• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Nếu vậy tôi không làm phiền anh nữa! ". Trình Dật Hàn nhìn cô như vậy làm gì?

Ai làm phiền ai còn chưa biết chừng, rõ ràng là đại giá quang lâm rồi còn đột ngột bảo cô ở lại. Anh là ngại cô không có kẻ thù, muốn tìm giúp cô sao. Nếu không có gì cô sẽ không ngốc ở đây. Nghĩ liền làm, trước khi sóng nổi lên phải chạy thật xa.

Hành động bước ra khỏi ghế của Vân Thiên Nhược chợt khựng lại. Bởi vì giọng nói trầm lạnh đầy uy lực:

" Tôi cho cô đi rồi sao? ".

Vân Thiên Nhược lạnh sống lưng, sao lại phiền phức như vậy, tâm tư của anh thật sự nhìn không thấu. Mang một bụng ấm ức ngồi xuống, chống cằm chống lại ánh mắt không chút hơi ấm của anh.

Trình Dật Hàn thấy thái độ tỏ vẻ bất bình của cô, ngược lại không tức giận.

Nhàn nhã ăn cơm, cô muốn nhìn thì để cô nhìn, anh cũng không ngại.

Ngoài dự đoán Vân Thiên Nhược, Trình Dật Hàn lại không tức giận. Không phải nhìn lầm chứ, cô mơ hồ trông thấy đáy mắt anh hiện lên một tầng ý cười nhẹ giống như năm nào. Sao lại không tức giận đuổi cô đi, cô nghĩ sai rồi.

Chờ, chờ... Cô phải chờ cái gì đây, mọi người đã sớm đi làm việc, chỉ có cô là lười biếng ngồi đây. Anh rất rảnh nhưng cô thì không, còn ăn uống nho nhã, thần thái như vậy.

Vân Thiên Nhược đã từng xem rất nhiều bộ phim nam chính khi ăn cũng rất cuốn hút. Nhưng trong phim ảnh sẽ không chân thật, ngay trước mặt cô là một mĩ nam, không thua gì diễn viên điện ảnh. Cô nhìn đến ngẩn người, Trình Dật Hàn có làn da trắng đẹp không tì vết. Mái tóc vẫn được anh tỉa ngắn, hớt lên để lộ vầng trán rộng, gọn gàng và sạch sẽ. Tiếp đến, sóng mũi cao kiêu ngạo vời vợi khí thế, bờ môi mỏng nhai thức ăn không một kẽ hở. Tay Trình Dật Hàn ấm áp như vậy, môi anh ấy sẽ đồng dạng hay ngược lại lạnh như băng. Suy nghĩ như vậy Vân Thiên Nhược không tự chủ cắn nhẹ môi, cô chưa bao giờ thử qua hôn nam nhân. 22 tuổi vẫn giữ nụ hôn đầu, có phải quá cổ hủ rồi chăng. Nam nhân tuyệt mĩ, giỏi giang, lại có rất nhiều mỹ nhân vây quanh. Trình Dật Hàn kĩ thuật hôn có phải là rất tốt đi.

" Cô thích Âu Dương Thần? ". Trình Dật Hàn đã ăn xong, trực tiếp hỏi thẳng. Ngoài ý muốn anh lại thấy khuôn mặt Vân Thiên Nhược đỏ lên, giống như ngại ngùng e thẹn khi bị đoán trúng tâm tình.

Dòng suy nghĩ điên rồ trong cô bị ngắt quãng, lắc lắc đầu để đánh bay hoàn toàn suy nghĩ này. Sau đó xác định Trình Dật Hàn là hỏi cô, một giây sau cô khẩn trương:

" Anh có phải thấy quan hệ giữa tôi và anh ta giống như người yêu? ". Nếu vậy kế hoạch của cô là một khởi đầu tốt. Không chờ Trình Dật Hàn trả lời, cô lẩm bẩm vui mừng, nhỏ nhưng Trình Dật Hàn nghe không sót một từ

" Vậy thật tốt quá... ".

