Nghe giọng Lăng Tịch hơi chút run rẩy, Lăng Duệ nhanh chóng tựa đầu hướng về một bên, không có để ý tới nam nhân.
"Tiểu Duệ, ta... Ta thật vui."
Lăng Duệ đột nhiên xưng hô một tiếng này, làm cho trong đầu của nam nhân nhất thời nảy lên nhiều cảm xúc, trong đó rõ ràng nhất là hưng phấn.
"Vui vẻ cái gì? Bệnh thần kinh."
"Không có gì, tóm lại là rất vui."
Thật là, sao yên lành lại nói ra tiếng ba chứ?! Tuy rằng ấn tượng với nam nhân có nhiều đổi mới, nhưng là trong lòng hắn vẫn chưa quên được việc nam nhân đã vứt bỏ hắn, hắn không dễ dàng tha thứ người nam nhân này như vậy.
Dọc theo đường đi, nam nhân vẫn duy trì một loại trạng thái hưng phấn, rất sung sướng. Thậm chí khi xe dừng dưới lầu, nam nhân rất chủ động mời Lăng Duệ đi lên lầu ngồi một lát, nhưng bị Lăng Duệ lạnh lùng cự tuyệt.
Nghĩ lại, so sánh Lăng Duệ hiện tại không được tự nhiên, nam nhân càng thích Lăng Duệ trước đây -- một đứa bé ngoan ngoãn hay khóc nhè. Nghĩ đến Lăng Duệ trước đây ôm chân của mình, đem nước mũi nước mắt hướng đến ống quần cọ cọ, nam nhân cười thành lên tiếng.
Mở cửa, vào nhà nam nhân cảm thấy được tịch mịch, nhìn căn phòng trống trải, nam nhân đóng cửa lại, cũng đi vào bên trong, nằm lên giường cầm cái gối đầu ôm vào trong ngực.
Nam nhân trong đầu tự hỏi phải tặng gì cho Lăng Duệ. Chính là thật sự phải tốt. Rất quý giá thì mua không nổi, bình thường lấy ra sẽ thất lễ. Làm sao cho Lăng Duệ vừa lòng đây? Nam nhân ôm chặt gối đầu trong lòng, khó xử nhíu chặt mày.
Quên đi, vẫn là chậm rãi nghĩ đi, chuyện này chưa đến. Dù sao Lăng lão gia còn chưa có chọn xong ngày, đợi khi cho biết ngày, có lẽ sẽ nghĩ ra không chừng.
Nam nhân bò dậy lấy điện thoại di động ra, muốn gọi Trọng Thần hỏi một chút tình huống của hắn. Khi đang chuẩn bị ấn số lại thấy dãy số của Lạc Phi. Nhưng mà hiện tại thấy được tên Lạc Phi vẫn là nhịn không được bấm số gọi
Nam nhân khẩn trương nghe bên kia có tiếng đổ chuông, hô hấp cũng chậm dần. Mãi cho đến khi điện thoại tự động cắt đứt, bên kia không có bắt máy.
Có thể Lạc Phi đang bận, cho nên không nghe được điện thoại. Vẫn là không nên quấy rầy Lạc Phi, miễn cho phiền hắn làm việc.
Nam nhân cô đơn thở dài, đứng lên đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng chuông di động truyền đến.
Chẳng lẽ là Lạc Phi? Nam nhân mau chạy vội tới bên giường cầm lấy di động, khi nhìn đến tên hiên trên màn hình, nam nhân khẩn trương mấp máy môi, sau đó đưa điện thoại di động lên tai, run rẩy "alô" một tiếng.
"Ba, con vừa rồi thay quần áo, chưa kịp nghe điện thoại của người."
"Vâng."
"Ba, người vẫn tốt chứ?"
"Rất tốt."
"Vậy là tốt rồi."
Vốn muốn cùng Lạc Phi nói hết một đống sự tình, cũng không biết nên bắt đầu nói như thế nào.
"Phi Phi, ta..."
"Làm sao vậy?"
"Quên đi, không có gì."
"Dạ."
Nghe Lạc Phi trả lời ngắn gọn, nam nhân nắm chặt di động, đáy lòng hiện lên một chút cảm giác quái dị. Vốn có rất nhiều rất nhiều điều muốn cùng Lạc Phi tâm sự, nhưng mà nghe Lạc Phi chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy, điều muốn nói tất cả đều nuốt trở về. Có phải bởi vì lâu lắm không liên hệ cho nên không thể cùng Lạc Phi tâm sự hay không?
Cùng Lạc Phi ở chung một thời gian ngắn, khi đó cảm giác cũng như trước tốt lắm. Nhưng là lần này, nam nhân cảm thấy được một loại cảm giác lạ lẫm.
Ở nước ngoài, Lạc Phi không có gọi điện thoại về, hay không có tin nhắn thông báo cũng không sao. Nhưng hiện tại Lạc Phi ở trong nước, còn cùng một thành phố, Lạc Phi lại biến mất không còn thấy bóng dáng, một chút tin tức đều không có. Nếu hôm nay nam nhân không gọi trước thì Lạc Phi cũng sẽ không có liên hệ.
Thật sự bận như vậy sao? Cho dù là vậy, cũng không có thể bỏ ít thời gian, tán gẫu vài câu sao?
Lạc Phi hắn...
Nam nhân rất không thoải mái cắn chặt môi, suy sụp nhìn chằm chằm hoa văn nệm giường. Mà đầu kia, Lạc Phi cũng không có lên tiếng, vẫn duy trì im lặng.
Cứ như vậy một thời gian ngắn, nam nhân nghe được tiếng giày cao gót, theo sau là một giọng nữ vang lên, còn nói gì thì nghe không rõ ràng lắm.
Lại một lát sau, giọng nữ ngừng lại, mà Lạc Phi cuối cùng đã mở miệng. Bất quá nội dung, lại làm cho tim của nam nhân một lần nữa chùn xuống.
"Ba, con đây còn có chuyện, dừng nói nhé, lần sau lại liên hệ."
Vừa nói xong, Lạc Phi liền trực tiếp cúp điện thoại, không có nói cả lời từ biệt. Cầm di động chậm rãi thả xuống dưới, nam nhân có chút vô lực nằm ở trên giường, thất lạc nhìn trần nhà.
Lạc Phi đối với Lăng Tịch mà nói giống như là con, đồng thời cũng là tri kỷ.
Nằm suy nghĩ thật lâu, lúc sau, nam nhân ngồi dậy tự trách, vỗ vỗ mặt. Mình cũng thật là, chỉ vì Lạc Phi không có nói chuyện điện thoại, liền miên man suy nghĩ, rất không nên.
Người trưởng thành, sẽ có thứ mình quý trọng, sẽ rất tự nhiên bỏ qua những chuyện khác. Có thể Lạc Phi hiện tại cũng như vậy đi. Hắn bây giờ trở về nước, giờ đây đã quen thuộc, có sự nghiệp cuả mình, hơn nữa Lạc Phi có tài hoa như vậy, sẽ có rất nhiều cô gái thích. Nói không chừng Lạc Phi rời đi, trong khoảng thời gian này, gặp gỡ cô gái mình thích, cho nên mới quên mất tri kỷ này. Nếu Lạc Phi thật là vì bạn gái mà xem nhẹ mình, nam nhân cũng không có giận hờn gì. Nam nhân vẫn ngóng trông Lạc Phi có thể mang bạn gái trở về cho mình gặp mặt.
Hay là đợi lần sau gặp Lạc Phi sẽ hỏi rõ ràng hơn, miễn cho có sự hiểu lầm không cần thiết.