Mục lục
Đắng Lòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu anh đến cỡ nào mà bất chấp cả tính mạng để được ở bên anh, sau cùng không có được trái tim anh liền phũ bỏ đi tấm chân tình này.

Thề nguyện chết đi để được quên anh, không muốn mệt mỏi để tiếp tục ngày tháng bên cạnh anh.

Hoá ra tất cả từ đầu đến cuối, người sai hoàn toàn là anh, vậy mà anh không biết những điều đó để cho mẹ con nhà Khúc Linh San lừa suốt bao năm qua.

Khúc Lệ San đã từng nói yêu thầm anh mười năm, ba năm ở trong tù nhưng cô vẫn yêu anh da diết như ngày nào. Chỉ mong hạn tù mười năm nhanh chóng trôi đi để cô có thể trở về bên anh, vậy mà mọi chuyện không được nguyện theo ý muốn mà cô luôn mong mỏi từng ngày.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Lục Triết Tần lại lần mò tìm đến thư mục ghi âm.

Trong máy tổng cộng có hai phần ghi âm, phần đầu dài hơn hai mươi phút, phần hai chỉ có hai phút ngắn ngủi.

Lục Triết Tần tò mò, bấm vào phần ghi âm dài nhất.

Một giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại truyền tới, Lục Triết Tần ngạc nhiên mở to mắt, con tim anh vào giây phút nghe được âm thanh đó mà đau thắt lại.

Viền mắt bắt đầu đỏ hoe, sống mũi cay xè, đôi môi mỏng đang mím chặt run rẩy.

Mới hơn một năm trôi qua kể từ ngày Khúc Lệ San qua đời, khoảng thời gian xa cách hệt như một thế kỷ dài trôi qua, giọng nói cùng với nụ cười mà ngày đêm Lục Triết Tần mong nhớ bất giác phất phơ truyền đến bên tai.

Càng nghe, trong lòng anh đau thắt lại, hệt như có thứ gì đó sắc nhọn thi nhau đâm vào cơ thể như đang trừng phạt anh vậy.

Đoạn ghi âm thứ nhất hết thời lượng tự động chuyển phát sang đoạn ghi âm kế tiếp, nhưng đoạn đầu xuất hiện tạp âm "xì xì xì" khó nghe, Lục Triết Tần cho rằng điện thoại này đã hơn mười lăm năm rồi, gặp chút vấn đề cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Lục Triết Tần định tắt điện thoại để sang một bên, nhưng trong điện thoại truyền đến âm thanh tiếng người hỗn loạn, ngay sau đó giọng nói của Khúc Linh San vọng tới, thu hút sự chú ý của anh.

Anh cho âm lượng to lên để lắng nghe rõ từng câu nói mà Khúc Linh San đang nói trong hộp ghi âm.

“Là giọng nói của Khúc Linh San sao?”

Ngữ điệu của cô ta từ đầu đến cuối đều chế giễu, văng tục nhục mạ Khúc Lệ San.

Chính miệng ả đàn bà đó nói, sau khi biết Lục Triết Tần làm giả giấy báo tử cho Lục Triết Đông, cô ta ngày đêm theo dõi xem anh giấu thằng bé ở đầu kết quả không tìm được ra.

Sau đó Khúc Lệ San thuê thám tử tư âm thầm theo dõi, phát hiện dì Hoa cuối tuần đều đi đến biệt thự riêng của Lục Triết Tần nằm ở phía ngoại thành.

Sau khi có được thông tin, Khúc Lệ San lập tức tới đó, lấy thân phận là vợ của Lục Triết Tần, từ đó dở thủ đoạn tàn độc hành hạ thằng bé sống cũng không được, chết cũng không xong.

Lúc này Lục Triết Tần mới nhớ đến quyển ghi chép mà dì Hoa đưa cho mình.

Lục Triết Tần khi ấy vốn không thèm quan tâm đến sống chết của con trai mình, tiện tay vứt quyển ghi chép đó sang một bên.

Bây giờ tìm lại nó đã bị bụi phủ kín, chuột gặm nhấp bốn góc sách nhưng may thay nội dung bên trong vẫn còn.

Bên trong ghi chép toàn bộ sự việc mà Khúc Linh San hành hạ con trai anh, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, ngang với tội phạm cầm thú.

Các cụ nói cấm có sai, đúng là mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng.

Khi phát hiện ra sự việc này, dì Hoa rất sốc, tìm mọi cách nói cho Lục Triết Tần biết nhưng anh đều lấy do bận không rảnh nghe lời của bà.

Bất đắc dĩ dì âm thầm đưa con trai Lục Triết Tần đến một nơi khác, chăm sóc thằng bé một cách cẩn thận.

Đến khi Khúc Linh San hỏi thằng bé đâu, dì Hoa cúi đầu nói nó đã chết được một ngày rồi. Nghe vậy cô ta cười lớn, đắc ý bảo bà ta đào lại cái xác đó chặt thành từng mảnh nhỏ, nấu cháo mang đến cho Khúc Lệ San đang ngồi trong tù ăn.

Mà Khúc Lệ San từ bé lớn lên trong vòng tay của dì Hoa, bà đâu nỡ làm như vậy nên đã thay thế bằng thịt lợn, nấu cháo hàng ngày mang vào tù cho Khúc Lệ San ăn.

Sau khi thằng bé khoẻ mạnh trở lại, dì Hoa vẫn âm thầm chăm sóc nó, cũng không kể bằng miệng sự tình cho Lục Triết Tần nghe.

Dù có nói anh cũng không tin, quyển ghi chép đó bà đã dành ra ba ngày ba đêm viết trình tự vụ việc này, nhưng một tờ Lục Triết Tần cũng không thèm động.

Bây giờ đọc những dòng chữ này, Lục Triết Tần cảm thân bản thân mình không phải là thằng tồi tệ nữa, mà là thằng chó khốn nạn.

Lục Triết Tần đáng lý ra nên phát giác ra vụ việc này, nhưng chỉ vì lòng tin người quá mù quáng, hận bản thân mình ngu hết phần của thiên hạ. Bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú, làm con rối trong tay mẹ con nhà Khúc Linh San mà không biết.

Người đàn ông cho dù chết đi sống lại vẫn rất hối hận! Hối hận bản thân của mình vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK