Lăng lão gia nhìn về phía Phương Văn đang nhìn ông băng đôi mắt yếu ớt,
"Phương Văn, ta vừa rồi đã nói. Con là con dâu duy nhất Lăng gia không gì thay đổi. Còn Gia An, ta sẽ tìm thời gian cùng hắn nói chuyện, làm cho hắn bỏ ý niệm này trong đầu."
"Dạ. Có những lời này của ngài, con yên tâm hơn. Ba, con đi xuống trước."
"Vâng, đi xuống đi."
Lăng lão gia thở dài, thần sắc cũng chùng xuống, mỏi mệt không thể che dấu. Ông tuy rằng không cần phiền chuyện của công ty, nhưng việc nhà quả thật càng phiền, việc nhà càng khó giải quyết.
Suy tư một hồi, ông quyết định đi đến phòng tìm Lăng Gia An, nhưng chỉ có Phương Văn ở trên giường ngồi ngẩn người, trên mặt đầy nước mắt
Nhìn bộ dạng Phương Văn rất đáng thương ông giật giật môi, rồi lại không biết tiếp tục nói cái gì để an ủi cô. Cuối cùng đành phải vươn tay vỗ vỗ vai Phương Văn, ý bảo cô bớt thương tâm.
Vẫn là đợi Lăng Gia An bình tĩnh một chút, lại đi tìm hắn tâm sự, làm cho hắn bỏ ý niệm này trong đầu là tốt hơn.
Khi Lăng Tịch đi về đến cửa nhà, xuyên qua cửa sổ, nam nhân thấy được Bạch Tiểu Hàn gục xuống bàn cũng quyệt mông gảy cái gì, mà ngồi bên cạnh là Trọng Thần, thì lại mỉm cười, sủng nịnh nhìn hành động của Bạch Tiểu Hàn. Nhìn không khí quen thuộc, những áp lực từ khi ở Lăng gia nhanh chống tiêu tan.
Nghe được động tĩnh Bạch Tiểu Hàn liền quay đầu ngọt ngào kêu một tiếng
"Ba "
"Tiểu Hàn, con đang chơi cái gì?"
Nhìn về phía trên bàn là cái hộp giấy bên trong có một con gà con nở chưa lâu, rất đáng yêu.
"Đáng yêu chết được, Trọng thúc mua cho."
"Đưa hắn trở về đi qua chợ, nơi đó có người bán cái này, thấy hắn thích, ta liền mua một con. Ta còn thuận tiện mua thức ăn đóng gói, miễn cho nó không có cái gì ăn."
"Vâng, đã làm phiền ngươi."
Nam nhân hướng Trọng Thần cười cười, sau đó cúi đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn. Nhìn Bạch Tiểu Hàn vui vẻ như vậy, nam nhân cũng thấy vui rất nhiều, nhưng lại có điểm lo lắng, cảm thấy được trong lòng có chút chua xót. Nam nhân rất muốn làm cho Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt như người bình, thế nhưng lại bất lực. Tự trách bản thân thật vô dụng.
"Làm sao vậy? Có phải ngày hôm qua đi chơi không vui?"
Tuy rằng nam nhân có cùng hắn nói qua buổi tối có thể sẽ không trở về, nhưng hắn vẫn là nhìn chằm chằm vào di động, sợ nam nhân gọi hắn. Vẫn đợi cho tới mười hai giờ, thấy không một chút động tĩnh, mới an tâm lên giường ngủ.
Có phải nam nhân không có nghỉ ngơi tốt, cho nên mới mệt mỏi như vậy.
"Không phải, chơi rất là vui. Có lẽ là thay đổi cái giường, ngủ không được tốt lắm."
Không nghĩ lại đề cập nhiều về Lăng gia, nam nhân thuận miệng nói vài câu, sau đó đình chỉ vấn đề này.
"Ba, người cũng không mang con đi chơi."
"À? Tiểu Hàn muốn đi sao? lần sau mang con đi."
"Dạ, tốt quá."
Nghĩ đến nam nhân sẽ dẫn hắn đi tới một nơi mà cho tới bây giờ hắn chưa từng đi, sẽ có thiệt nhiều món ngon, Bạch Tiểu Hàn cười rất vui vẻ.
"Ngoan."
Nam nhân nhéo nhéo mặt Bạch Tiểu Hàn, ý bảo hắn tiếp tục chơi.
"Ăn cơm chưa?"
Nghĩ đến nam nhân đói bụng, Trọng Thần vội vàng đứng lên, đi vào phòng bếp
"Ta trước cùng Tiểu Hàn đã ăn qua, anh chờ một chút, hâm lại có thể ăn. Anh chờ một lát, ta đi hâm đồ ăn."
"Không cần, ta ở bên kia ăn cơm mới trở về, ta là muốn hỏi các người có ăn chưa thôi."
Nam nhân đem Trọng Thần ấn vào chỗ ngồi, cũng ngồi xuống cùng hắn.
Vì có chút không rõ, vì sao Trọng Thần đối với mình tốt như vậy. Trọng Thần giúp rất nhiều, khi cần chỉ nói một tiến đã trực tiếp trợ giúp. Đối đãi vô tư như vậy cho dù là người thân, cũng làm không được. Tóm lại, nam nhân rất nghi hoặc.
Rất ít bị nam nhân nhìn thẳng như vậy, Trọng Thần có chút ngượng ngùng dùng tay chải tóc, rồi sờ sờ mặt,
"Sao như vậy nhìn ta? Ta trên mặt có cái gì sao?"
"Trọng Thần, nếu ngươi ở trên đường gặp một người rất thê thảm, ngươi sẽ cho hắn tiền, cũng trợ giúp hắn sao?"
"Hả? Không nhất định, để xem người nọ có thật đáng thương, hoặc là giả trang, lừa gạt người khác đồng tình không"
"Đúng vậy sao? Vậy ngươi vì cái gì đối với ta tốt như vậy?"
"A? Vì cái gì sao? Muốn tốt với anh, tự nhiên sẽ đối với anh rất tốt."
Nam nhân là phát hiện cái gì sao? nam nhân hỏi vấn đề này làm Trọng Thần không khỏi có chút không yên.