" Thiếu gia, Vân Tiểu Thư khóc ". Tần Dạ trước nay không có lo chuyện bao đồng, nhưng lại buột miệng nói ra. Cậu đối với vị tiểu thư này có cái nhìn rất tốt, nguyên nhân ở đâu lại khiến thiếu gia một mực làm khó cô ấy.
Trình Dật Hàn cũng không nhìn đến sự khác lạ trong Tần Dạ.
Một giây trước còn dùng ánh mắt không sợ trời nhìn anh, vừa quay lại liền rơi lệ.
Cô khóc...
Lời nói của anh vừa rồi thật có thể khiến cô khóc. Cô khóc, chứng tỏ cô đau lòng thương tâm. Nhưng cái cảm giác khoái hoạt trong anh lại không hề có. Hoặc là nỗi đau của cô vẫn chưa đủ sâu để anh hả hê?
Vân Thiên Nhược lau dọn sạch sẽ mất gần một tiếng đồng hồ. Gồm có một phòng cô đã ở một thư phòng và một phòng vẽ tranh.
Nhưng đồ dùng vẽ tranh lại mới vô cùng giống như không có sử dụng, mua để đó cho ai. Vân Thiên Nhược liền nghĩ đến có thể là dành cho Nhạc Lam Tịch.
Chỉ có ba phòng nhưng diện tích mỗi căn phòng đều lớn. Cô lau mà lưng liền truyền đến nhức mỏi. Đúng là cuộc sống người hào môn, nhà sạch không có hạt bụi lại liên tục vệ sinh. Nhưng mà cũng nhờ vậy mà nhiều người có việc làm, cũng tốt.
Bụng đói cồn cào, nằm ngả lưng muốn nghỉ ngơi. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
" Vân Tiểu Thư, thiếu gia gọi cô xuống ăn cơm ".
Ăn cơm, cô có chết cũng không cần ăn cơm nhà anh. Bây giờ nhìn mặt dì Lưu cô còn thấy ngại, dì ấy sẽ không vì vậy mà ghét bỏ cô chứ.
" Dì Lưu, tôi không có đói ". Tự mình dối lòng nói vọng ra ngoài.
Dì Lưu biết Vân Thiên Nhược vẫn còn tức giận thiếu gia chuyện ban nãy. Nhưng mà thiếu gia chờ đã lâu lại không thấy cô ấy xuống mới kêu bà lên nói một tiếng.
" Cô đừng làm khó tôi có được không? Cô không xuống, thiếu gia nhất định sẽ tức giận. Đến lúc đó mọi người đều gặp chuyện ". Thiếu gia lại đột nhiên căn dặn bà chuẩn bị thêm đôi bát đũa, bà liền biết là cho ai rồi.
Dì Lưu nhìn thấy, thiếu gia không phải cố ý nói ra những lời đó. Đây không phải là thiếu gia muốn xin lỗi Vân tiểu thư sao?
Vân Thiên Nhược không muốn liên luỵ đến người khác, càng không cần để ảnh hưởng đến bao tử cô. Để ý làm gì nam nhân không có lương tâm kia, anh nói gì kệ anh vậy. Chẳng qua do cô quá ngạc nhiên thôi, bây giờ nghĩ lại còn thấy thái độ đó cô không nên có. Bởi vì cô càng tỏ ra buồn bã đau khổ, người được lợi cười trong bụng chính là anh.
Tự nhủ với lòng như vậy, sau đó mở cửa đi ra nhìn dì Lưu giải thích:
" Dì Lưu, tôi không phải sợ anh ấy. Tôi là có chút đói rồi! ".
Dì Lưu thấy cô chịu đi ra thì vui vẻ hết biết, cười cười tán thành:
" Vâng, tôi biết rồi ".
Vừa đi xuống mùi thức ăn thơm nức liền quanh quẩn trong mũi cô. Loại bỏ ánh mắt nhìn chăm chú của anh, lạnh nhạt kéo ghế ngồi xuống.
Anh muốn hỏi cô tại sao chần chừ không xuống ăn cơm nhưng lời nói phát ra lại không có như vậy.
" Vân tiểu thư cho rằng cô đến đây làm khách quý, đến ăn cơm cũng phải phiền người khác gọi cô sao? ". Vẫn là thanh âm cùng lời nói khiến người ta nghe thật phản cảm.
