Anh đã bỏ lỡ cô một đời người.
Muốn oán trách anh cũng không được, muốn quay trở về như ngày hôm qua cũng chẳng thể. Người bước qua thế giới bên kia thì tốt rồi, chỉ có người ở lại nơi này gặm nhấm từng nốt thăng trầm của cảm xúc.
Buồn nhất là khi Lục Triết Tần ngồi xem lại những tấm ảnh những dòng tin nhắn cô gửi anh nhưng anh lại không hồi đáp lại. Dòng tin cuối bảo đợi nhau tràn ngập hạnh phúc nhưng trong hai không ai có thể ngờ đó lại là dòng tin đau lòng nhất còn sót lại.
Chờ... chẳng biết chờ đến khi nào?
Đợi... biết đợi đến bao giờ?
Đôi khi là chờ một đời, là đợi một kiếp người...
Buông tay nhau cũng được, giận hờn oán trách cũng được, miễn đừng cách biệt âm dương...
Nhưng người phụ nữ này lại chọn cách này để rời xa anh, vĩnh viễn chẳng bao giờ được nhìn thấy nhau.
Ban đêm.
Đồng hồ đã chỉ ba rưỡi sáng.
Lục Triết Tần vẫn không có chút buồn ngủ nào, vừa nhắm mắt lại trong đầu liền hiện ra nụ cười thê thảm nhưng lại tuyệt đẹp của Khúc Lệ San.
Anh là một người ngoan cố vô cùng, luôn luôn cho rằng bản thân mình là người luôn đúng. Vì vậy anh không để tâm đến những lời nói thật lòng của Khúc Lệ San, đến khi sự thật hé mở một nửa anh mới thấy bản thân mình quá nhu nhược.
Nếu như Khúc Lệ San chưa từng nói dối anh, vậy anh phải làm thế nào thì mới có thể lấy được lòng cô đấy?
Nhưng bây giờ người phụ nữ ấy đã ra đi mãi mãi rồi! Anh hối hận đã quá muộn màng rồi!
Khúc Lệ San đối với anh còn tàn nhẫn hơn, muốn bản thân mình hết yêu anh đã đâm năm nhát dao vào người. Để anh chứng cảnh cô đau đớn, cả đời sau này cũng chẳng thể quên đi được!
Mới có vài tiếng không được gặp cô, vậy mà Lục Triết Tần cảm thấy nhớ cô da diết!
Lục Triết Tần rời khỏi chiếc giường trống trải, đứng trước cửa sổ sát sàn, chờ đợi bình minh đến, chờ cái gọi là chân tướng đến, nhưng chân tướng vẫn luôn sẽ đến, chỉ là đến quá trễ thôi.
Khúc Lệ San, anh sai rồi! Em có thể tha lỗi cho anh có được không?
Quần áo không biết từ bao giờ, mái tóc rối bù, đôi mắt kiên cường ngày nào giờ phút này đã quầng thâm hiện rõ, cằm nhú lên những ngọn râu cứng.
Lục Triết Tần thở dài, quay vào phòng tắm, ngâm mình nước lạnh để giảm bớt đi tâm trạng căng thẳng đang tồn tại trong đại não của mình.
Sáng sớm, sáu giờ mười lăm phút.
Một đoạn tin nhắn văn bản gửi đến điện thoại di động của Lục Triết Tần, đầu dây bên kia nói đã hỏa táng xong, chờ anh đến lấy hũ tro cốt về.
Lục Triết Tần vào thư mục mail, trong đoạn tin nhắn rác mở ra một file tài liệu. Phía trên rõ ràng ghi kết luận của xét nghiệm là Lục Triết Tần (cha) là cha đẻ của Lục Triết Đông (con) với chỉ số tương đối là 99. 99%.
Nhìn dòng kết quả một lúc lâu, Lục Triết Tần đột nhiên liền cười lớn, nước mắt vô ý mà rơi xuống, đọng trên màn hình của điện thoại di động, anh sớm nên nghĩ ra, người phụ nữ yêu mình đến điên cuồng, cô ấy làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với anh được.
Lục Triết Tần rơi vào trầm mặc một lúc, ngay sau đó, tin nhắn thứ hai vang lên.
“Giám đốc! Tôi đã chiết xuất từ camera an ninh ở biệt thự rồi! Thật sự là Khúc Linh San lái xe của anh tông vào mẹ của cô Khúc Lệ San. Cũng may một người giúp việc gọi xe cứu thương kịp thời, mẹ của Khúc Lệ San đã tạm thời qua cơn nguy kịch.”
Nghe tin mẹ vợ qua cơn nguy kịch, trong lòng của Lục Triết Tần bỗng nhiên thanh tĩnh lại. Nhưng ba chữ "Khúc Linh San" kia đập vào mắt anh, hai tay bất giác siết chặt thành nắm đấm.
Khúc Linh San, người phụ nữ mang dáng vẻ hiền thục đến mức không dám lỡ đạp chết con kiến trong mắt anh sao? Là người luôn luôn ở bên cạnh anh khi anh không nhìn thấy ánh sáng sao?
Rốt cuộc ai mới là người đã tung ra lời nói dối thấu trời kia?
Lục Triết Tần cảm thấy mình như là bị một cái lưới lớn bao lấy thật chắc, mãi cũng không thở nổi.
Anh gọi điện thoại kêu trợ lý của mình đem Lục Triết Đông trở về.
Đứa bé chưa có chết, tuy rằng lúc đó anh cho rằng nó không phải là con của anh, anh từ trước tới giờ cũng không quan tâm, nhưng hôm nay thằng bé phát sốt, anh vẫn kêu người đưa đến bệnh viện tốt nhất để điều trị.
Hai năm trước, Lục Triết Tần cũng muốn tự tay kết liễu nghiệp chủng này, nhưng cảm thấy mình không dám ra tay với một đứa bé, không muốn bản thân mình mang danh đổ vỏ hộ cho người đàn bà lăng loàn kia, vì vậy anh đã nói bác sĩ Thanh làm giả giấy bảo tử, kết luận thằng bé bị sốt xuất huyết nặng không cứu chữa được. Sau đó lén lút tìm bảo mẫu ở bên ngoài trông nom cho thằng bé.
Lục Triết Tần cầm lấy áo khoác trên ghế sofa rời khỏi biệt tự tối tăm của mình, lái xe đi đến bệnh viện, muốn hỏi Khúc Linh San cho ra lẽ.
Anh vừa mới chuẩn bị đẩy cửa phòng ra, tiếng động bên trong truyền đến làm cho khự bước.
“Cái con nha đầu chết tiệt này! Con sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, ai kêu con lái xe đụng bà già kia vậy?”
“Mẹ, con không đợi được nữa rồi! Nếu như bà ta còn sống thì con nhỏ đáng ghét kia vẫn còn tồn tại! Chỉ cần tông chết bà ta thì nó mới không kiềm chế được cảm xúc của mình, nhảy lầu tự vẫn càng tốt cho con! Bây giờ nó đã chết rồi! Con chuẩn bị được làm vợ của Lục Triết Tần rồi! Mẹ sắp sửa được sống trong vinh hoa phú quý rồi!”
“Biết là như thế rồi! Nhưng con không cần nhất thiết phải lái xe đụng trúng người như vậy! Là một mạng người đó con có biết không? Ngộ nhớ bà ta chết thật thì người ngồi tù là con có biết không?”