Mục lục
Đắng Lòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với câu hỏi cùng với khuôn mặt ngạc nhiên không thốt thành lời Cố Doãn Doãn, người đàn ông im lặng không trả lời lại.

Khoé miệng của anh hơi cong lên, con ngươi trầm tĩnh liếc nhìn sắc mặt hốt hoảng của Cố Doãn Doãn đang phản chiếu trên gương chiếu hậu.

Bất chợt bốn mắt gián tiếp giao nhau, Cố Doãn Doãn giật thót tim, tựa hồ như đứa trẻ đắc tội với người lớn, cuống quýt đánh ánh mắt nhìn sang hướng khác.

Cố Doãn Doãn thầm than trong lòng, cái quái gì đang diễn ra vậy? Chỉ cần nhìn biểu cảm nghiêm túc cùng với điệu bộ nhíu chân mày của người đàn ông, là y như rằng cảm xúc trong Cố Doãn Doãn lập tức dao động, hai bên gò má không hẹn mà đỏ râm ran.

Cô chẳng muốn ở lâu trong xe một chút nào hết, chỉ muốn lao ra ngoài thật nhanh, như khổ nỗi Cố Doãn Doãn không mở được cửa, chỉ đành bất lực cắn môi im lặng.

Lúc này khoé môi của Lục Triết Tần khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười đầy toan tính. Anh tắt động cơ xe, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

Người đàn ông bỗng nhiên chu đáo đột xuất, anh vòng ra hàng ghế phía sau, giúp cô mở cửa xe.

Cố Doãn Doãn đeo lại túi xách lên cười, cúi đầu bước ra khỏi xe.

Lục Triết Tần lúc này tay chân bận bịu cũng không kém, anh mở cốp xe lấy hành lý ra, ánh mắt ra hiệu cho cô mở cổng.

Cố Doãn Doãn đứng bất động, hoàn toàn không xê dịch chút nào.

Người đàn ông thở dài, anh là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

“Cô có ý đuổi khách sao?”

Cố Doãn Doãn cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, sau đó cô lắc đầu thay cho câu trả lời.

“Vậy thì mau mở cửa đi, tôi giúp cô mang hành lý vào bên trong!”

Lục Triết Tần hất hàm, ánh mắt từ đầu đến cuối không dời khỏi người cô.

Cố Doãn Doãn máy móc gật đầu, tay run rẩy lấy chìa khoá từ trong túi xách, mở cửa cổng.

Nhưng cổng không được khoá, cô vô thức nhìn vào bên trong nhà. Thấy cửa nhà khép hờ lại, Cố Doãn Doãn đoán người trong nhà đã về.

“Còn chần chừ gì nữa? Tôi không có kiên nhẫn đứng phơi thân trong gió đêm đâu!”

Thấy cô chần chừ không chịu mở cửa, Lục Triết Tần cảm thấy sốt ruột vô cùng.

Anh không có tính kiên nhẫn đứng chờ đợi điều gì đó trong sương đêm, bởi vì Lục Triết Tần cực kì ghét gió đêm.

Gió đêm thổi qua từ nãy đến giờ toàn thân người đàn ông đã thay đổi, cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng.

Cố Doãn Doãn buông hai tay xuống, cuộn tròn thành nắm cấm. Vài giây trôi qua, dường như đã gom hết sự can đảm có trong người, cô dứt khoát xoay người lại, nâng mắt nhìn trực diện về phía Lục Triết Tần.

“Tại sao anh lại biết địa chỉ nhà ở tạm thời của tôi? Anh… theo dõi tôi sao?”

Cô không thể kìm nổi nỗi hoài nghi trong nào, bất mãn mà nói ra.

Cố Doãn Doãn rất ghét thể loại người ngoài mặt thì phũ bỏ, nhưng sau đó lại lặng lẽ âm thầm theo dõi từng nhất cử nhất động.

Cứ mập mờ như vậy, cô thật sự cảm thấy chán ghét vô cùng.

Đối diện với câu hỏi của cô, Lục Triết Tần sửng sốt trong giây lát, sau đó bật cười lớn.

Từ nãy đến giờ do dự không muốn mở cửa chỉ vì lý do cỏn con như vậy sao? Nhưng Lục Triết Tần đâu có muốn một chút nào, nếu như không đưa cô về căn nhà mới, anh chỉ sợ cô nghĩ xấu cho mình, rằng anh là một kẻ vô tâm, thờ ơ không quan tâm đến vợ hờ của mình, dù chỉ là một nửa của sự yêu thương cũng không có.

