Mục lục
Đắng Lòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Hồ Cẩm Đào vẫn đến trường quay như mọi khi.

Tất cả diễn viên chính, diễn viên phụ cũng như diễn viên quần chúng đều đã về vị trí.

Lúc này trợ lý quay phim bắt đầu thực hiện công việc của mình.

“Phân cảnh thứ hai của Deef Of Ocen, action!”

Người đàn ông chính là con trai cả của quan Chánh tổng huyện này, Hàn Mặc Phó. Nhớ lại năm ấy, khi anh ta mười bốn tuổi, lang bạt khắp nơi, đã gặp được chị em nhà Âm Phỉ Kiều ở thôn Nhân Nghĩa.

Ấn tượng của cậu về Âm Phỉ Kiều ban đầu rất tốt, cô cho anh ăn, cho anh cùng chơi, nào ngờ chỉ mấy ngày sau, cô đổi tính đổi nết, ném cái vòng làm bằng vỏ sò xuống hồ sen, ngoa ngoắt nói.

“Mày muốn làm bạn với cô cũng được, nhưng phải tìm được cái vòng về cho cô, không tìm được thì biến đi chỗ khác chơi, ở đây không có chỗ cho thằng ăn mày. Không phải con chó con mèo nào cũng được cô đây để mắt đến đâu.”

Lúc ấy Hàn Mạc Phó dù tức giận, cũng nhảy xuống hồ sen mò cái vòng, đến nửa đêm vẫn không mò được, còn ốm một trận suýt chết.



Nghĩ đến đây, bàn tay đặt trên đùi Hàn Mạc Phó co chặt lại, nổi đầy gân xanh. Nhìn cô gái nằm trên băng ghế, cậu thật muốn ngay lập tức đạp cô xuống xe.

Nhưng chút tình người còn lại của Hàn Mạc Phó đối với cô vẫn còn đủ, cậu lại tiếp tục nhắm hờ mắt.

Xe ngựa dừng lại trước một y quán, phu xe đưa Âm Phỉ Kiều vào bên trong để thầy thuốc xem bệnh, để lại chút tiền thuốc thang, rồi cũng bỏ đi theo căn dặn của người đàn ông.

“Thưa cậu chủ, bỏ cô gái đó lại đây có sao không?”

“Mặc kệ cô ta đi, sống chết của cô ta không liên quan tới chúng ta, về thôi.”

Trong lòng Hàn Mạc Phó khi ấy, đều là hình ảnh kênh kiệu, đanh đá của Âm Phỉ Kiều khi cô còn nhỏ, nốt ruồi bên khóe mắt phải của cô càng trở nên đáng ghét hơn bao giờ hết.

Người đàn ông cứu cô ngày hôm nay, coi như cứu một con chó con mèo ngoài đường, ngày hôm sau có gặp lại, cũng chỉ là người dưng.

Âm Phỉ Kiều tỉnh lại thì thấy mình đang ở y quán. Lưng cô đau ê ẩm, đau như vừa bị ngã đập lưng vào đâu đó, nhưng cũng chỉ một lúc thì cơn đau giảm xuống rồi biến mất. Thầy lang đưa cho cô một bát thuốc, dặn dò cô phải nghỉ ngơi đầy đủ.

“Thầy lang, ai đưa tôi đến đây vậy?”

“Tôi cũng không rõ là ai, hình như là phu xe của một nhà giàu nào đó.”

“Tôi… tôi không có tiền để trả cho ông đâu.”



Thầy lang cười hiền mấy tiếng, gật gù nói.

“Cô đừng lo tiền nong, người đưa cô đến đây đã trả tiền rồi, cứ yên tâm dưỡng bệnh trước đi. Cơ thể cô có hơi khác biệt, thân nhiệt của cô không đều, lúc nóng lúc lạnh, ta đã kê vài thang thuốc, cô chịu khó uống một thời gian xem sao.”

Đột nhiên chợt nhớ ra thảm án của nhà mình, Âm Phỉ Kiều hỏi.

“Từ hôm tôi được đưa tới đây đã mấy ngày rồi?”

“Không hơn không kém, cô đã ngủ một ngày một đêm. Cô gái à, cô còn trẻ, nhưng cũng không được bạc đãi bản thân như thế, chân cô trầy xước hết cả, đói đến quặn cả dạ dày, chúng tôi vất vả lắm mới cho cô uống canh hồi sức được đó.”

“Đa tạ thầy lang, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Xin thứ cho hỏi, đây là nơi nào ạ?”

“Đây là huyện Sơn Minh, phủ Ứng Thiên. Cô gái, cô từ xa đến phải không?”

Âm Phỉ Kiều gượng cười gật đầu cho qua chuyện. Cô muốn mau chóng rời khỏi đây, càng ở những nơi nhiều người cô càng sợ, nhỡ có sắc lệnh truy nã cô thì thật nguy hiểm.

Nhưng cô lại không biết phải đi đâu về đâu, muốn tìm cách giải oan cho mình thì cô phải có chỗ nương nhờ, một cô gái như cô thì phải làm sao đây.

Thấy Âm Phỉ Kiều có vẻ khổ sở, thầy lang hỏi.

“Cô đi đâu qua đây? Tìm người thân hay thế nào?”

Âm Phỉ Kiều nghĩ ngợi một hồi, sau đó xuống giường, tới trước mặt thầy lang quỳ sụp xuống.

“Thầy lang, không giấu gì ông, gia đình tôi đã chết hết rồi, chỉ còn lại mình tôi thôi, tôi vốn dĩ muốn tới đây tìm người thân, nhưng trên đường gặp nạn mất địa chỉ, giờ không biết nên làm thế nào. Ông thương tình, có thể thu nhận tôi một thời gian, tôi không cần tiền lương, chỉ cần có cơm ăn nước uống. Tôi không biết y thuật, nhưng biết dọn dẹp, phơi thuốc, bất cứ công việc gì mà mọi người cần tôi đều có thể phụ giúp.”

Tuy nói vậy, nhưng Âm Phỉ Kiều từ nhỏ chưa từng phải đụng tay vào làm việc gì, ngay cả rửa bát, quét sân cũng không, nhưng muốn sống thì phải chịu khó vậy.

Suy nghĩ của cô không qua nổi mắt thầy lang, ông vuốt chòm râu đã gần bạc trắng nói với cô.

“Cô không phải con nhà nông, chân tay cô rất sạch sẽ, mềm mại, haiz, thôi thì sa cơ lỡ vận, thân con gái một mình ở ngoài không đặng, cô cũng chỉ tầm tuổi cháu gái ta. Thế này đi, cô ở lại đây làm việc vặt, y quán của ta bình dân, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo vậy.”

Âm Phỉ Kiều mừng lắm, dập đầu lạy thầy lang mấy cái. Ông phải đỡ cô đứng dậy cô mới thôi. Vừa quẹt nước mắt, cô vừa theo ông thầy lang ra sân sau bắt đầu phơi thuốc.

Việc ở y quán tương đối nhiều, đều là những việc rất nhỏ nhặt không tên. Âm Phỉ Kiều tuy chưa từng làm việc chân tay bao giờ, mới đầu còn vấp váp, chân tay luống cuống, nhưng cô bẩm sinh đã học hỏi nhanh, nên cũng mau chóng quen việc.

Ông thầy lang có cô cháu gái tầm tuổi Âm Phỉ Kiều, tên là Diệu Yến. Cô ấy cũng rất nhanh nhẹn, lại có thể bắt mạch bốc thuốc, thầy lang nói cô có thể theo cô Diệu Yến học cách bốc thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK