Chiều nay lúc về cô có cùng Quản Lý Giản nói chuyện, hỏi thăm một chút cô biết được tối nay Trình Dật Hàn sẽ đến đây.
Ban đầu cô cũng hoài nghi chuyện này sao Quản Lý Giản có thể biết đến. Cô ấy lại nói là vô tình nghe anh và Tần Dạ nói chuyện.
Quản Lý Giản cũng hỏi cô và anh có chuyện gì. Cô chỉ đơn giản nói có việc quan trọng cần anh giúp đỡ. Nhìn ra sự né tránh của cô, cô ấy cũng không hỏi rõ.
Chiếc xe quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện, cô đợi anh đi hẳn vào trong mới đi theo. Quán bar phức tạp, lần trước có Trương Băng Khanh nên cô không lo lắng. Lần này cô đơn thân đi vào thật không biết có làm sao không đây?
Bên trong ồn ào, gặp giờ cao điểm nên rất đông. Quán bar nhất nhì thành phố là nơi ăn chơi của các vị thiếu gia, tiểu thư. Vân Thiên Nhược là lần thứ hai bước chân vào, nếu không phải cấp thiết cô tuyệt chẳng muốn đi.
Bây giờ quan trọng là làm sao tìm thấy Trình Dật Hàn, nhưng xem ra rất gian nan. Bởi vì mọi người đi tới đi lui che mất tầm nhìn của cô rồi.
Đằng sau cô bất ngờ một lực đẩy, mất thăng bằng cô va mạnh vào một người phía trước.
" Choang... ". Giữa hỗn tạp thanh âm, Vân Thiên Nhược nghe rõ ràng tiếng ly vỡ.
Ngay lúc đó đụng phải lồng ngực, giật mình thu người lại, cúi đầu ríu rít:
" Xin lỗi, xin lỗi.... Tôi thật sự không cố ý ".
" Này! Em gái, đi đứng sao không cận thận gì vậy? ". Một giọng nói trung niên vang lên, đầy giễu cợt.
Mọi người cũng bị thanh âm này thu hút, đứng xem chuyện vui.
Lúc này cô mới nhìn lên, là người đàn ông mập mạp, cách ăn mặc sang trọng. Trong lòng thấp thỏm, về phương diện này cô chưa từng đắc tội qua ai.
" Xin lỗi ngài, tôi đền cho ngài ly nước mới có được không? ".
Người đàn ông nhìn rõ mặt Vân Thiên Nhược, giản dị thanh tú. Trên người là quần bò áo sơ mi đơn giản, dáng dấp gầy. Nhưng ông ta chưa từng thử qua hương vị này, liệu có khác không?
Bị ánh mắt soi mói không kiêng dè, trong lòng dấy lên tức giận. Nhưng vì là cô sai, bây giờ ở thế yếu hơn, chỉ có thể nhịn và nhịn.
" Không cần phiền như vậy, nếu em muốn xin lỗi, chi bằng uống với tôi vài li ". Vừa nói ông ta lại bước đến gần cô hơn.
Giơ tay ngăn cản hành động ông ta, vội vàng từ chối:
" Xin lỗi, tôi còn có việc. Nếu ngài không không tính toán tôi rất cảm ơn. Tôi đi trước ". Hơi sức đâu, cùng loại người dê xồm này nói chuyện chứ. Nhanh chóng lách người muốn đi qua, lại bị kéo lại.
" Làm gì dễ dàng như vậy, cô hôm nay đừng hòng đi được ". Bị thái độ khinh thường của cô làm tức giận, rượi mời không uống muốn uống rượu phạt.
" Ông làm gì vậy, buông ra ". Tay vung mạnh muốn thoát khỏi nhưng vô ích, sức cô vốn không bì nổi ông ta.
Cánh tay mập mạp khác giơ lên muốn sàm sỡ, còn liễm môi vô cùng háo sắc.
Vân Thiên Nhược cô ghét nhất cái thể loại tự tiện thái quá như vậy. Cùng lắm là một ly nước, có cần làm quá lên không.
" Á á... ". Tiếng thét chói tai lấn át gần hết tiếng nhạc rầm rộ.
Mọi người xung quanh vốn dĩ muốn xem cô gái này bị bạc đãi. Nhưng họ thấy được gì, cô gái không chút lưu tình đá ngay điểm yếu của đàn ông. Người trung niên đau buông tay ra ôm lấy thân dưới, sắc mặt tái mét.
Vân Thiên Nhược biết ông ta chắc là rất đau, có thể là " hư " mất. Đáng đời! Ông ta không biết cô nhỏ người,nhưng sức không phải không có, chân cô bôn ba ngoài đời có thể không khỏe sao.
