"Đã trở về à?"
"Vâng."
"Ta đây nên trở về nhà."
Nói xong, Trọng Thần liền làm định đứng dậy, không đợi hắn đứng lên, liền bị nam nhân ngăn lại động tác,
"Đã thế, đêm nay ngủ nơi này đi."
Hiện tại đã khuya, nhà Trọng Thần cách nơi này cũng khá xa, làm sao để hắn trở về, như vậy có chút không tốt.
"Vậy...... làm phiền rồi."
Gặp nam nhân giữ lại, Trọng Thần cũng không lại kiên trì phải đi về, liền an tĩnh nằm xuống,
"Ngươi cũng ngủ đi, không còn sớm."
"Vâng."
Nam nhân có chút không thoải mái nhưng có lẽ là quá mệt mỏi nên cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.
Thật vất vả đợi cho người bên cạnh ngủ say, Trọng Thần mới dám mở mắt ra nhìn nam nhân. Nam nhân ngủ thật sự an ổn, mày giãn ra, diện mạo khi ngủ nhìn rất đẹp. Trọng thần nhìn cũng không chớp mắt, nhìn thật lâu, sau đó hướng tới gần khuôn mặt nam nhân, hắn cũng không biết hắn muốn làm cái gì, hắn chỉ là muốn gần một chút, lại gần một chút. Gần đến khi môi sắp chạm vào môi nam nhân. Bỗng nhiên nam nhân trở mình, hắn lui lại nằm như cũ.
Hắn là làm sao vậy? đối với hành vi vừa rồi, Trọng Thần mi mắt không tự giác nhíu lại, tim bắt đầu đập dồn dập. Loại cảm giác này, chỉ có rất nhiều năm trước từng có như vậy một lần. Lúc đó là khi lần đầu tiên hôn bạn gái cũ. Vài năm nay hắn cũng không có tìm bạn gái khác, cái loại cảm giác dị thường này tự nhiên không có tái xuất hiện qua. Hiện tại có chút cảm giác làm cho hắn có chút hoảng hốt, nhìn về phía nam nhân ánh mắt cũng nổi lên mấy mạt thâm ý.
Khó trách ánh mắt hắn không tự giác phiêu đến trên người nam nhân. Khó trách một ngày không thấy được nam nhân hắn liền cảm thấy hoảng. Khó trách hắn muốn chiếu cố nam nhân, chăm sóc yêu thương Tiểu Hàn. Rất nhiều khó trách hợp thành một cái kết luận, đó chính là, hắn thích người tên là Lăng Tịch này.
Nhận thấy được tâm ý chính mình, Trọng Thần đột nhiên cảm thấy trên vai trọng trách nặng vài phần. Hắn biết rõ, nam nhân cùng hắn cũng không phải cùng một thế giới, hắn không xứng với nam nhân, nhưng là ý niệm muốn có nam nhân lại giống dây leo, gắt gao quấn quanh hắn, càng ngày càng chặt.
Ai......Trọng Thần như thế thức suốt đêm. Sáng ra hắn vội vã từ giã Lăng Tịch đi về.
"Lăng Tịch, ta đi về trước."
"Hả? ăn bữa sáng rồi đi."
"Không cần, ta cả đêm không trở về, nên trở về. Còn phải chuẩn bị mở quán."
"Như vậy a, vậy được rồi, ta sẽ đến giúp ngươi."
"Vâng."
Tùy tiện nói một tiếng với nam nhân, hắn liền vội vàng rời nhà nam nhân.