Chính vì vậy nên anh mới lao xe trong đêm đưa Cố Doãn Doãn đến gia viên Phỉ Ngọc, nơi căn căn biệt thự của anh hơn hai mươi phút đi xe.

“Theo dõi cô? Ha, hình như cô quá đa cảm rồi!”

“Vậy thì tại sao chứ? Tôi đâu có cho anh địa chỉ rõ ràng đâu!”

Lục Triết Tần nhún vai, anh trả lời lại: “Có gì phải ngạc nhiên đâu chứ! Đơn giản là căn biệt thự mini này do một người bạn cũ của tôi đứng tên, sau khi chuyển nhượng lại cho cô thì mới biết cô là vợ của tôi, cậu ta nghi ngờ cô đang bao nuôi một tiểu thịt tươi cho nên đã nói một tiếng cho tôi biết!”

Đáp án rành mạch, rõ ràng, Cố Doãn Doãn bấy giờ mới vỡ lẽ.

Thì ra do cảm xúc của cô quá nhạy cảm, chính vì vậy mới có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy.

Cô còn nghĩ người đàn ông đang âm thầm quan tâm cô, nhưng hoá ra chỉ là do cô quá đa tình.

“Cái gì mà tiểu thịt tươi chứ? Tôi không có sở thích nếm thử cảm giác mới mẻ trong khi trên vai tôi vẫn gánh vác trọng trách lớn của một người vợ!”

“Không phải thì sao cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy chứ? Dù cô có làm gì đi chăng nữa tôi cũng không quan tâm. Dù sao trong hợp đồng tôi có nói rõ, cô có yêu đương cặp kè với ai thì đó là quyền của cô, tôi không có nghĩa vụ dỏng tai lên nghe!”

“Biết rồi! Sao hôm nay anh nói nhiều lời vậy?”

Bình thường chỉ nói chưa đến năm câu anh đã đưa ra một câu nói làm người ta tụt hứng, không ngờ hôm nay trời đổi gió, khiến cho người đàn ông nói nhiều đến như vậy.

Nhưng câu nói của người đàn ông thoát ra khiến cho Cố Doãn Doãn vuốt mặt không kịp.

“Là do cô quá câu lệ!”

Cái miệng của cô méo mó không nói thành lời, cảm thấy mình quê một cục nên lặng lẽ quay lại mở cổng.

“Được rồi! Không cần anh phải mang hành lí của tôi vào! Đồ đạc cũng không có nhiều, mà tôi cũng không phải tiểu thư lá ngọc cành vàng mà có chút đồ cũng phải nhờ vả vào đàn ông!”

Nói xong Cố Doãn Doãn vươn tay ra muốn lấy vali từ tay của người đàn ông, nhưng anh nhanh chóng thay đổi tay cầm, sau đó nghiêng người mang vali của cô vào trong nhà.

“Này… tôi đã nói là không cần mà…”

Chờ đến khi Cố Doãn Doãn kịp phản ứng lại thì người đàn ông đã đi được một nửa đoạn đường trên lỗi dẫn vào đại sảnh rồi.

Vừa đi, Lục Triết Tần đưa mắt nhìn xung quanh, âm thành đánh giá khuôn viên của căn biệt thự.

Bởi vì đã là ban đêm nên anh chỉ nhìn thoáng qua vài chi tiết bắt mắt, sau đó bước thẳng đến đại sảnh.

Cửa chính chỉ khép hờ, bên trong có ánh đèn hất ra.

Có người bên trong?

Người đó chính là em gái mà cô vợ hờ của anh đã nhắc đến sao?

Trong lòng của Lục Triết Tần có chút đắn đo, không biết anh có nên bước vào bên trong nhà, gặp mặt chào hỏi một chút rồi rời đi. Dù sao đi nữa thì anh và Cố Doãn Doãn cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng anh vẫn chưa từng nghe cô đề cập đến cô em gái này.

Lúc này Cố Doãn Doãn cũng đuổi kịp người đàn ông, nhận thấy dù sao cũng đã vào đến đây rồi, chi bằng để anh nghỉ ngơi uống nước, sau đó về sau vẫn được.

