Trọng Thần giận run, hắn lại sợ giãy mạnh sẽ làm Lăng Tịch bị thương nên đành phải trơ mắt nhìn thiếu niên kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.
" Được rồi, đừng phân cao thấp với một đưa bé."
"Vâng."
Nhìn lướt qua vẻ mặt không cam lòng kia, nam nhân nhẹ lắc đầu, sau đó đi rót ly nước đưa cho Trọng Thần,
"Uống miếng nước đi, xin bớt giận."
"Cám ơn."
Trọng Thần nhận nước uống một ngụm, trong lòng lửa giận hơi chút hạ xuống.
"Ta đây đi về trước, lần sau tiếp tục đến thăm ngươi."
"Vâng."
"Đừng tức giận."
Nam nhân lại dặn dò Trọng Thần một tiếng, thấy hắn gật đầu mới yên tâm rời đi.
Khi đi ngang qua một ngõ hẽm, nam nhân bị một lực lớn kéo vào bên trong.
"Ai?!"
Nam nhân có chút sợ hãi hỏi, đợi người kia buông ra, nam nhân quay đầu nhìn về phía sau, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi,
"Sao là ngươi?!"
Hắn sao đột nhiên xuất hiện ở trong này? không phải đã xuất ngoại sao? nam nhân hoảng hốt nhìn người trước mắt, bất an lui lại mấy bước.
"Em thấy anh đã muốn chạy sao?"
Nghĩ đến nam nhân là muốn chạy trốn Lăng Gia An tiến lên bắt lấy nam nhân, rồi đem ôm chặt ở trong lòng.
Lăng Gia An ôm thực dùng sức, bàn tay khoát lên lưng nam nhân hơi run run. Nam nhân ra sức giãy, chỉ là Lăng Gia An ôm thật chặt, giãy không ra. Nam nhân đành phải tựa đầu về một bên, không hề nhìn Lăng Gia An.
"Lăng tiên sinh, phiền ngươi buông."
Lăng tiên sinh? nam nhân khách sáo làm cho Lăng Gia An bất mãn.
"Tiểu Tịch, em kháng cự anh."
Kỳ thật, nam nhân lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng đây là cách gọi thân thiết từ lúc bé, mà hắn vẫn tiếp tục sử dụng đến nay.
"Ngươi sao đã trở lại?"
"Em đã quên sao? Qua vài ngày chính là đại thọ bảy mươi của ba."
"Ồ"
Khó trách hắn trở về, nam nhân lý giải gật gật đầu.
"Em không quay về gặp ông sao?"
"Sao phải trở về? Xem như ta muốn đi, toàn Lăng gia cũng sẽ không hoan nghênh ta, làm gì đi để mất mặt chứ "
"Tiểu Tịch, đừng như vậy."
Lăng Gia An đưa tay chạm khuôn mặt nam nhân chậm rãi vuốt ve, ánh mắt lộ vẻ đau lòng,
"Là Lăng gia thực có lỗi với em."
Nhớ đến đôi mắt tuyệt vọng của Lăng Tịch trước đây, Lăng Gia An cảm thấy ngực một trận co rút đau đớn.
"Có cái gì để xin lỗi, đều đã trôi qua."
Nam nhân đẩy Lăng Gia An ra, nhân cơ hội lui lại mấy bước.
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Vâng, đúng vậy."
"Tiểu Tịch, em trong lòng còn có anh không?"
"Đã không có."
Nam nhân trả lời thật sự quyết đoán, không có chút chần chờ.
"Em......"
Thật không ngờ nam nhân trả lời kiên quyết như vậy, Lăng Gia An đáy mắt hiện lên vài tia bi thương, ngực lại một lần nữa co rút đau đớn.
"Gia An, cần gì phải dây dưa vấn đề này chứ. Nghe nói, ngươi đã kết hôn."
"Em nghe ai nói?"
Lăng Gia An sốt ruột, gặp nam nhân bảo trì trầm mặc, hắn cũng không có hỏi lại. Bất quá...... Đây là sự thật. Lăng Gia An nhìn nam nhân vài lần, lại lần nữa thật cẩn thận đã mở miệng,
"Anh...... anh cũng bị ép buộc."
"Ta hiểu được."
Nam nhân tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, không có quá để ý.
"Tiểu Tịch, lại cho anh một lần cơ hội được chứ?"
"Gia An, ngươi đã không còn nhỏ. Ngươi hiện tại đã thành hôn, việc này không có khả năng, cũng không nên suy nghĩ."
"Tiểu Tịch......"
"Ta còn có việc, sẽ không ở lại. Ngươi sớm một chút trở về đi, miễn cho Lăng lão gia nổi giận."
Nam nhân lạnh nhạt nhìn Lăng Gia An một cái, sau đó quay đầu đi nhanh ra đầu ngõ. Cũng không có nhìn ánh mắt Lăng Gia An.
Nam nhân mới đi liền bị Lăng Gia An một lần nữa kéo trở về, đem giam cầm ở trên tường, đôi mắt bởi vì kích động mà đỏ ao,
"Tiểu Tịch, em sao có thể tàn nhẫn cự tuyệt như vậy? Em đã quên rồi sao? Hay là nói, em đã có rồi người khác?"
Lăng Gia An nổi giận, đến nhiệt khí tất cả đều phun trên mặt nam nhân. Nam nhân mím môi, không có trả lời.
"Là người vừa mới rồi sao? Em và hắn ở cùng một chỗ sao?"
Nghĩ đến động tác nam nhân lau mồ hôi trên khuôn mặt tên chủ quán thật thân mật, Lăng Gia An mắt bắt đầu phiếm hồng.
"Cái gì?"
Nam nhân có chút không rõ cho nên nhìn Lăng Gia An, vẻ mặt nghi vấn. Nhưng Lăng Gia An khó hiểu cười khổ vài tiếng. Rồi Lăng Gia An bất ngờ tiến lên chặn miệng nam nhân lại bằng một nụ hôn.