lại một lần nữa đưa tay ra, anh sẵn sàng chỉ cô tận tình.
Nói đến nước này lẽ nào còn có thể từ chối sao? Điều chỉnh một chút váy trên người, tay đặt lên bàn tay ấm đến tận đáy lòng.
" Được, anh không được cười tôi đâu đấy ". Nhẹ nhàng cười gượng, cô thật sợ nhảy không tốt lại làm anh mất mặt.
Không để ý ánh mắt đằng sau đã không còn tĩnh lặng, bão tố đầy trời.
Tiếng nhạc du dương, tạo nên bầu không khí vui vẻ.
Vân Thiên Nhược lúc bắt đầu có chút khó khăn, với sự dẫn dắt vô cùng tận tình của Lục Tử Kiện dần di chuyển dễ dàng hơn.
" Tôi biết cô rất giỏi mà ". Nồng đậm ý cười, nhìn cô gái nhỏ nhắn trong lòng. Khoảng cách gần như vậy hơi thở nhẹ nhàng của cô quanh quẩn bên tai anh.
Nghe vậy, cô không khỏi khẽ cười một chút. Cô nếu như không nhảy tốt liền đạp lên chân anh.
" Anh quá khen rồi. Thầy giỏi trò đương nhiên tốt rồi ".
Lục Tử Kiện được cô khen nhất thời không biết nói gì, nhớ đến điều này anh liền lên tiếng:
" Nhược Nhược, Hàn không làm khó cô chứ ".
Nét mặt Vân Thiên Nhược bỗng trùng xuống, cảm giác như có gì đấy mắc trong cổ họng khó cất thành lời:
" Không có. Tử Kiện, không nhắc về anh ấy có được không?". Cô hiểu là anh muốn quan tâm cô, nhưng cô lại không thể nhận từ anh nhiều hơn nữa. Càng không muốn nhắc đến nam nhân kia trước mặt anh.
Nỗi ám ảnh Trình Dật Hàn đem lại hẳn thật lớn, để cô vừa nghe đến thân thể lại có điểm cứng ngắc. Cô không biết, lúc cô vừa nghe đến tên Trình Dật Hàn chân cô liền lỡ nhịp, lệch khỏi quỹ đạo. Ngón chân sau đôi dày da truyền đến đau nhói, nhưng vẫn bộ dáng như không có gì.
" Về sau sẽ không nói. Sẵn sàng chưa, xoay ". Nhạc điệu đã thay đổi, những ai thường xuyên nhảy đều sẽ biết.
Xoay. Cô đi giày cao gót lại còn không quen thật sẽ không dễ dàng.
" Có thể không cần không ". Nếu lỡ xảy ra sự cố, mất mặt là lẽ đương nhiên lại còn kéo theo Lục Tử Kiện.
Cô dáng người nhỏ nhắn như tinh linh, điệu nhảy tuy không mượt mà nhưng như vậy đã là tốt. Anh tham lam muốn nhìn dáng vẻ hoa lệ xoay người, muốn khắc sâu những phút giây bên cạnh cô.
" Không sao, có tôi ở đây. Nào ".
Vừa dứt lời tay trái đưa đẩy cô ra. Vân Thiên Nhược đánh bạo nhắm chặt mắt xoay một vòng.
Tay phải Vân Thiên Nhược bị một lực đạo mạnh mẽ kéo sang hướng khác. Eo bị giữ lấy thật chặt, người bị nghiêng xuống một bên, đầu được bàn tay khác giữ lấy.
Cảm giác không ổn, máu nhất thời không lưu thông đến trung ương thần kinh. Ánh sáng từ từ xuất hiện, khuôn mặt nam tính tuấn dật lại nổi lên một mảnh thịnh nộ.