Nhìn vào màn hình điện thoại của Cố Nhuê, cô thấy có một cuộc gọi từ số điện thoại di động của Lục Triết Tần.
Khúc Lệ San không quan tâm mà ném cái điện thoại qua một bên sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng sạch sẽ, xong xuôi cô liền trở lại giường, dùng sức lay lay người của Cố Nhuê, đánh thức cô bạn thân dậy.
“Cố Nhuê, dậy đi! Đã hơn sáu rưỡi rồi! Cậu không thức dậy sớm chuẩn bị đồ đi làm là muộn đó! Mình về trước đây!”
Cố Nhuê vẫn còn ngái ngủ, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mơ mơ màng màng trả lời lại.
“Ừ, biết rồi! Về cẩn thận...”
Khúc Lệ San định trở về biệt thự của Lục Triết Tần, không hiểu sao ma xui quỷ khiến làm thay đổi ý nghĩ trong đầu cô, muốn đến biệt thự nhà họ Khúc để hỏi thăm sức khoẻ của ba mình.
Biệt thự Khúc gia cách phòng trọ của Cố Nhuê gần hai cây số, trước kia mỗi ngày cô đều đi bộ thế này, do hôm nay gấp quá nên cô mới bắt xe buýt đi cho nhanh. Đối với cô con đường về nhà rất gần, vì cô đã đi bộ như thế này không biết bao nhiêu năm rồi
Về đến nhà, Khúc Lệ San vừa định đưa tay lên bấm chuông cửa bỗng có một chiếc xe hơi sang trọng vừa thắng lại ngay phía sau lưng của cô, theo phản xạ cô ngoái lại phía sau để nhìn.
Cô thấy Khúc Linh San bước ra từ chiếc xe sang trọng đó, trên tay xách một đống túi hàng hiệu, dáng đi khếch khạc như người say rượu.
Rõ ràng hôm qua còn nằm bệnh viện muốn rút máu của cô, vậy mà hôm nay đã khoẻ mạnh như vậy rồi!
Chẳng phải cô ta đang mang thai sao? Đang mang thai sao chẳng kiêng kỵ gì hết, cứ ăn chơi sa đoạ như vậy.
Khúc Lệ San không quan tâm cho lắm, cô xoay vào hướng nhà để đợi người giúp việc ra mở cửa.
Lúc này Khúc Linh San tiến lại gần cô, một mùi rượu nồng nặc từ trên người của cô ta chạy xộc vào mũi khiến cho cô nhíu mày.
Khúc Lệ San hơi nghiêng mặt sang một bên để tránh đi thứ mùi khó chịu kia, cũng không dám ho he dù chỉ là nửa lời.
“Hừ, có phải mày dùng bùa để lôi kéo Lục Triết Tần không?”
Khúc Linh San lúc này đã ngà ngà say, trên tay vẫn cầm chắc túi hàng hiệu.
Trong lúc đi ngang qua người Khúc Lệ San không nhịn được mà dừng châm biếng vài câu, vừa nói vừa nhướng mày khiêu khích với cô, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ của Khúc Linh San liếc nhìn đánh giá tổng quan cô từ đầu đến cuối chân.
“Mày nghĩ kế hoạch của tao sẽ hoàn toàn bị thất bại sao? Haha, mày quá ngây thơ rồi!”
Khúc Lệ San bị cô ta mỉa mai, không nhẫn nhịn như mọi khi mà trức tiếp lên tiếng nhắc nhở, thanh âm tức giận đè nén lại trong lòng.
“Chị ăn nói gì vậy? Tôi không muốn nói chuyện với những người say đâu! Muốn nói gì thì vào rửa mặt cho tỉnh táo đi rồi nói chuyện.”
“Tao không có say!”
Khúc Linh San nhếch môi cười đểu cô một cái, tiếp tục nói kháy:
“Nếu tao say, tao đã không nhận ra mày là đứa con riêng của ba tao rồi! Đồ con riêng, làm ơn nhanh nhanh cút khỏi nhà tao đi, nhìn mặt mày bởi ba làm ăn không lên là phải rồi.”
Mới sáng sớm mà cô đã phải ôm một cục tức to đùng rồi, nhìn thấy người giúp việc đang chạy nhanh ra để mở cửa thì cô nhanh chân bước vào. Khúc Linh San đứng không vững nên thiếu chút nữa đã bị vồ ếch, may thay người giúp việc đỡ lại kịp thời, cô thờ ơ mà sải bước chân đi vào nhà, bỏ mặc sau lưng người chị tính tình kiêu ngạo cùng với người giúp việc.
“Đồ con hoang, mày còn về đây làm gì?”
Khúc Lệ San quay người lại, cười nhạt: “Tôi muốn gặp ba!”
“Ông ấy không có một đứa con bất hiếu như mày!”
“Chị à, tôi không muốn mới sáng sớm đã phải đổ máu!”
Cô ta cau mày, ngoan cố gằng giọng: “Tao cũng không từ thủ đoạn để mà lật đổ mày!”
Khúc Lệ San nhếch môi cười trào phúng, bình thản đáp lại: “Ồ, vậy sao? Tôi cũng không ngần ngại đón nhận màn kịch hay từ chị đâu!”