Nghĩ là làm, Cố Doãn Doãn mở cửa chào đón người đàn ông, cô cũng bận bịu lấy cho anh một cốc nước lọc.

Lục Triết Tần đề gọn vali sang một bên, sau đó ngồi xuống ghế sofa. Anh cũng không thể kìm chế được nỗi tò mò, ánh mắt nhìn xung quanh.

Chắc do mới dọn đến cho nên đồ đạc trong nhà không có nhiều, nội thất, cách trang trí trong căn nhà rất bắt mắt.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Lục Triết Tần dừng lại cây đàn piano ở gần đó, khoé mắt của anh đột nhiên giật nhẹ vào cái, toàn thân hơi run nhẹ.

Khi Cố Doãn Doãn đặt ly nước lọc xuống bàn, người đàn ông tột miệng hỏi.

“Em gái cô biết chơi đàn piano sao?”

Chẳng hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy đàn piano, trong đầu Lục Triết Tần lại nhớ đến người đó.

Một nỗi nhớ bất ngờ ập đến, khiến sống mũi của người đàn ông cay cay.

Cố Doãn Doãn cũng nhìn theo ánh mắt của anh về phía cây đàn piano được lau chùi sạch bóng.

“Đúng vậy! Em gái tôi chơi đàn rất tốt! Dù chưa bước sang tuổi hai mươi bảy tuổi nhưng con bé nhiều tài lẻ lắm, chơi đàn cũng chỉ là thú vui tao nhã thôi!”

Chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi sao? Kém người ấy hai tuổi…

Người ấy cũng từng là thiên tài chơi đàn piano, nhưng chỉ vì muốn ở bên anh mà từ bỏ sự nghiệp của mình.

Nghe được đáp án, Lục Triết Tần càng cảm thấy thất vọng tràn trề.

Anh trông đợi được điều gì từ những cô gái chơi đàn piano giỏi chứ?

Hay là để tìm ra người con gái tên Khúc Lệ San đang ẩn náu giữa hàng vạn thiên tài chơi đàn khác sao?

Đúng là mơ mộng hão huyền mà!

Làm sao có thể tìm được cô gái ấy trong hàng vạn người đó chứ?

Khúc Lệ San, người con gái vì anh mà hi sinh tất cả, cô ấy đã tự tàn nhẫn với cơ thể của mình, mang theo bao nhiêu nỗi uất ức rời khỏi thế gian bi thương, đi tìm thế giới mới, nơi không khiến cho cô bị xoáy vào đáy sâu bóng tối đau khổ quẩn quanh.

Khúc Lệ San đã rời bỏ anh từ hai năm trước rồi.

Lục Triết Tần cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn, chỉ vì chi tiết nhỏ bé này đã khiến anh nhớ đến người thương quá cố. Anh cầm ly nước lên, ngửa mặt nốc cạn một hơn thấy đáy, sau đó đặt xuống.

Cố Doãn Doãn không nhìn ra điểm bất thường trong hành động của người đàn ông, giờ phút này hai người ngồi đối diện nhau, không ai biết mở lời nói với nhau câu gì. Cố Doãn Doãn chỉ biết ôm khư khư lấy ly nuốt lọc, nhâm nhi từng ngụm không thấy chán.

Lục Triết Tần cũng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, chính lúc này anh lại rời vào hoàn cảnh bối rối, chợt anh nhận ra có điều gì đó không đúng, liền lên tiếng trước.

“Nhớ không nhầm, em gái của cô vẫn đang trong trại cai nghiện…”

“A, quên không nói với anh, tôi còn có người em gái khác!”

“Không cùng huyết thống?”

Đối diện với câu nghi vấn này, Cố Doãn Doãn có chút giật mình.

Quả thật giữa cô và Thanh Mộc Đào không chung huyết thông với nhau, suy cho cùng hai người biết đến nhau cũng đều nhờ mẹ kế của Cố Doãn Doãn.

Thanh Mộc Đào là một người phụ nữ bất hạnh, đã từng qua một đời chồng. Không ai biết thân thế thực sự của cô ngoài vị bác sĩ phẫu thuật tài giỏi kia.

Cố Doãn Doãn chỉ biết cô được nhận nuôi, được mẹ Hồ đặt cho cái tên là Hồ Cẩm Đào, sau khi vấp ngã trong sự nghiệp, cô đổi sang tên khác là Thanh Mộc Đào, đến thành phố Bắc Cư sinh sống một thời gian.

