“Nếu để cho tôi tra ra được năm đó bé gái đó không phải là cô, cô cũng biết rõ thủ đoạn của tôi nó tàn độc đến mức độ nào! Khúc Linh San, cô là một người thông minh đầy mưu kế, nghe được câu trả lời của tôi ắt hẳn cô đã hiểu rõ?”
Khúc Lệ San câm nín, cô ta cũng không dám giãy giụa nữa, mặc kệ cảnh sát dẫn về đồn cảnh sát.
Mà giờ phút này, Lục Triết Tần mới hiểu ra được, anh lại nhầm lẫn xem hạt cát tưởng là viên ngọc trai cao quý, nâng niu nhiều năm như vậy.
Không biết vì sao, Lục Triết Tần cảm thấy không thở nổi, anh bị tình yêu của Khúc Lệ San chèn ép tới không thở nổi.
Lục Triết Tần muốn trở về nhà, trong đầu anh nghĩ Khúc Lệ San đang chờ anh ở nhà.
Lục Triết Tần nhanh chóng lái xe trở về căn biệt thự của mình, đi tìm cô nói lời xin lỗi với cô, đi thỉnh cầu sự tha thứ của cô ấy!
Đúng! Khúc Lệ San nhất định đang chờ anh ở nhà như thường ngày, sáng đi làm việc nhà, chiều đi mua thức ăn, tối nấu cơm khuya đợi anh đi làm về ăn cùng.
Nghĩ đến đây, Lục Triết Tần rời khỏi bệnh viện vội vã lái xe đi, anh không biết mình đã vượt qua bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ, rõ ràng lộ trình chỉ cần ba mươi phút mới đến, nhưng giờ đây đã bị anh rút ngắn đi một nửa.
Lục Triết Tần đẩy cửa lớn ra, bước nhanh lục lọi tất cả hốc ngách của căn phòng một lần, lại phát hiện không có một bóng dáng của người con gái mình thương.
Anh đưa mắt liếc nhìn, từ trên cao nhìn xuống phía dưới, trong sân trồng đầy hoa hồng mà Khúc Linh San yêu thích, ảnh chụp treo ở trong phòng ngủ cũng là ảnh anh chụp cùng cô ta. Trong thư phòng là sách mà Khúc Linh San thích đọc, trong phòng thay đồ cũng treo quần áo của cô ta, trong phòng trang điểm cũng bày đầy đồ trang điểm mà ả ta ưa thích.
Trong căn biệt thự của Lục Triết Tần, đâu đâu cũng toàn bày đồ của ả đàn bà giả dối kia. Đều là dấu vết của Khúc Linh San tựa như chưa từng có một người có tên gọi là Khúc Lệ San xuất hiện ở bên cạnh anh suốt hơn mười ba lăm qua.
Lục Triết Tần tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập, dường như anh lại nghĩ đến cái gì vậy.
Trong lòng Lục Triết Tần bất giác trở nên hưng phấn, anh nhanh chóng chạy lên trên lầu, gác xếp là khả năng cuối cùng xuất hiện bóng dáng của cô ấy.
Lục Triết Tần ngu ngơ đứng ở đó, chỉ có thể cảm thấy được cảm giác mát mẻ từ cửa sổ luồn vào.
Trong phòng chỉ bày biện một chiếc giường trống trải, ngoại trừ chiếc gối vứt lăn lóc ra thì cái gì cũng không có, tựa như Khúc Lệ San chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.
Lòng của Lục Triết Tần trở nên càng ngày càng rỗng tuếch, càng ngày càng cảm thấy sợ hãi vô cùng, anh giống như một dã thú hung ác, phát ra tiếng gào đầy đau khổ.
“Khúc Lệ San! Anh sai rồi! Em cho anh một cơ hội… trở về bên anh có được không….”
Đáp lại lời của Lục Triết Tần chỉ có một cơn gió thổi vô tình lướt qua, cuốn đi tiếng nói đầy đau khổ của anh, sau đó hoà tan vào trong hư không, sau cùng biệt tăm âm tính.
Hai con mắt đỏ au, người đàn ông bỗng chốc hoá điên mà chạy như bay xuống lầu dưới, đem ảnh chụp của Khúc Linh San đập mạnh xuống đất, bức ảnh trong chốc lát vỡ tan tành, trong miệng anh không ngừng nói:
“Cái chỗ này phải treo ảnh chụp của tôi và Khúc Lệ San! Phải treo ảnh chụp của tôi và Khúc Lệ San, ai cho các người tự ý treo ảnh chụp của một người ngoài, hả?”
Tất cả người giúp việc có mặt ở đó không dám tiến đến ngăn cản, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Triết Tần phát điên lên đập phá đồ đạc, anh đem mọi thứ ở trong căn phòng thuộc về Khúc Linh San, toàn bộ ném đi hết.
Không một ai dám giúp đỡ, cũng không dám ngăn cản.
Sau đó người đàn ông chạy ra bên ngoài, nhìn cả vườn trồng đầy hoa hồng, anh biết rất rõ Khúc Lệ San không hề thích loài hoa này, nhưng vì để cho Khúc Linh San được vui vẻ mà sai người trồng hoa hồng quanh khu đất trống trong biệt thự.
Lục Triết Tần chạy vội về phía vườn hoa, tay không mà nhổ hoa lên, gai của hoa hồng làm cho hai tay của anh lập tức rỉ máu loang lổ khắp lòng bàn tay sau đó rơi xuống đất, nhưng người đàn ông không có một chút cảm giác gọi là đau chút nào, không biết mệt mỏi mà một cây tiếp lấy một cây nhổ cả rễ của chúng, miệng làu bàu:
“Đây không phải loài hoa mà Khúc Lệ San thích! Nhổ hết! Tôi muốn nhỏ sạch toàn bộ! Nhổ sách toàn bộ không sót một cây nào!”
Trợ lý của Lục Triết Tần vừa đến đã nhìn thấy một màn đang xảy ra, lần đầu tiên anh ta thấy một người kiêu ngạo như Lục tổng mà có một ngày phát yêu vì một người, nợ người con gái đó một “lời xin lỗi” muộn màng, tay không mang gì mà nhỏ bụi hoa hồng đầy gai.
Thoạt nhìn anh trợ lý còn giật mình, không tin vào mắt mình vừa nhìn thấy, cứ ngỡ bản thân mình đi nhầm nơi. Nhưng nhìn rõ thì mới thấy, người đó đích thị là Lục Triết Tần.
Anh trợ lý thở dài đầy bất lực, tiến lại gần ngăn cản người đàn ông: “Lục tổng! Anh bình tĩnh lại đi!”