"Ba."
Bạch Tiểu Hàn bước đến, vòng tay ôm lấy nam nhân.
"Ừ, đi đánh răng."
Cảm thụ thân thể dán trên lưng ấm áp, nam nhân vỗ nhẹ tay khoát lên bụng mình.
"Để cho con ôm một cái."
Tối hôm qua Trọng Thần ở lại cùng hắn ngủ. Không thể ôm nam nhân, hắn ngủ thật sự không tốt.
"Đứa ngốc."
Ôm trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn liền ngoan ngoãn buông ra, đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Chờ hắn rửa mặt xong, nam nhân đã đem bữa sáng bưng lên bàn. Nam nhân nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn nhu thuận uống sữa, thân thiết dò hỏi:
"Tiểu Hàn, ở trường học thế nào? có người ăn hiếp con không?."
"Rất tốt, không ai ăn hiếp con."
"Vậy là tốt rồi."
"Ba."
Bạch Tiểu Hàn kéo ghế dựa đến gần, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân
"Hôn hôn."
Hắn đã thật lâu không cùng nam nhân hôn, mà nam nhân cũng sẽ không chủ động hôn hắn, hắn thực hoài niệm.
"Hả?"
Nhìn Bạch Tiểu Hàn đôi mắt lóe sáng, nam nhân hơi chút chần chờ, sau đó dùng ngón tay chạm nhẹ môi mình rồi đặt lên môi Bạch Tiểu Hàn
"Được rồi, ăn đi."
"Ba, người gạt con."
Cảm thấy mình không được coi trọng Bạch Tiểu Hàn mếu máo, sau đó nâng tay lên ôm cổ nam nhân, không chút suy nghĩ liền áp môi lên môi nam nhân.
Nam nhân môi thực mềm, ngọt ngọt, thật giống liếm kẹo que, hắn khẽ liếm mấy cái, liền bị nam nhân đẩy ra.
"Tiểu Hàn, con đã lớn rồi, không thể còn hôn hôn như vậy."
"Ba......"
Trước kia mẹ có nói qua, đối với người mình thích, sẽ rất muốn thấy hắn, ôm hắn rồi hôn hắn. Hắn thích ba, cho nên hắn muốn hôn ba.
"Tiểu Hàn. Ba là nam, con cũng là nam, làm như vậy là không đúng. Nếu về sau con có thích cô gái nào, con mới có thể hôn như vậy, hiểu chưa?"
Bạch Tiểu Hàn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam nhân, sau đó nhanh chóng lắc lắc đầu,
"Tiểu Hàn không thích người khác, Tiểu Hàn chỉ thích ba."
"Đứa ngốc, một ngày nào đó, con gặp người mình thích, sau đó yêu nhau, rồi kết hôn, sinh con."
"Ba, con chỉ muốn sống cùng người ở một chỗ."
"Ai......"
Xem ra, Bạch Tiểu Hàn như trước không hiểu. Nam nhân lại xoa xoa đầu Bạch Tiểu Hàn
"Ăn cái gì đi, xong ba đưa đi học."
"Dạ."
Ăn xong bữa sáng, nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn đi ra cửa. Vừa đi vừa nắm tay cùng nói chuyện rất vui vẻ.
Rất nhanh bọn họ liền lên xe, Bạch Tiểu Hàn bỏ tay nam nhân ra, đem thân mình che chắn phía trước ngăn cách nam nhân với người xung quanh, sợ đột nhiên xe phanh lại có người lao ra đụng đến nam nhân.
Đưa Bạch Tiểu Hàn đến trường xong. Ngẩng đầu nhìn thời tiết, nam nhân quyết định đi đến chỗ Trọng Thần bên kia nhìn xem, đi hỗ trợ một chút chuyện cũng tốt.
Ở một ngã tư gần đó, một chiếc xe vừa vụt qua, lại chậm rãi lui trở về, cũng theo đuôi phía sau nam nhân.
Người phụ nữ trong xe lên tiếng
"Gia An, làm sao vậy?"
Ngồi ở trên đùi cô là một bé gái đang mãi chơi món đồ chơi trên tay, không để ý đến người bên cạnh.
"Hả? không có việc gì."
Lăng Gia An tươi cười trấn an người bên cạnh
"Văn Văn, anh còn có chút việc, hiện tại phải đi gặp bạn. Nếu được, em mang theo con trở về trước đi."
"Có chuyện gì? Gấp như vậy. Trở về gặp ba rồi đi làm không được sao?"
"Văn Văn, anh thật sự có việc."
Lăng Gia An hiển nhiên có chút không kiên nhẫn. Nhìn thân ảnh xa xa sắp biến mất ở góc đường, Lăng Gia An vỗ vỗ tài xế phía trước bảo dừng xe, sau đó mở cửa xe trực tiếp xuống xe,
"Em mang theo con trở về gặp ba, anh tự mình đón xe trở về."
Nói xong, Lăng Gia An liền nhanh chống chạy đi.
Những năm gần đây Lăng Gia An ở nước ngoài sinh sống, lần này là vì ăn mừng Lăng lão gia đại thọ bảy mươi mới cố ý trở về.
Lăng Gia An cũng không có đuổi theo sát nam nhân, mà là giữ một khoảng cách, dùng cặp mắt cực nóng nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc, có hoài niệm cùng tham lam.
Lăng Tịch, chúng ta lại gặp mặt.
Không biết mấy năm nay Lăng Tịch sống có tốt hay không? bất quá xem thân hình gầy yếu kia cũng biết không được tốt lắm. Lăng Gia An khóe miệng hiện lên nụ cười chua xót, đôi mắt lóe ra thần thái cũng ảm đạm vài phần.