" Rầm ".

Vân Thiên Nhược một phen kinh hoảng, Trình Dật Hàn phản ứng mạnh như vậy làm gì, cũng đã đứng dậy lúc nào. Cô cảm giác cái bàn có thể bị anh phá hư rồi, tay anh hẳn là rất đau đi.

" Nếu cô muốn sống yên ổn thì tránh xa Âu Dương Thần ra ". Ánh mắt màu trà là lửa giận ngùn ngụt, bộ mặt tức giận.

" Tại sao? ". Bị thái độ anh làm hoảng sợ, nhưng vẫn không vì thế mà im lặng, dương đôi mắt nhìn anh. Đây là cùng một người sao? Một cái chớp mắt lại trở nên hung dữ lớn tiếng với cô như vậy.

" Cô đừng có ý định chia cắt tình yêu của họ ". Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ không để cô lại đi phá hoại tình cảm của người khác. Âu Dương Thần là bạn anh, Trương Băng Khanh là cô gái có nét giống với Tiểu Tịch.

Vân Thiên Nhược hiểu " họ " là biểu thị Âu Dương Thần và Trương Băng Khanh. Nói như vậy, anh nhìn ra giữa bọn họ là có tình. Cô trong mắt anh có phải chính là người thứ ba bất chấp dị nghị chen chân ngáng đường tình duyên bạn mình???

Có một loại xúc động không nói nên lời, cô khó chịu với thái độ của Trình Dật Hàn. Quay mặt đi, không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh bỉ:

" Anh yên tâm. Khanh Khanh là bạn tôi, tôi đương nhiên không cướp người cô ấy yêu ".

Tiếp đó cô đứng dậy ngẩng cao đầu nhìn thẳng bất chấp chống lại đôi mắt chim ưng, nhấn mạnh:

" Còn nữa. Tôi... Không thích Âu Dương Thần ". Những chuyện này một xíu liên quan đến công việc cũng không có, cô hà cớ gì im lặng để anh xem thường. Lần trước là Lục Tử Kiện, cô thừa nhận chuyện đó ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến công ty. Nhưng lần này cô không thấy được mình sai ở đâu.

Trình Dật Hàn như nghe được chuyện buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch. Nhưng đáy mắt đều là hàn ý kề sát lại mặt Vân Thiên Nhược, thanh âm vang lên giễu cợt:

" Cô chắc chắn, cô chưa từng có ý xấu với bạn mình ". Vân Thiên Nhược đúng là Vân Thiên Nhược cô thật mau quên, dần dần tôi sẽ giúp cô nhớ ra.

" Tôi... ". Trong tình huống này mà cô lại đánh mất tiếng nói, như có thứ gì đó ứ nghẹn trong cổ họng. Anh có ý gì? Một chút dũng khí ban nãy vì sự tiếp xúc gần của anh mà như nước bốc hơi.

Vân Thiên Nhược bộ dạng, Trình Dật Hàn cho là cô có tật giật mình. Lại không biết cô thực ra bị hơi thở ấm nóng xen lẫn mùi thuốc phả vào mặt không nhận ra được trong lời nói anh muốn ám chỉ cái gì.

Khoảng cách gần như vậy, Trình Dật Hàn nhất thời không thích ứng kịp. Dường như che giấu chút mất tự nhiên anh xoay người hướng về phía cửa.

Trình Dật Hàn rời đi, bên trong một bóng hình xuất hiện, bàn tay người đó nắm chặt đến nỗi các khớp xương hiện ra rõ ràng.

" Tôi đã từng nhắc nhở cô ". Thanh âm gằn từng chữ, khuôn mặt dữ tợn, đầy ác ý. Đứng một lúc điều chỉnh cảm xúc rồi quay người rời đi, nụ cười đã treo trên môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK