Khi hai tầm mắt giao nhau loét lên tia kỳ lạ, Lạc Phi trên mặt vốn có lo lắng giãn ra chút ít, hiện lên sự ấm áp có ý cười. Sau đó, cùng người bên cạnh nói vài câu, liền hướng nam nhân đi tới.
Lạc Phi mỉm cười đi đến trước mặt nam nhân, dùng âm thanh dễ nghe khẽ gọi nam nhân,
"Ba, người đã đến rồi."
"Ừ. Phi Phi, không phải đã nói với con có người khác đừng gọi như vậy sao?"
Lăng Tịch hiện tại rất nghèo túng, mà Lạc Phi lại rất nổi danh, không muốn làm cho Lạc Phi bị người ta xem thường. Dù sao, miệng đời rất đáng sợ.
"Không có quan hệ, hắn là người đại diện, là người nhà."
Nhận thấy được nam nhân lo lắng, Lạc Phi hướng về người bên cạnh khoát tay, rất nhanh, người đại diện liền lui xuống, để lại Lạc Phi cùng nam nhân. Lạc Phi đem nam nhân kéo ngồi vào ghế sa lon, rất tự nhiên cầm tay, thân thiết dò hỏi:
"Ba, người gần đây tôt không?"
"Ừ, rất tốt."
Nam nhân gật đầu, Lạc Phi nghe trong lời nói cảm thấy được rất nghẹn ngào.
"Con đây an tâm."
Lạc Phi đưa tay qua khoác thắt lưng nam nhân, đem cằm đặt lên vai nam nhân nhỏ giọng nói:
"Ba, con rất nhớ người."
Đã rời đi vài năm, không có liên lạc với nam nhân thường xuyên, cũng chưa từng có trở về thăm. Không phải không nhớ, mà là sợ vừa nghe đến tiếng nam nhân sẽ liều lĩnh chạy về.Vào thời điểm cái gì cũng đều không có, không thể tùy hứng. Dù sao, muốn chăm sóc nam nhân, phải vượt qua nổi khổ này.
Hiện giờ, cuối cùng cũng đã trở lại, sẽ thực hiện lời thề của chính mình không làm cho nam nhân phải chịu nhiều khổ cực nào nữa.
"Ừ, ta cũng nhớ con."
Nam nhân cười vỗ vỗ vai Lạc Phi, mở miệng hỏi:
"Lần này trở về tính toán ở bao lâu?"
Trước đây Lạc Phi được một tổ chức âm nhạc nổi tiếng nước ngoài tài trợ tài năng xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu dài hạn miễn phí, Lạc Phi xem như ký hợp đồng nghe theo bọn họ an bài.
"Dạ, một tuần đi."
Suy nghĩ một lát sau, Lạc Phi có chút giảo hoạt nói. Hắn không có nói cho nam nhân, một tuần sau sẽ bay đi một chuyến, đợi cho xong xuôi thủ tục sẽ trở về. Muốn đến lúc đó mang cho nam nhân một bất ngờ.
"Nhanh như vậy..."
Nam nhân nhíu mày, rất là không vui. Mình còn muốn cùng Lạc Phi ôn chuyện, kết quả Lạc Phi lại chỉ có thể nghỉ ngơi một tuần... Bất quá vẫn là sự nghiệp quan trọng hơn. Nam nhân mấp máy môi, tiếp tục nói:
"Chừng nào thì có rảnh? Ta mang con đi ra ngoài một chút."
"Dạ, ngày mai đi."
Ngày mai có một buổi tiệc chúc mừng thành công, nhưng vì nam nhân, hắn nhờ trợ lý đi từ chối.
"Vâng, được, ta đây ngày mai mang con đi đến một nơi, sau đó lại làm cho món con thích ăn."
Như là nhớ tới cái gì, nam nhân ngừng lại, cẩn thận nhớ lại trong chốc lát, nam nhân có chút chần chờ hỏi:
"Phi Phi, mắt của con..."