Hạ dạ cười đắc ý, xoay người thỏa mãn, vừa quay lại trên má truyền đến cảm giác đau đớn.
" Chát ".
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng in hằn dấu tay, cho thấy người đánh dùng sức cỡ nào. Lưng đau như búa bổ vì va mạnh vào tường.
" A Nghĩa, bắt cô ta lại. Đừng để cô ta sống ra ngoài, dám đắc tội với tao! ".
Vân Thiên Nhược uất ức, từng đợt đau nhức khiến cô run rẩy. Bây giờ cô muốn chạy cũng không được, áp chế đứng dậy. Mỗi cử động là đau đến ứa nước mắt, sao lại tồn tại những người đàn ông bạo lực như vậy chứ.
" Vâng, ông chủ! ".
Cái người tên A Nghĩa hung ác tiến lại gần phía cô, nhẹ tay đẩy bả vai cô dễ dàng khiến cô khụy xuống.
" Ăn hiếp nữ nhân chân yếu tay mềm đáng mặt đàn ông sao? ". Giương đôi mắt căm tức nhìn họ, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không khuất phục. Cô chỉ mong đánh động đến lòng tự tôn đàn ông của anh ta.
" Tôi phải đàn ông hay không, rất nhanh cô liền biết ". Tay bóp cằm cô, trên mặt một vết thẹo sâu nhìn anh ta càng dữ tợn.
Vân Thiên Nhược trong lòng thầm lên án những người quanh đây, nam nữ đều trơ mắt đứng nhìn. Đạo đức và lòng từ bi của con người trong quán bar này không có tồn tại.
Dùng sức lực cùng sự tức giận trong lòng xuất ra.
" Chát ". Lại một âm thanh giòn giã vang lên.
Đàn ông sao có thể tùy tiện ỷ lại sức mạnh mà phụ nữ, phụ nữ có quyền phản kháng.
" Tiện nhân ". Cảm nhận đau đớn trên mặt, máu trong người anh ta càng sục sôi.
Vân Thiên Nhược biết mình tiêu rồi, nhưng không hối hận, anh ta đứng ngược với ánh sáng càng bí hiểm. Động tác giơ tay lên của anh ta, má cô bất giác run nhẹ, móng tay như muốn đâm vào lòng bàn tay chạy máu.
Đôi mắt tuyệt vọng nhắm nghiền lại.
" Bốp ". Cú đấm giáng trời, mọi người xôn xao bất ngờ.
Ngạc nhiên từ từ mở mắt ra, nhìn lại đã thấy người đàn ông vật vã té sang một bên, tay đưa lên quệt vệt máu ngay miệng.
Vân Thiên Nhược đột nhiên cảm giác quen thuộc, chuyển hướng nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt cô thời điểm nhìn lên phía trên liền chạm vào tầm mắt nam nhân đang nhìn chằm chằm vào mình. Trên lầu cạnh lan can một người nam nhân lạnh lùng ngồi đó. Còn có thể là ai, người tạo cho cô cảm giác quen thuộc chỉ có một người.
Trình Dật Hàn.
Gương mặt anh cô nhìn không rõ nhưng cô chắc chắn khẳng định. Ánh mắt sắc bén của anh, cô còn lạ sao. Dáng dấp anh cô quên được sao.
Cô còn tưởng là mình ảo giác, nhưng trên lưng đau đớn chân thực nhắc nhở cô.
Cô còn không có nhìn đến ai ra tay giúp đỡ cô, linh cảm anh đang ở gần đây, cô nhìn một cái liền nhìn thấy anh. Bao năm trôi qua, bây giờ vẫn vậy. Theo lí cô nên vì người cứu mình mà tò mò xem ai, chứ không phải bắt gặp anh trong tầm mắt liền xem nhẹ mọi thứ.
Tại sao? Cô thà rằng bản thân mình không có nhìn đến bóng dáng anh.
Bất động nhìn anh, ngạc nhiên có, một chút vui mừng, rõ ràng nhất vẫn là xa lạ. Nếu người đàn ông kia nãy giờ không chắn trước mặt cô, cô đã sớm nhìn thấy anh.
Ở đây lùm xùm như vậy cô không tin anh không nhìn thấy, nhưng anh đã làm gì.
Không. Anh cái gì cũng không làm...
Cái gì cũng không có làm...
Trong tim đau đớn trước nay chưa từng có, nặng nề khiến cô khó thở. Một chút đau đớn trên lưng cô cũng mất cảm giác, vì nỗi đau nơi tim hơn gấp bội lần.
" Thiên Nhược ". Giọng đàn ông vừa lạ vừa quen vang lên.
Vân Thiên Nhược nghe đến nhưng không muốn quay lại nhìn ai, bởi vì ngay cả thở cũng hút cạn sức lực cô.
