"A lô, alô"
Bên kia trực tiếp cúp máy. Sao lại thế này? Dù sao vừa lúc không biết nên nói gì, Tần Tường chủ động cúp máy, đây đối với nam nhân mà nói lại là chuyện tốt. Đưa điện thoại di động thả lại chỗ cũ, nam nhân bưng bát lên tiếp tục ăn, khi nhìn Bạch Tiểu Hàn ngẩn đầu nhìn vài lần, nam nhân dừng đũa, mở miệng hỏi:
"Tiểu Hàn, có chuyện gì sao?"
"Không có."
Bạch Tiểu Hàn lắc đầu, ngay lúc nam nhân chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, Bạch Tiểu Hàn lần thứ hai ngẩng đầu, có chút chần chờ nói:
"Ba. Người có thể giúp con tắm được không?"
Bạch Tiểu Hàn thật nhỏ giọng, như là sợ nam nhân sẽ cự tuyệt, Bạch Tiểu Hàn lại bổ sung một câu,
"Ta kỳ cọ không được."
"Vâng, ăn cơm trước đi."
Nhìn Bạch Tiểu Hàn bộ dạng thật cẩn thận, nam nhân đồng ý. Tắm cho con rất bình thường, không có gì đáng để ý.
"Được rồi."
Nghe được nam nhân đáp ứng, Bạch Tiểu Hàn ăn nhanh cơm. Nam nhân đã thật lâu không có cùng hắn tắm rửa. Nghĩ đến có khả năng cùng nam nhân thân thiết, Bạch Tiểu Hàn động tác lại nhanh hơn vài phần.
"Ba, ăn xong rồi."
Đứa nhỏ này... Nam nhân buồn cười, nhưng vẫn gật đầu,
"Con đi lấy quần áo chuẩn bị tốt, ta đi giúp con pha nước."
"Dạ"
Đợi có nước nóng, nam nhân đã sớm thấy Tiểu Hàn mang áo ngủ treo vào phòng tắm, lại cởi bỏ hết quần áo trên người.
"Ba, cởi xong rồi."
Cảm giác được nam nhân nhìn hắn, Bạch Tiểu Hàn hơi có chút ngượng ngùng.
"À, đứng vào trong, ta giúp con xối nước."
Nam nhân dặn dò Tiểu Hàn. Nhìn thân thể Tiểu Hàn rất cân xứng, eo nhỏ, bả vai cũng rộng. Nam nhân có chút cảm khái. Bạch Tiểu Hàn cũng đã không còn là đứa nhỏ như ngày nào.
"Ba, tắm."
Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu sang chỗ nam nhân yêu cầu.
"Được"
Lăng Tịch đem nước khóa lại, lấy xà phòng thoa trên người Tiểu Hàn, sau đó nghiêm túc thay Bạch Tiểu Hàn kỳ cọ. Khi cọ đến giữa hai chân, nam nhân ngừng lại, có chút chần chờ, nhưng bởi vì đây là con của mình, thật không nên có suy nghĩ khác. mắt rất khẽ rung động, lập tức đứng lên tử nói với Bạch Tiểu Hàn
"Còn lại chính con tắm đi, ba đi rửa chén."
"Ba, giúp con tắm xong đi"
Bạch Tiểu Hàn giữ chặt tay nam nhân, không cho rời đi.
"Tiểu Hàn..."
Không đợi nam nhân nói tiếp, Bạch Tiểu Hàn đã bắt tay nam nhân hướng về phía giữa hai chân,
"Nơi này còn không có kỳ cọ."
Bạch Tiểu Hàn dùng lực rất lớn, kéo tay nam nhân, ngón tay chạm phải vật kia, ngón tay có chút cứng ngắc, chần chờ nhìn về phía hắn. Bạch Tiểu Hàn rất bình tĩnh, cũng không có gì không ổn, vật thể kia cũng không một chút phản ứng... Là mình rất mẫn cảm, suy nghĩ nhiều? Nam nhân từ từ thở dài, mở miệng nói:
"Tiểu Hàn, con làm đau ta. Buông, ta giúp con tắm là được."
"Dạ. Xin lỗi"
"Quên đi, ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích."
Nam nhân nhẹ hít một hơi, sau đó thay Bạch Tiểu Hàn kỳ cọ cái chỗ kia, cũng không đi suy nghĩ gì, vì dù sao đây cũng là con mình.
Mấy ngày kế tiếp, nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn hơi chút bảo trì khoảng cách. Nam nhân rõ ràng cảm giác được Bạch Tiểu Hàn rất không vui, nhưng cũng không có thỏa hiệp. Rất sớm liền biết mình chỉ thích nam nhân, hiện giờ lại đối với Bạch Tiểu Hàn có phản ứng. Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Liên tiếp như vậy qua vài ngày, di động cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Tần Tường không có tìm, điều này làm cho nam nhân yên tâm không ít. Công việc kia vẫn làm, nhưng nam nhân muốn đi gặp Lạc Phi rồi đi tìm Tần Tường, muốn mang tâm tình vui vẻ đi gặp Lạc Phi.
Thời gian chờ mong luôn thật sự chậm, qua vài ngày sau, nam nhân cuối cùng đợi đến ngày ghi trong thiếp. Đầu tiên là đem người không tình nguyện là Bạch Tiểu Hàn gửi Trọng Thần trông giữ, sau đó chính mình thay bộ đồ tây Lạc Phi đưa cho. Nhìn trong gương vẫn là khuôn mặt cũ, nhưng có vẻ cao quý hơn rất nhiều. Lạc Phi lựa chọn rất tốt lắm, bộ đồ tây rất vừa người, nhìn cũng có vài phần nho nhã. Chính là lâu lắm không có mặc trang phục như vậy, nam nhân cảm thấy được có điểm không được tự nhiên.
Nam nhân đón một chiếc xe taxi đi đến phòng hòa nhạc.