Vốn dĩ cô chỉ muốn ngồi đây yên bình ăn, lại không ngờ anh vẫn còn hứng thú đâm chọt cô. Cô chống cằm không có nhìn anh, thư thái uống vào ngụm nước đáp trả anh.
" Tôi lại không biết người ở còn có thể ăn cơm chung với chủ. Là tôi lo lắng tùy tiện sẽ làm mất hứng của thiếu gia, thật không tốt ".
Từ " thiếu gia " trong miệng cô lại sắc bén kinh người.
Vân Thiên Nhược đúng là lần đầu nhìn thấy cái thể loại này. Người ở không ra người ở, nhân tình không ra nhân tình, nhân viên cũng không giống.
Trình Dật Hàn tưởng rằng cô sẽ yên lặng, lại không nghĩ đến cô đem lời anh nói nhắc lại anh. Cảm xúc của cô cũng thật nhanh thay đổi, anh cũng chỉ thấy cô có hai vẻ mặt đối diện với anh. Một là tức giận không muốn nói lời nào cứ thế vô cảm, hai là tức giận đến câu nào anh nói ra cũng muốn xuyên tạc.
Dì Lưu trước khi vào bếp lên tiếng nhắc nhở, hai người họ cứ như vậy sợ rằng đến ăn cũng khó.
" Thiếu gia, Vân Tiểu Thư. Thức ăn đã nguội rồi, mau ăn đi ".
Trình Dật Hàn cũng lại không muốn nói nhiều, nói nhiều rồi lại bị cô đối lại chất vấn. Đến lúc đó, anh không biết có còn kiên nhẫn ngồi đây nữa không.
Cầm chén lên ăn cơm, tiếp đó nhắc nhở cô một tiếng:
" Về sau, mỗi buổi đều phải xuống ăn. Tôi không muốn người ta đồn đại tôi bạc đãi cô ".
Thấy anh đã ăn, cô cũng không ngại ngần mà đem thức ăn bỏ vào miệng. Cũng không cần đáp lại lời anh, anh không phải giống như đang hỏi cô.
Trình Dật Hàn ăn đã no, lại nhìn cô bây giờ giống như chỉ mới bắt đầu ăn. Anh vẫn còn phải làm việc, nhưng lại nghĩ đến mình đi rồi, cô sẽ không tiếp tục ăn. Trong tay vẫn cầm chén, một lúc sau dò hỏi cô.
" Không tức giận? ". Thanh âm tuy không phải là ôn hòa nhưng so với bình thường vẫn là tốt hơn, có thể nói đây là tâm trạng tốt nhất mà nam nhân này có.
Vân Thiên Nhược thoáng dừng động tác trong tay một chút, cũng không muốn nhớ lại chuyện ban nãy là cô có tức giận hay không. Cho rằng anh đơn thuần hỏi, cô cũng tùy tiện đáp.
" Không liên quan đến anh ". Quen biết và tiếp xúc Trình Dật Hàn lâu, ngay cả giọng điệu cũng gần giống anh. Không có cho người ta nắm rõ cảm xúc của mình. Hoặc là cô đối với nam nhân này sinh ra loại cảm giác khép kín chính mình.
Không muốn đưa đến cục diện bế tắc, thanh âm đã lạnh hơn, đây là nhẫn nhịn của anh dành cho cô.
" Vân Thiên Nhược, cô nói chuyện đàng hoàng không được sao?".
Cô không ngoan ngoãn được như những nữ nhân khác đã đành, lẽ nào còn không học được cách nhìn rõ thế cục. Đến cả anh cũng nhìn ra bản thân muốn giảng hòa với cô, cô lại khăng khăng muốn tiếp dầu vào lửa.
Vân Thiên Nhược không hiểu cách cư xử của Trình Dật Hàn. Anh có quan tâm hay để ý cô tức giận hay không sao? Tại sao lại tỏ vẻ giống như thật lòng muốn biết cô cảm nhận thế nào. Tại sao những việc trước đây anh làm anh lại không hỏi cô có tức giận hay không?
Anh là nam nhân cao cao tại thượng, trước giờ luôn được người người cung phụng, răm rắp nghe lời anh. Còn cô lại không như vậy, nên anh mới muốn cô giống như bọn họ. Ngày trước cô không phải như vậy sao? Sợ hãi anh nhưng giờ cô lại không biết thế nào là sợ nữa rồi?
