Trình Dật Hàn ban đầu còn cảm giác trên lưng chịu lực đánh của cô. Về sau sự vùng vẫy của cô giảm dần và biến mất. Anh chỉ muốn tốt trừng phạt nữ nhân không biết điều này, lửa giận của anh cần phóng thích.
Trình Dật Hàn chính là không muốn Vân Thiên Nhược được như ý, ngay cả khách hàng cũng không buông tha. Anh không muốn tìm hiểu nguyên nhân trong đó, quan trọng là dạy dỗ cô thật tốt.
Cô muốn hưởng thụ thất tình lục dục, đừng vọng tưởng. Nữ nhân độc ác không có tư cách sống sống hạnh phúc trên nỗi đau người khác.
Anh hôn cô càng điên cuồng, dường như muốn cắn nát môi cô.
Vân Thiên Nhược bất động thừa nhận đau đớn anh mang lại. Không còn sự nhẹ nhàng như lần đầu, cô cảm nhận được mùi máu tanh trong miệng, anh vẫn không có ý định buông ra.
Đây sao gọi là hôn???
Lần này là gì???
Anh ấy căn bản không có say, trên người anh cô không ngửi thấy mùi cồn.
Lần này giải thích như thế nào? Cô phải thế nào đối diện anh?
Anh ấy một chút tôn trọng cô cũng không có, anh xem cô là gì???
Giống như những người phụ nữ từng qua lại với anh sao???
Cô cho dù yêu thích anh, cũng sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân như vậy.
Bao nhiêu câu hỏi quanh quẩn trong đầu Vân Thiên Nhược, không còn để ý đau đớn. Cơ thể cô thả lỏng, Trình Dật Hàn nhìn thấu điều đó. Đã không còn hứng thú, buông cô ra. Ở thời điểm anh hôn cô, dù không phải ngọt ngào nhưng cô dám thất thần.
" Chết tiệt ". Nóng nảy chửi một câu, cũng thành công kéo cô gái trở về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu dưỡng khí đỏ bừng, bờ môi bị anh cậy mạnh hôn cảm giác như rách miếng da.
Không chút do dự Vân Thiên Nhược nhấc chân muốn đi khỏi. Cũng không nhìn lấy anh một cái, túi xách đặt trên bệ cũng không nhớ lấy.
Một chút động chân Trình Dật Hàn cũng không động, chỉ đơn thuần dùng lực Vân Thiên Nhược lưng lại lần nữa chạm tường.
Cô thật thiếu kiên nhẫn cùng anh tiếp xúc, anh bực tức cái gì không phải cũng nên xong rồi đi.
" Giám Đốc, anh biết anh đang làm gì sao? ".
" Làm gì? ". Nực cười. Trình Dật Hàn anh trước giờ làm gì không cần hỏi ý kiến ai trước sao. Lại nói, bản thân anh làm gì, lí nào lại không biết.
Vân Thiên Nhược cũng không ngoại lệ, cô là nợ anh. Anh muốn đối với cô làm sao, cô một chữ cũng không thể phản bác.
" Thế nào, lần trước không phải nói thích tôi hôn cô, thỏa mãn rồi liền lật lọng? ".
Trước mặt nói thích anh, còn sau lưng không phải vội vội vàng vàng chạy theo đàn ông khác.
" Hử ". Trong trẻo cực điểm hơi thở bao trùm lên cả khuôn mặt Vân Thiên Nhược.
Vân Thiên Nhược thà rằng anh cứ thẳng thừng nổi nóng với mình. Chứ không muốn anh cứ lúc nóng lúc lạnh lúc âm trầm. Anh từ bao giờ đối với cô có hành động mập mờ như vậy. Mất tự nhiên, nghiêng đầu né tránh:
" Anh...anh đừng nói bậy, lúc đó là anh ép tôi ". Tự trách bản thân, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Lắp ba lắp bắp không những phản đối lời anh, ngược lại như ngượng ngùng nói không nên lời.
Ép? Cô dưới nụ hôn sâu của anh thanh âm nhẹ nhàng phát ra vô cùng hưởng thụ. Lại mở miệng nói anh ép cô. Lạnh giọng giễu cợt, ngưng mắt nhìn như muốn xoáy sâu:
" Cảm giác được nam nhân hôn rất kích thích sao?? Nên mới hẹn hò cùng tên ngoại quốc kia ".
Lần này hẳn là cô tình nguyện rồi đi, không phải cô rất thần tượng đàn ông Thái.