Hai người cũng khá thân thiết với nhau, chắc một phần là do cùng là phụ nữ với nhau, phần còn lại, Cố Doãn Doãn cảm thấy cô rất gần gũi, nói chuyện cũng rất hợp ý.

Nhưng chỉ vì muốn che giấu thân phận hiện tại của cô, Cố Doãn Doãn bất đắc dĩ nói nói:

“Em ấy là con ngoài dã thú của người mẹ quá cố của tôi! Anh có thể gọi con bé là Thanh Mộc Đào!”

Người đàn ông gật gù như đã hiểu mọi chuyện. Anh mở miệng định nói điều gì đó, bỗng nhiên phòng tắm truyền đến giọng nói cực kì trầm.

“Doãn Doãn, chị về rồi sao?”

Lục Triết Tần cực kì ngạc nhiên, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.

Đó là giọng của đàn ông?

Người đàn ông hoang mang tột cùng, đưa ánh mắt sửng sốt nhìn về phía Cố Doãn Doãn.

Cố Doãn Doãn dường như hiểu ra hàm ý trong ánh mắt của anh, cô chỉ biết nở một nụ cười đầy gượng gạo, lúng túng trả lời.

“Anh đừng có những suy nghĩ bậy bạ như vậy! Thanh Mộc Đào là con gái! Giọng của con bé trầm như vậy là vì hiện tại cổ họng của nó đang viêm đâm ra mới khản tiếng như vậy!”

Giải đáp thắc mắc xong, Cố Doãn Doãn rời khỏi ghế, đi đến phòng tắm gõ cửa: “Chị về rồi! Chẳng phải em nói sẽ ăn bên ngoài sao?”

Giọng của Thanh Mộc Đào từ bên trong vọng ra: “Em cũng muốn ăn ở quán nướng đó, nhưng tự nhiên Angle làm rơi kem bẩn áo em, nên em đưa con bé về để tắm.”

Thanh Mộc Đào lúc này đang xoa sữa tắm lên người, cô lớn giọng vọng ra bên ngoài:

“Chị, em vội đi tắm quên không mang quần áo. Chị cho em mượn khăn tắm của chị quấn tạm lên người nhá!”

Âm lương giọng nói của Thanh Mộc Đào quá lớn, Cố Doãn Doãn hốt hoảng ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sofa, vừa hay Lục Triết Tần cũng đang nhìn về phía phòng tắm. Bốn mắt giao nhau vài, Lục Triết Tần vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Đúng là quá báo mà!

Cố Doãn Doãn cô đây muốn đỏ mặt tía tai, ngại ngùng hộ cô em báo đời này cơ.

Cố Doãn Doãn dùng tay gõ cửa, cô khẽ nói: “Em tắm lâu chưa?”

“Em mới vừa vào.”

Ơn trời, chẳng hiểu sao lúc này Cố Doãn Doãn cầu mong cô em gái này tắm càng lâu càng tốt.

“Tầm bao lâu nữa thì xong?”

“Chắc hơn ba mươi phút nữa! Chị chuẩn bị đồ đi tắm đi là vừa!”

Cố Doãn Doãn nuốt nước bọt, nói: “Em muốn mặc bộ đồ nào để chị lấy cho…”

Cô chưa kịp nói hết câu, Thanh Mộc Đào ngay lập tức lên tiếng: “Không cần chị lấy đồ hộ em đâu! Em tắm xong sẽ mượn khăn tắm của chị quấn lên người, sau đó lên phòng lấy quần áo sau!

Cố Doãn Doãn trừng mắt, quát lớn vào trong: “Không được!”

“Giật cả mình! Sao tự dưng chị lại hét lớn như vậy chứ? Phòng đâu có cách âm, với lại em đâu có điếc!”

Thanh Mộc Đào vừa ôm lồng ngực điều chỉnh lại nhịp tim, vừa thanh trách người bên ngoài:

“Chị nhỏ tiếng thôi, em dỗ mãi Angle mới chịu ngủ đấy!”

Cố Doãn Doãn hít một hơi thật sâu, sau đó nhỏ nhẹ lên tiếng: “Em không được quấn khăn ra ngoài!”

Thanh Mộc Đào vẫn còn cứng đầu không chịu nghe theo, cô mặt cau may nhó lên tiếng: “Có cái gì mà không được? Trong nhà ngoài hai chị em mình ra thì có ai chứ?”

