Thương Huyền đem chuyện đã xảy ra, cũng thêm mắm thêm muối khuyếch đại hành động của Lăng Khả Hinh và Phương Văn. Lăng lão gia sắc mặt càng ngày càng khó chịu, Thương Huyền lại đem Trọng Thần kéo qua cho ông xem thương thế.
Xem Lăng lão gia vô cùng đau đớn, Thương Huyền nhịn cười, ra vẻ đau lòng thay Trọng Thần chỉnh quần áo, sau đó lôi kéo Trọng Thần ngồi vào bên cạnh hắn, cùng đợi Lăng lão gia mở miệng.
Đồng thời Thương Huyền cũng không nhàn rỗi, hắn thừa dịp Lăng lão gia không chú ý, đắc ý nhìn Trọng Thần, khi nhìn đến Trọng Thần khóe miệng run rẩy, Thương Huyền khóe môi không khống chế cong lên.
"Thương tiểu tử, cháu nói, bọn họ muốn đối phó Lăng Tịch, mới có thể lầm đem bằng hữu này trói lại?"
Suy nghĩ thật lâu, Lăng lão gia mới chậm rãi ngẩng đầu, hỏi Thương Huyền.
"Dạ, đây cũng là bạn tốt của Lăng Tịch, ngày đó bọn họ vừa vặn đi cùng nhau, liền..."
Trên mặt Lăng lão gia cũng từ hồng chuyển trắng, cuối cùng lại chuyển thành màu đỏ.
"Thật sự là hoang đường!"
Vốn muốn sự tình nói xong thì trở về, Thương Huyền hiện tại đột nhiên không nghĩ đi nhanh như vậy, hắn muốn xem náo nhiệt. Lăng lão gia rõ ràng tức giận, không biết ông sẽ trừng phạt họ ra sao? Một con gái, một là con dâu, Lăng Tịch là con rể, hơn nữa hắn ở đây muốn đòi công bằng, không biết Lăng lão gia cuối cùng sẽ làm như thế nào. Xem xong hắn mới đi.
Ôm mục đích xem cuộc vui, Thương Huyền đem thân mình hướng sát vào Trọng Thần. Trọng Thần tựa như đụng phải quỷ hướng bên cạnh trốn tránh. Tuy tức giận nhưng suy xét đến bây giờ còn ở tại Lăng gia, hắn liền nhịn xuống trong lòng bất mãn, tạm thời không so đo. Bất quá chờ hắn đi trở về, sẽ trừng trị con mèo này, bằng không mặt mũi của hắn để đâu.
Thương Huyền ra lệnh thuộc hạ lấy ra cái bình nhỏ để gần mũi Lăng Khả Hinh và Phương Văn, không bao lâu, họ liền tỉnh lại.
Khi mở mắt ra cả hai người đều rất kinh kinh ngạc. Hai người họ sao lại ở Lăng gia? Mà Lăng lão gia sắc mặt cũng thật không tốt, đang ngồi trên sa lon, có phải đã biết cái gì?! Lại nhìn thấy Thương Huyền cười cười. Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn vô cùng tức giận.
"Các con đã bắt cóc Lăng Tịch, và muốn đối phó hắn?"
Thấy Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn đều nhìn về phía Thương Huyền với ánh mắt căm hận, ông có thể đủ xác định Thương Huyền nói là sự thật. Nhưng ông thật sự không tình nguyện tin tưởng chuyện này, cho nên muốn hỏi lại một lần, muốn chính miệng nghe họ thừa nhận.
"Ba, người đang nói cái gì? Cái gì Lăng Tịch, cái gì bắt cóc? Con không biết người đang nói cái gì, con cùng Văn Văn đi dạo phố mà thôi."
"Phương Văn, nói, có phải là thật hay không?"
"Ba, sao vậy được, con sao làm ra chuyện như vậy. Ba... ba đừng nghe người khác nói bậy."