Quay mặt, hướng thẳng mặt anh trả lời, bởi vì cô không làm gì phải chột dạ. Thanh âm của anh là đang khinh thường cô rõ mồn một:
" Giám Đốc, anh quản thật rộng ". Không yếu thế, ngang hàng đáp lại, miễn cưỡng cười.
" Lần này tôi khẳng định việc tôi làm không một chút ảnh hưởng đến công ty. Càng không phải ngăn cản tình yêu của ai đó nên vốn dĩ không có vấn đề gì ".
Trình Dật Hàn đã vì hai vấn đề này mà cảnh cáo cô. Bây anh là gì lại đột nhiên cùng cô nổi giận, làm những hành vi không đáng có.
" Phải không? Cô lợi dụng việc công, có tư tình riêng. Tôi nói đã từng nói qua... ".
" Cô đến công ty làm việc không phải lợi dụng để làm... tình ".
Từng từ được anh nhấn mạnh, như được phát ra từ kẽ răng. Từng hồi trống mạnh đánh vào tận sâu đáy lòng Vân Thiên Nhược, đắc ý nhìn sự tức giận vô phương của cô.
" Trình Dật Hàn ".
Kích động bởi lời anh nói, Vân Thiên Nhược không còn ái ngại gì quan hệ cấp trên cấp dưới.
Lời như thế này một vị Giám Đốc thành đạt không nên tùy ý nói ra.
" Kêu thẳng tên tôi như vậy? Định nghỉ việc để tìm kim chủ cho mình? ".
Lần đầu tiên từ trong miệng cô anh nghe được họ tên mình. Nhân viên cung kính sếp như trời hóa ra cũng có gai đầy mình.
" Trình Dật Hàn, anh bỏ ra ". Vùng vẫy lần nữa muốn thoát đi, anh nói chuyện càng lúc càng không thể chấp nhận được.
Cổ tay nhói, vì người nam nhân này mạnh mẽ đè hai tay cô lên tường, thân thể cường tráng khiến cô không thể nhúc nhích.
" Anh không buông, tôi la lên đó ". Tư thế mờ ám này, khiến lòng cô vô cùng sợ hãi. Cô cũng không phải thiếu nữ mới lớn, sao không biết vật cứng rắn theo động tác của anh đụng chạm bụng cô là gì chứ.
" Cô tốt nhất la lớn một chút, để mọi người đến đánh giá xem một nhân viên như cô đang thế nào mập mờ cùng sếp ". Có cho những người bên ngoài mười lá gan cũng sẽ không ai dám bén mạng lại đây.
Ánh mắt âm u nhìn vị trí bị nước trái cây đổ lên, cô cũng thật đa mưu. Chẳng phải mọi chuyện diễn ra như cô nghĩ, người đàn ông kia nhanh tay đụng chạm cô sao.
" Tức giận vì kế hoạch sai sót, là do tôi đột ngột xuất hiện." Bàn tay dễ dàng chế trụ hai tay cô trên đầu. Một bàn tay khác như có ma lực, theo giọng nói mà chỉ vào một mảng bẩn trên áo:
" Giật mình, mới khiến nước đổ vào đây ".
" Tôi... ". Vân Thiên Nhược đột nhiên á khẩu, thật sự là vì nhìn thấy anh, cô mới bất cẩn làm đổ ly nước. Hơn nữa, anh bây giờ như có như không chạm vào da thịt ở cổ khiến cô hít thở không thông.
Dáng vẻ ngập ngừng trong mắt cô, Trình Dật Hàn xem đó là thừa nhận.
" Lẽ ra, nên đổ xuống nơi này. Phải không? ".
Không chút do dự, qua lớp áo đụng chạm ngực mềm mại.
" Đừng.. ". Hoảng hốt cùng không thể tin vào mắt mình, cơ thể không thể né tránh bàn tay anh, muốn dùng giọng nói nhắc nhở anh.
Nhưng...
" Ngô... ".
Anh tiếp tục dùng cách bá đạo nhất, áp chế môi cô. Trình Dật Hàn cũng không hiểu bản thân là bị làm sao, hưởng qua hương vị cô anh lại như nghiện.
Rõ ràng còn chưa tính là đụng chạm, nhưng vẻ run rẩy mình mẩy của cô kích thích giác quan anh.
Thỗ lỗ kéo áo cô ra khỏi chiếc chân váy, luồn lách đến nơi mềm mại. Cảm giác này anh là lần đầu gặp phải " thân hình Vân Thiên Nhược nhỏ nhắn, đến nơi này cũng thật nhỏ ".
