Môi cũng sưng lên, đầu lưỡi đã tê rần, khoang miệng tràn đầy nước bọt đối phương. Lạc Phi không buông nam nhân, ôm cả thân thể nhỏ giọng nói "Ta yêu người ", " Phi Phi yêu Lăng Tịch "
Tình cảm che giấu nhiều năm, bây giờ đem ra nói, nên giờ phút này lại muốn nam nhân nghe thật nhiều, cả phần của những năm trước.
Nhìn nam nhân thật sự nghe rất chăm chú, Lạc Phi ánh mắt sáng ngời như trăng rằm.
Ngày hôm sau, Lạc Phi đúng hẹn rời đi.
Trước khi đi, Lạc Phi không buông tha, ôm lấy nam nhân, không khống chế được hung hăng hôn lên cánh môi đã sưng đỏ.
Lạc Phi từ bây giờ không còn là con, cũng không là bằng hữu, mà là... Người yêu của Lăng Tịch.
Tầm mắt của nam nhân, không tự giác dõi theo bóng dáng Lạc Phi, nhìn đến khi không còn thấy đâu nữa.
Loại cảm giác động tâm này, đã bao nhiêu lâu chưa từng có? Lại một lần nữa cảm nhận, đáy lòng của nam nhân hiện lên sự ngọt ngào.
Nhà này, hiện tại không chỉ có mình, còn có Lạc Phi. Dù Lạc Phi không có ở nhà, chờ hắn làm việc xong rồi sẽ trở về. Bởi vì Lạc Phi, nam nhân thấy lòng tràn ngập chờ mong.
Ba ngày sau, nam nhân nhớ tới mấy ngày nay đều không có liên lạc Tần Tường cùng Lăng Duệ. Không biết hai đứa con này có nghĩ thông suốt hay chưa, còn oán giận không?
Nghĩ nghĩ, nam nhân lấy điện thoại di động ra, bấm số Lăng gia, vì không dám trực tiếp tìm Lăng Duệ, cho nên muốn tìm Lăng lão gia tâm sự, thám thính tình hình Lăng Duệ. Theo người hầu cho biết Lăng lão gia sáng sớm cùng Lăng Duệ đi Phương gia, bây giờ còn chưa có trở về.
Nam nhân nói cảm ơn xong liền tắt máy, ấn số Tần Tường. Lần này cũng giống như lần trước chỉ có tổng đài trả lời tự động.
Một đứa không ở nhà, một đứa tắt máy, thật đúng là không đúng lúc. Nam nhân đưa điện thoại di động bỏ và túi quần, ngồi xuống thở dài.
Ngẩn người trong chốc lát, nam nhân liền ngồi không yên, đứng lên, quyết định đi nhà Tần Tường một chuyến, xem hắn có ở nhà không.
Nghĩ đến chính mình nhiều ngày như vậy không có lộ diện, nam nhân cố ý mua chút thức ăn đến cho Tần Tường.
Lần này đúng lúc cúp điện, lại nhìn trong tay mang theo hai túi lớn thức ăn, nam nhân cười khổ, sau đó đi đến thang bộ, từng bước từng bước một leo lên lầu. Qua một thời gian, nam nhân mồ hôi ướt đẫm quần áo, cuối cùng cũng tới nhà Tần Tường.
Thật vất vả tới nơi, điện có trở lại!!! Mệt như vậy thật vất vả, không phải oan uổng sao?
Nhìn chằm chằm thang máy nhìn vài cái, nam nhân lê bước hướng tới cửa nhà Tần Tường.
"Đinh đông, đinh đông."
Rất nhanh, trong phòng liền truyền đến tiếng động. Nam nhân nhẹ nhàng hít một hơi.
"A? Bá phụ."
Cửa vừa mở ra, nam nhân nhìn thấy Mạn Ny
"Mạn... Mạn Ny. Tần Tường không ở nhà sao?"
"Anh ấy đi ra ngoài, bất quá sẽ mau trở lại. Bá phụ, người vào ngồi đợi một lát, con gọi điện cho Tần Tường nói anh ấy nhanh trở về."
"Không cần không cần, đừng gọi điện. Dù sao ta cũng không có gấp, ở chỗ này chờ là được."
"Bá phụ, đã lâu không thấy được người, rất nhớ món ăn người làm."
"Như vậy à, chút nữa bá phụ sẽ làm vài món cho hai đứa ăn."
"Tốt, con rất chờ mong. A? Bá phụ, mặt của người... làm sao vậy? Thiệt nhiều mồ hôi."
"A? Có thể là do vừa rồi đi thang bộ, không cẩn thận cọ đến trên mặt."
Nghĩ đến chính mình hiện tại vừa bẩn vừa hôi, nam nhân xấu hổ giật giật thân mình. Thực không xong, lại đem bộ dạng như vậy xuất hiện trước mặt Mạn Ny.
"Đi thang bộ? Vì sao?"
"À... vừa rồi tới đây đúng thời điểm bị cúp điện, cũng chỉ có thể đi thang bộ. Sau khi đi lên tới đây, lại có điện."
"Ha ha, bá phụ vận khí thật không tốt. Bá phụ, lấy quần áo Tần Tường mà tắm rửa đi."
Một bộ quần áo đưa đến trước mặt, cùng với vẻ mặt chân thành của Mạn Ny làm nam nhân thật cảm động.
"Cám ơn."
"Đừng khách sáo. Bá phụ, người mau đi tắm đi, để vậy rất khó chịu."
"Vâng."
Ngay lúc nam nhân sắp đi đến cửa phòng tắm, Mạn Ny lại một lần nữa lên tiếng.
"Bá phụ, thật có lỗi, hiện tại con phải đi đón chó cưng, lát nữa mới có thể trở về, làm phiền người giữ nhà. Nếu Tần Tường trở lại, phiền người thay con nói một tiếng."
"Được."
Nam nhân đáp đồng ý, nên Mạn Ny đi ra cửa.
Nam nhân đem cửa đóng cẩn thận, rồi đi vào phòng tắm.
Thật là thoải mái khi được nước ấm rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn dính trên da. Thật sảng khoái.