" Tôi có điểm nào không đàng hoàng. Tôi là nói thật, anh muốn làm gì anh cứ việc làm, anh muốn nói gì anh cứ việc nói. Còn tôi, không giận cũng không muốn giận ".
Tại sao? Cô không nói rõ ràng là cô giận hoặc không giận. Lại nói rằng cô không muốn giận.
Như vậy không phải nói anh có làm gì, nói gì đều cùng cô không liên quan sao?
"Trình Dật Hàn, tôi không muốn ngày ngày đều cùng anh cãi vã ". Chuyện Nhạc Lam Tịch, cô đã nói rõ ràng. Ban ngày đi làm mệt mỏi quá đủ rồi, về đến nhà lớn tiếng với anh một chút còn mệt hơn một ngày đi làm.
Trình Dật Hàn thật không biết giữa anh và cô ai là người đầu sỏ gây nên ầm ĩ. Cô muốn bình yên, anh cũng vậy. Thế nên thỏa thuận với cô là tốt nhất, chỉ là không biết được bao lâu đây.
" Được, không cãi vã ". Giọng nói âm trầm truyền đến, đánh tan không khí vừa muốn lần nữa bùng phát.
Hai tuần trôi qua, trong ngôi biệt thự không xảy ra chanh chấp. Có lẽ, ai cũng thật mệt mỏi rồi, chanh chấp nhiều nhận lại ngoài tổn thương trao trả nhau còn là gì. Khoảng thời gian căng thẳng đã kéo dài mấy tháng, nói không mệt thật lừa người.
Vân Thiên Nhược đang cùng Tần Dạ đi siêu thị mua đồ ăn, bởi vì dì Lưu đã về quê ăn cưới bà con. Nên chuyện cơm nước sẽ do cô đảm nhiệm.
Cô vốn không biết Trình Dật Hàn thích ăn gì, chỉ mua những nguyên liệu mà cô sẽ dự định nấu những món ăn Thái.
Thật ra cô có thể tự đi, nhưng Tần Dạ dường như rảnh rỗi lại muốn làm tài xế cho cô.
Trên đường đi Tần Dạ cũng không nói gì nhiều, chỉ là câu nào nói ra cũng là Vân tiểu thư, Vân tiểu thư.
Đến khi xách trong tay một túi nguyên liệu, liền phàn nàn:
" Tần Dạ, cậu thấy có ai làm tiểu thư mà như tôi không? Tôi nghĩ vẫn là cậu nên đổi cách xưng hô ".
Tần Dạ đối với cách xưng hô này thấy vô cùng hợp lý, nhưng vẫn muốn xem Vân Thiên Nhược là có ý gì. Cô ấy tuy không phải là tiểu thư giàu có gì đó, nhưng phẩm chất lại tốt. Cậu kính trọng gọi một tiếng " tiểu thư " cũng là đương nhiên.
" Vậy Vân Tiểu Thư nói, tôi nên gọi cô là gì?".
" Gọi tên tôi như bình thường là được, mọi người cũng gọi tôi như vậy ".
" Thiếu gia, cậu ấy... ".
Câu trả lời của Tần Dạ sao lại giống dì Lưu đến vậy, dì Lưu cô nói không tiện, thế nhưng Tần Dạ này cũng thật cứng nhắc.
" Tôi có một cao kiến ". Vẻ mặt tươi cười như phát hiện ra một chân lí đáng nể. Thế nhưng lời nói tiếp theo còn hơn cả chân lí, gương mặt diễn một cảnh vô cùng nghiêm túc.
" Cậu gọi tôi là thiếu phu nhân, cậu thấy thế nào? ".
Tần Dạ không tin vào tai mình, Vân tiểu thư là đang nói đùa nhưng sao lại giống thật nghiêm túc. Lẽ nào cô ấy muốn làm thiếu phu nhân Trình gia, vấn đề này vẫn là do thiếu gia tự quyết định.
Thỏa mãn nhìn Tần Dạ ngây người, khuôn mặt cậu ta lúc nào cũng đơ ra. Một chút biểu cảm cũng không, mới chỉ đùa một câu thôi sắc mặt cậu ta đã khác rồi.
" Hahaha...". Tiếng cười vui vẻ không nhiễm chút tạp niệm, dễ nghe nhẹ nhàng đi vào lòng người.
Tần Dạ nhìn Vân Thiên Nhược đi về trước còn cười lớn như vậy, liền biết bản thân bị cô đùa.