Nói xong, Phương Văn ngẩng đầu nhìn Trọng Thần, vẻ mặt kia, rõ ràng là đang nói Trọng Thần đổ oan.
"Người... Người này..."
Chỉ thấy Lăng lão gia tốc độ cực nhanh cho Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn mỗi người một bạt tai, sau đó bi thương mở miệng:
"Các con... Hai người các con rất thái quá, sao có thể... sao có thể như vậy?!"
"Ba, là tin tưởng người ngoài không tin chúng con?"
"Hai người các con đáng để ta tin tưởng sao? Ta không nghĩ tới, các con có thể độc ác như vậy, đối với Lăng Tịch nỡ xuống tay. Phương Văn, ta lần nữa cam đoan chuyện Lăng Tịch đã nói là thật, hy vọng con có thể an tâm làm con dâu Lăng gia. Ta còn tưởng rằng con đã buông xuống, không nghĩ tới con lại...
Còn Khả Hinh, Lăng Tịch tốt với con như vậy, con dám ra tay hạ thủ được? Con chẳng lẽ quên, Lăng Tịch năm có ân với mình sao. Nếu không có hắn... không có hắn, con... con làm sao được tốt như bây giờ, còn có thể nhìn người sao?!"
"Có ân? Ai muốn loại ân này. Hắn huỷ hoại đời con, con có thể không hận hắn? Cho dù là bắt cóc hắn thì thế nào? Năm đó nếu ba không ép buộc con gả cho hắn, nói không chừng con đã có thể trốn cùng ba Tiểu Duệ. Hắn nhiều năm như vậy được làm ba Tiểu Duệ, con còn chưa cùng hắn tính sổ đâu."
Cũng bởi vì chuyện này, Lăng Khả Hình đối với nam nhân chán ghét, càng thêm tăng.
Ngày đó mang theo người yêu về nhà tìm Lăng lão gia thương lượng, vốn tưởng rằng nói có thai ông sẽ đáp ứng cho họ. Ai biết vừa nghe xong, đã kêu người đem người kia dẫn đi, còn bắt Lăng Khả Hình nhốt vào phòng. Lăng lão gia tìm Lăng Tịch bàn bạc.
Thay người khác chịu trách nhiệm? Ai ngu như vậy?! Ai biết, nam nhân này liền đồng ý. Không chỉ có cưới Lăng Khả Hình, còn cam đoan chăm sóc đứa bé như con của mình.
"Con... con vẫn còn để ý sao?!"
"Các người đang nói cái gì? Cái gì bắt cóc? Cái gì được làm ba?"
Bỗng nhiên giọng của Lăng Duệ vang lên. Ở thang lầu, không chỉ có Lăng Duệ, còn có Lăng Gia An. Hai người sắc mặt thật khó coi.
Lăng lão gia cùng Lăng Khả Hinh khiếp sợ cùng lo lắng, Trọng Thần lại là một bộ thống khoái, còn Thương Huyền thì vẻ mặt nghiền ngẫm.
Thương Huyền nghĩ phải sớm đi về, nghe nhiều chuyện nhà người ta cũng thật ngại. Nên hướng Lăng lão gia từ giả,
"Lăng bá bá, ba của con còn chờ con trở về, nên không ngồi lâu được, lần sau sẽ tìm thời gian tới thăm người."
"Được, lần này Lăng bá bá còn có chuyện phải xử lý, sẽ không lưu con. Lần sau Lăng bá bá nhất định chiêu đãi con, ta gọi là người đưa các người trở về."
"Không cần, con có chạy xe lại đây. Lăng bá bá, người đang bận, con xin cáo từ trước."
Thương Huyền lễ phép nói một tiếng, sau đó lôi kéo Trọng Thần đi khỏi Lăng gia.
Đợi bọn Thương Huyền đi khỏi, trong phòng không khí, lại một lần nữa lạnh xuống.
Lăng Duệ lạnh lùng hỏi:
"Các người vừa rồi đang nói cái gì? Ai nói cho con biết là chuyện gì xảy ra?"