Vốn dĩ muốn đến thăm ba, nhưng sáng sớm lại gặp đối thủ không đội trời chung, cô không còn tâm trạng ở trong căn nhà này thêm giây phút nào nữa.
Cô nhanh chóng xoay lưng rời khỏi căn nhà không thuộc về mình, một đường đi thẳng ra bến xe.
Có lẽ giờ này Lục Triết Tần đã thức dậy, không thấy cô xuất hiện trước mặt nhất định anh sẽ lật tung thành phố đi tìm cô.
Đứng bên cạnh cô là một ông bố bế bé gái lên ba tuổi.
Nghe cuộc trò truyện của hai người, cô đã đoán ra được một phần câu chuyện.
Người mẹ của bé gái không chịu được cảnh nghèo túng nên đã ngoại tình theo trai, vứt bỏ con gái lại cho chồng cũ.
Mà người đàn ông kia, vốn tưởng có được một cuộc sống hôn nhân ngập tràn trong màu hạnh phúc, nào ngờ đùng một cái hoá thành gà trống nuôi con.
“Ba ơi, mẹ con có xinh đẹp không?”
Bé gái gục vào vai người ba, ấm ức khóc.
Người ba đơn côi dùng tay lau đi giọt lệ đang đọng trên khoé mắt trái, nuông chiều mà đáp lại câu hỏi của cô con gái bé bỏng.
“Có, mẹ con xinh đẹp tuyệt trần!”
Cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh như hạt nhãn ngập trong nước mắt, hào hứng hỏi tiếp:
“Thế mẹ con có đẹp hơn mẹ chị Nhã Anh không?”
Người đàn ông đưa ngón trỏ kề trước môi, ra hiểu cô không được lớn tiếng:
“Suỵt! Con gái, nói nhỏ thôi không mẹ chị Nhã Anh lại nghe thấy đó!”
Cô bé gật đầu đồng tình, để chắc ăn hơn cô đưa tay lên che chiếc miệng nhỏ của mình lại.
Người ba khẽ cười, xoa xoa đầu của cô gái, ông tiếp tục nói:
“Ngoan lắm! Bé An Nhiên của ba rất hiểu chuyện! Mẹ chị Nhã Anh không đẹp bằng mẹ của con đâu! Mẹ con đẹp nhất trên thế gian này! Con lớn lên cũng xinh như mẹ con vậy!”
“Thật không ba?”
“Thật! Ba không có nói dối!”
Cô bé An Nhiên cười tít mắt, sau đó lại hỏi tiếp:
“Mẹ con tên gì vậy ba?”
Người ba hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, trầm mặc vài giây dường như đang lục tìm lại ký ức trong quá khứ. Phải một lúc lâu sau, ông mới trả lời lại.
“Mẹ con... tên là Như Nguyệt!”
“Vâng ba, con biết rồi! Sau này lớn lên con sẽ đi tìm mẹ, lúc ấy ba chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc, ba nhé!”
Khúc Lệ San nhìn dáng vẻ hớn hở của bé gái, bỗng chốc cô mỉm cười.
Không ngờ con nít lại dễ lừa gạt như vậy.
Cũng giống như cô của ngày xưa, suốt ngày bị ba mình dùng lời nói ngon ngọt dụ dỗ để cô nghe lời theo.
Lúc này, có một chiếc siêu xe bất ngờ chạy đến đỗ trước mặt cô.
Khúc Lệ San ngạc nhiên, anh mắt nhìn đăm đăm lấy chiếc xe quen thuộc.
Cửa kính xe được hạ xuống, ngay sau đó gương mặt điển trai của người đàn ông xuất hiện.
“Vợ yêu, em lại nuốt lời rồi!”
Cô giật mình, ánh mắt ngượng gạo nhìn về phía anh.
Chỉ vì quay trở về căn nhà cũ mà cô mất quá nhiều thời gian, khiến cho anh tự đến đây để tìm cô.
“Tại sao anh không ngoan ngoãn ở nhà chờ em về?”
Khúc Lệ San giả vờ tỏ hờn dỗi, cúi thấp người xuống chui vào trong xe.
“Tại anh nhớ em!”
Cô thở dài, tỏ vẻ nghi ngờ: “Từ bao giờ anh trở nên quấn người như vậy?”
Lục Triết Tần giờ đây hệt như cún nhỏ vẫy đuôi ríu rít, khuôn mặt đẹp trai vứt bỏ mọi tôn nghiêm, ủ rũ làm nũng cô.
“Từ sau khi đón vợ khỏi trại giam!”
“Nhưng mà…”
Trước kia anh đây có như vậy? Luôn hất hủi xua đuổi cô cơ mà.
Lời nói này Khúc Lệ San không dám nói ra, chỉ biết ngậm ngùi trong cổ họng.
Lục Triết Tần chồm người qua, nửa người trên che kín cô, ánh mắt đều mang theo sự áp bức.
Cô giật mình, đôi mắt hạnh nhìn lấy hành động của anh.
Lục Triết Tần nhìn thẳng vào mắt cô, anh mỉm cười, cúi xuống hôn vào trán cô, sau đó giúp cô thắt dây an toàn.
“Có đói bụng không?”