Khóe miệng muốn vì bản thân mình dễ dàng bị lừa, lại bắt gặp khuôn mặt tuấn dật hiện rõ lửa giận liền thu lại nét cười.
Bình thường ngày nghỉ Trình Dật Hàn cũng đến công ty. Nhưng từ khi Vân Thiên Nhược dọn đến ở anh lại thường xuyên ở nhà. Đến công việc nếu xử lý không xong, đúng giờ tan tầm cũng sẽ đem về phê duyệt. Nghe đến tiếng xe trở về liền muốn xuống xem một chút. Lại không ngờ nhìn thấy cô ghé vào tai Tần Dạ nói gì đó khiến cậu ta ngẩn người. Còn cô cười híp cả mắt cũng không nhìn thấy anh xuất hiện.
" Chơi rất vui? ". Thân hình cao lớn đứng dựa vào cửa bếp, nhìn khóe miệng cô vẫn còn vương ý cười. Cô chưa bao giờ như vậy đối với anh, đến cả Tần Dạ cô còn thoải mái như người quen lâu ngày. Nhưng anh, cho dù đã tiếp xúc thân mật cô vẫn giống như là tương kính như băng.
Cất thực phẩm vào trong tủ lạnh, không nhìn ra sự khác thường của anh. Bình lặng trả lời:
" Không tệ ".
Trình Dật Hàn nhớ rõ, không muốn cãi nhau với cô, từ từ thu lại lửa giận. Giọng nói cũng khiến người ta nhìn không ra tia cảm xúc.
" Dì Lưu sẽ vắng nhà vài hôm, cô chịu trách nhiệm dọn dẹp phòng tôi. Còn về chuyện tôi giao cho cô làm trước đây đều để sáng hôm sau người giúp việc làm ".
Ngạc nhiên, quay người lại nhìn anh, thắc mắc với quyết định của anh. Anh không phải không thích người khác vô phòng mình, anh không ưa cô sao lại cho cô bước chân vào phòng anh.
" Tại sao? Anh có thể để người khác làm thay? ".
Xuyên tạc ý tứ của cô, cho là cô không muốn làm hoặc là chán ghét anh.
" Không đến lượt cô quyết định ".
Vốn là một câu hỏi rất bình thường, lại đổi lấy sự nóng giận lớn tiếng vô lí của anh.
Nhìn anh rời đi, cô có chút mơ hồ hoài nghi thái độ của anh là ý gì. Cô nói chuyện rất bình thường mà, lại không rảnh rỗi để ý, bắt tay vào nấu ăn.
Trình Dật Hàn tính toán chuẩn thời gian xuống ăn cơm, sắc mặt vẫn không tốt hơn là bao.
Vân Thiên Nhược không biết nói gì, bầu không khí yên tĩnh đến lạ. Lại không thể bế tắc như vậy, mở miệng muốn xé tan im lặng.
" Tần Dạ, cậu ấy đâu? ". Rất tự nhiên hỏi, cô cũng muốn cho cậu ấy nếm thử một chút đồ ăn cô làm.
" Vân Thiên Nhược ". Nặng nề đứng dậy ánh mắt hừng hực lửa giận nhìn cô. Ánh mắt trong veo vô số tội của cô trực tiếp lên án hành động của anh, Trình Dật Hàn không biết cô thật sự không biết hay là giả ngu.
Ở một lúc nữa anh sợ rằng mình sẽ bóp chết cô, đá mạnh ghế sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng xe lao vút đi với tốc độ nhanh chóng mặt.
Nhìn món ăn đặc sắc trên bàn, lại không có tâm trạng ăn. Mắt trân trân nhìn chiếc ghế bị anh hung hăng đá mạnh nằm một góc.
Anh ấy vì sao tức giận?
Nghĩ lại thì ra sự tức giận vô cớ của anh lại vẫn ảnh hưởng đến cô. Cô thật không thể không thừa nhận bản thân là một người dễ dàng tha thứ cho người khác. Không phải cô không có tính cách riêng của mình mà là cô vốn là người không để ý. Lúc lớn tiếng với anh cô không sợ hãi, khi yên bình cùng anh nói chuyện cô lại dễ dàng đem những tổn thương anh mang đến ném sang một bên.
Nhiều lúc cô còn quên mất vì sao cô lại đến sống ở đây.
Cô không rõ yêu một người phải là như thế nào mới đúng? Cô chỉ biết quan niệm của mỗi người trong tình yêu là khác nhau, không ai giống ai.