Thấy cô bất động nhìn trân trân mất hồn, người đàn ông nhìn theo.
Tiếp đó sắc mặt thay đổi, là hắn.
Toan rời đi nhưng nhìn đến cô gái ngồi xổm bên má sưng húp lên, thương xót ngồi xuống đỡ cô.
" Thiên Nhược, nào ".
Vân Thiên Nhược dưới sự trợ giúp của anh đứng dậy, lúc này mới nhìn xem là ai. Giống như vô cảm, khi nhìn thấy anh cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên:
" Tông Việt, cảm ơn anh ". Ai cũng được, cô rất cảm kích.
" Để tôi đưa cô ra ngoài ". Tự nhiên cầm tay cô, nhưng người bên cạnh chân không hề nhích.
Đối với thái độ quan tâm của anh cô chỉ biết từ chối, cô không muốn ở lại nhưng không có lựa chọn khác.
" Tôi còn chưa làm xong việc, anh đi trước đi. Sau này tôi nhất định sẽ trả ơn cứu mạng của anh". Nói ơn cứu mạng không sai chút nào, đụng phải cô hồn các đảng giống như ngàn cân treo sợi tóc.
Huỳnh Tông Việt hiện tại có việc gấp, không thể không đi. Trấn an để cô không cần sợ hãi.
" Vậy được, cô yên tâm đám người kia sẽ không dám động đến cô nữa đâu ".
Vân Thiên Nhược biết Huỳnh Tông Việt không phải là người cứu trợ bình thường. Nhưng anh không có hại cô không phải sao?
" Cảm ơn anh ". Nhẹ nhàng cười, vẻ mặt đã khôi phục rất nhiều.
Huỳnh Tông Việt gật đầu rời đi, nhìn theo bóng lưng anh một lúc. Tiếp đó, không chần chừ bước đến cầu thang.
Chân đặt lên tầng trên liền nhìn thấy nam nhân kia, tay cầm ly rượu nhìn vô cùng mị hoặc. Nhưng cô chẳng còn tâm trạng đánh giá anh, bởi vì cô đánh giá anh để làm gì?
Ngược lại ồn ào, ở đây lại không có ai khác. Chỉ có âm nhạc từ dưới vọng lên, đoán chừng anh đã bao hết nơi này rồi.
Đứng bên cạnh anh là Tần Dạ sáng nay cô vừa mới gặp. Vân Thiên Nhược cảm giác mọi thứ như được sắp đặt, chỉ chờ cô bước vào.
Tung tích của anh Quản Lý Giản sao có thể biết được?
Áp lực đè nặng nhưng khuôn mặt bình thản, đối diện với nam nhân này tuyệt không thể nhu nhược.
Khi đứng trước mặt anh, không chút sợ hãi chống đối lại ánh mắt sắc bén không tia ấm áp.
" Trình Tiên Sinh, chuyện Triệu Thị anh suy nghĩ đến đâu rồi? ".
Trình Dật Hàn nhướng mắt nhìn Vân Thiên Nhược, thái độ của cô giống đang cầu xin anh sao?
Cả hai dương đôi mắt vô cảm nhìn nhau.
Dáng vẻ Trình Dật Hàn dửng dưng thờ ơ xem thường cô đều nhìn thấu.
Cô biết cái cô nhận được sẽ không phải điều cô muốn, cô đơn giản là liều mình thử.
Chán ghét vẻ mặt lạnh nhạt của anh, cô xoay người toan rời đi. Phía sau đột ngột truyền đến giọng nói âm lãnh, không cho phép người khác kháng cự.
" Vân Tiểu Thư chắc chắn muốn về, không hối hận ". Đắc ý nhìn cô bất động, sự tuyệt vọng của cô có che giấu anh cũng nắm bắt được.
Nói như vậy, nghĩa là anh đã đồng ý buông tha Triệu Thị.
" Nói như vậy là Tiên Sinh đồng ý thương lượng ". Lạnh nhạt nói chuyện giống như hai người xa lạ.
Bóng lưng vẫn không hề quay lại của cô khiến anh nổi nóng. Giọng nói không trấn áp lửa giận, lớn tiếng nói:
" Đừng nôn nóng ".
" Cô muốn thương lượng không phải nói miệng là xong. Xem biểu hiện cô thế nào? ".
Cô hoàn toàn khẳng định được, anh đồng ý. Như vậy, xem như là cô không uổng phí đến đây một chuyến.
" Tiên Sinh muốn thế nào? ". Vẫn gương mặt quật cường không chút run sợ.
Cô không sợ có phải không?
Anh muốn thế nào đều được có phải không?
Tốt. Tốt lắm!
Cho dù lát nữa cô hối hận, khóc lóc cầu xin. Anh tuyệt không một tia dao động...