Cố Doãn Doãn đang định lên tiếng giải thích, bất thình lình cửa phòng tắm được mở ra, ngay sau đó cơ thể ướt át bọc trong chiếc khăn tắm mỏng manh của Thanh Mộc Đào đập vào tầm nhìn.

Chiếc khắn tắm ôm trọn lấy cơ thể, để lộ ra xương quai xanh thanh mảnh cùng với làn da trắng ngần.

Thanh Mộc Đào giữ lấy chiếc khắn lông ở trên đỉnh đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn lấy người ở trước mặt.

“Làm gì mà chị đứng trước phòng tắm vậy? Có chuyện gì hấp tấp sao?”

Nghe thấy tiếng động vang gần, Lục Triệt Tần ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn về phía phòng tắm.

Ở góc độ này, Lục Triết Tần nhìn rõ được làn da trắng trẻo của cô gái, đường cong cơ thể cuốn hút.

Dường như có ma xui quỷ khiến, ánh mắt của anh dịch chuyển lên phía trên, muốn ngắm nhìn dung nhan của em vợ.

Nhưng trớ trêu thay, Lục Triết Tần chưa kịp nhìn thấy một góc sườn mặt của người con gái thì bị cái đầu của Cố Doãn Doãn che khuất.

Người đàn ông nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ sự bực dọc.

Cảm giác này là thế nào đây?

Đã rất lâu rồi nó vẫn chưa từng diễn ra.

Hụt hẫng, tiếc nuối chăng?

Yết hầu chuyển động lên xuống vài đường.

Sau khi nhìn thấy thân hình mỹ miều của người con gái, đột nhiên Lục Triết Tần cảm thấy cổ họng của mình khô khan. Anh với lấy ly nước trên bàn, nhưng chợt nhận ra lượng nước đầy trong ly trước đó đã bị mình nốc cạn.

Nhìn về phía ly nước đang còn uống dở Cố Doãn Doãn, mặc dù cảm thấy rất khát nước, nhưng Lục Triết Tần lại không thích dùng lại của đồ của người khác.

Chính vì thế người đàn ông thề nuốt nước bọt để chống chế qua cơn khát còn hơn phải dùng chung ly uống nước của người khác.

Bàn tay của anh khẽ run rung, loay hoay thò vào trong túi quần tìm bao thuốc cùng với chiếc bật lửa.

Cố Doãn Doãn nhìn đăm chiêu lấy cơ thể của cô vài giây, sau đó lại ngoảnh đầu lại nhìn về phía Lục Triết Tần.

Thanh Mộc Đào đang không biết có chuyện gì đang xảy ra, thấy Cố Doãn Doãn ngoảnh đầu ra chỗ khác nhìn, cô theo phản xạ đưa mắt nhìn theo, thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi ở trong phòng khách, tay đang loay hoay tìm thứ gì đó trong túi quần.

Dù không nhìn rõ mặt, nhưng giờ phút này không thích hợp để ngơ ngác, Thanh Mộc Đào ngay lập tức lấy lại phản ứng, cô khẽ kêu lên, quay trở lại bên trong phòng tắm mà đóng sầm cửa lại.

“Aaaa! Sao chị không nói với em rằng chị dẫn bạn trai về?”

“Chẳng phải chị đã nói là em không được quấn khăn đi ra khỏi phòng tắm sao?”

“Nhưng chị đâu có nói lý do!”

“Tại chị chưa kịp nói em đã ngang bướng mở cửa bước ra rồi! Bây giờ con trách mắng chị sao?”

Rõ ràng đã có ý tốt nói lấy hộ đồ cho còn không chịu nghe, cứ một mực không khiến người khác, thành ra bây giờ ngại ngùng đỏ mặt tía tai hay chưa.

“Ít ra chị cũng phải nhắn tin thông báo trước cho em một tiếng chứ?”

“Em đâu có nói với chị rằng em trở về nhà trước sau đó đi ăn đâu! Chị cứ nghĩ đinh ninh khi về đến nhà em sẽ gửi định vị cho chị để chị đến quán ăn em đã đặt bàn trước!”

“Huhu, em sai rồi! Em sai rồi! Chị có thể lấy đại cho em bộ đồ nào đó cũng được!”