Nơi tròn trịa chưa từng bị như vậy đối đãi, bàn tay to nắm chặt bầu ngực cô. Bị anh hôn đến thiếu khí, lại bị anh xoa nắn, chân tay Vân Thiên Nhược mềm nhũn.
Trình Dật Hàn không quên nghĩ đến chuyện tối nay, nếu không phải anh vô tình đi qua nhìn thấy cô ở đây. Không bình ổn cảm xúc, liền lái xe lại nhà hàng. Thì có phải người cùng cô làm loại sự này là đàn ông kia.
Nghĩ vậy, bàn tay lại tăng thêm gia lực.
" Đau... ". Cảm giác thật mơ hồ, đánh chết Vân Thiên Nhược cũng không tin người trước mắt là Trình Dật Hàn.
" Nhỏ như vậy, còn muốn quyến rũ đàn ông? ". Cô có phải quá tự tin về bản thân mình không?
" Tôi không có ".
Một giọt lệ lăn dài trên má...
Trong lòng ngàn vạn thanh âm không ngừng gào thét " Anh mau buông tôi ra ". Nhưng vô lực, cả thân hình cô đều bị anh gắt gao giữ chặt, đè đến đau. Đôi tay nam tính càn rỡ xoa nắn đủ loại hình dạng không ngừng.
Cổ truyền đến cảm giác ươn ướt cùng cảm giác kích thích khó nói nên lời. Cô chẳng qua là cô gái chưa hiểu sự đời, trêu chọc thành thạo của anh cô vẫn là khuất nhục.
Cắn lên xương quai xanh cô, Trình Dật Hàn bị thân thể mềm mại lại mang theo mùi hương thoang thoảng. Cảm giác nơi lòng bàn tay không đầy đủ nhưng cũng không tệ, giống như thưởng thức bữa ăn ngon.
Cái cắn nhẹ, nhắc nhở Vân Thiên Nhược tìm lại lí trí của mình. Đây không phải là mơ. Người nam nhân này cho dù cô yêu thương, cô cũng không thể cùng anh tiến đến quan hệ thân mật.
Xuất hết sức lực từ khi lọt lòng bức mạnh ra, ý chí mãnh liệt đẩy mạnh Trình Dật Hàn.
Không chút đề phòng thân hình nam tính tạo khoảng cách cùng cô.
Nhìn lại nữ nhân kia đã sớm ngồi xổm, hai tay gắt gao che ngực. Nước mắt tự do rơi xuống, mở đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh vô cảm.
" Trình Dật Hàn, tôi là cấp dưới của anh. Là ai nói không có hứng thú với cấp dưới của mình? ". Cô giống như bị bức điên la lên, cắn chặt môi.
Trình Dật Hàn đây giống như tự tát nước lạnh vào mặt, hoài nghi chính mình. Anh rốt cuộc đang làm gì, rõ ràng chỉ muốn cảnh cáo cô, anh từ đầu đến cuối đều khinh thường chạm vào cô.
Lần trước là vì đóng kịch. Lần này là muốn ngăn chặn cô tìm hạnh phúc. Nhưng không cần đi đến bước đường này, đây thật sự là do anh đã lâu không chạm qua phụ nữ.
Không muốn thừa nhận sự mất khống chế vừa rồi, nếu không phải cô đẩy anh ra. Liệu có phải anh thật sự muốn cô.
Thật nhanh ổn định lại thần thái, chỉnh lại y phục. Thanh thoát bước ra ngoài, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhục nhã...lần đầu tiên bản thân để nam nhân đụng chạm thân mật, cái gì cũng không thể chống trả. Khoé mắt Vân Thiên Nhược đỏ hoe lại quật cường không để nó lại rơi xuống.
Xem xét bản thân đã ổn hơn, Vân Thiên Nhược lo lắng bước ra ngoài. Nếu có người nhận ra cô phải làm sao bây giờ?
Thật may bên ngoài không có ai, chớp thời cơ Vân Thiên Nhược đi nhanh nhất có thể hướng ra ngoài.
Cô không thể quay lại bàn, đành để sau gọi điện xin lỗi Khun Wasin vậy. Nhưng cô vẫn phải qua đó xem một chút Khun Wasin có còn ngồi ở đó không, kẻo lại đụng phải anh ở ngoài.
Tại ngã rẽ đó, cổ tay bị ai đó dùng sức kéo lại. Lảo đảo đôi chân, mặt chạm phải bờ ngực to lớn, đau đến mức nước mắt mới kìm lại, xong hiện tại lại muốn ứa ra.