Cố Doãn Doãn chống tay hai bên hông, tức giận lên tiếng:

“Hừ, đáng đời lắm! Cho chừa cái tội cầm đèn chạy trước ô tô! Chị không lấy cho em, xem em tự nhốt mình trong đó hối lỗi trong vòng bao lâu!”

Nói xong, Cố Doãn Doãn xoay người rời đi. Cô không có ý định lên trên phòng lấy quần áo cho Thanh Mộc Đào, trực tiếp ra phòng khách ngồi cùng người đàn ông.

Nghe thấy bước chân rời đi, Thanh Mộc Đào dựa vào cửa phòng, ngồi gục xuống.

Quá là mất mặt!

Cũng đều tại ống nước trên phòng tắm của cô gặp vấn đề cho nên cô mới mượn tạm phòng tắm tầng một của Cố Doãn Doãn.

Chẳng hiểu sao hôm nay đầu óc của Thanh Mộc Đào lú lẫn vô cùng, cứ nhớ nhớ quên quên, đến khi làm ướt người cô mới sực nhớ ra mình quên mang đồ xuống.

Nghĩ trong nhà này không có ai ngoài hai người phụ nữ, chính vì vậy mà Thanh Mộc Đào cứ tiếp tục tắm, nhưng không ngờ việc ngoài ý muốn lại xảy ra.

Cô đâu có biết rằng chị gái thân yêu của mình sẽ dẫn bạn trai đến chơi nhà đâu chứ, khi ở bên trong nghe giọng nói như gà mắc tóc của Cố Doãn Doãn, cô cố gắng tắm rửa nhanh nhất có thể, lấy khăn quấn lấy mái tóc ướt của mình cùng với toàn thân, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Cũng may lúc đó người đàn ông không nhìn về phía này, nếu bị nhìn thấy chắc Thanh Mộc Đào cô đây có nhảy xuống bao nhiêu cái hố cũng không thể nào chôn lấp được cái vẻ mặt ngượng ngùng, khó xử của mình.

Lục Triết Tần cũng nhận ra tầm nghiêm trọng khi có sự xuất hiện của mình trong căn nhà này, anh vội vàng rít một hơi thuốc, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Cũng đã muộn rồi! Nghỉ ngơi sớm đi!”

Nói xong, người đàn ông cũng không quên dừng lại vài giây nhìn về phía cửa phòng tắm đang chặt, cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt khó chịu của người phía sau, anh thảm nhiên rời khỏi căn biệt thực.

Nhìn bóng lưng khuất dần của người đàn ông, Cố Doãn Doãn trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu.

Có khi nào anh ta đã nhìn thấy cơ thể của em gái cô không?

Cái vẻ mắt đây toan tính kia… Cố Doãn Doãn nghi lắm chứ!

Nếu như không nhìn thấy thoáng qua cơ thể của Thanh Mộc Đào, thì không có lý gì mà người đàn ông phải dừng lại vài giây nhìn về cửa phòng tắm, sau đó mới rời đi.

Lẽ nào Lục Triết Tần có hứng thú với cơ thể của người mẹ đơn thân sao?

Dù sao thì chỉ còn sáu tháng nữa là hợp đồng hôn nhân giữa hai người sẽ kết thúc. Nếu như Lục Triết Tần có ý muốn theo đuổi Thanh Mộc Đào, thì cô cũng không ngại làm mai mối cho hai người.

Dù sao thì Lục phu nhân đối với cô rất tốt, nếu như không được làm con dâu của bà thì cũng có thể thay bà tìm một cô gái tốt về để làm dâu nhà họ Lục.

Cố Doãn Doãn thấy Thanh Mộc Đào có đầy đủ tố chất để bước vào ngưỡng cửa Lục gia, trở thành Lục thiếu phu nhân.

Kể ra để Thanh Mộc Đào gả cho người đàn ông có khi còn tốt hơn khi ép cô phải thành hôn với một người mà cô không hề yêu.

Cố Doãn Doãn cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô lại một lần nữa đi về phía phòng tắm, đưa tay ra gõ cửa.

“Người đi rồi! Em có thể lết cái thây ra được rồi!”

Nghe tin người đàn ông đã rời khỏi, Thanh Mộc Đào thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may anh ta không ở lại quá lâu, nếu không thì Thanh Mộc Đào bị hơi bí của phòng tắm bức đến điên mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK