Giọng nói của Lục Triết Tần nhỏ dần, đôi mắt đen láy ẩn chứa nỗi buồn phiền liếc nhìn ra chỗ khác. Dường như người đàn ông không muốn đối phương nhìn ra điểm yếu của mình, đồng thời Lục Triết Tần né tránh đi ánh mắt đăm chiêu của đối phương.
Cố Doãn Doãn nhìn đăm chiêu lấy khuôn mặt điển trai của người đàn ông, cô dường như đang tìm kiếm sự dối trá trong lời nói ấy.
Dẫu biết quan hệ giữa hai người chưa được gọi là thân thiết mấy, nhưng mỗi lần nghe người đàn ông nhắc đến quá khứ sai lầm, Cố Doãn Doãn không tự chủ được mà tò mò. Cô rất muốn được nhìn thấy người phụ nữ si tình kia, nhưng có lẽ cô không còn có cơ hội được gặp người ấy rồi.
Bởi vì người đã ra đi mãi mãi mãi để cho người ở lại phải sống trong nỗi đau đớn, dằn vặt.
Đợi một hồi lâu mà chẳng nhận lại được lời hồi đáp, Lục Triết Tần nâng mắt nhìn người phía đối diện, chân mày khẽ nhướng, đôi mắt sâu thẳm nhìn lấy con ngươi hạt nhãn ướt át kia. Dường như người phụ nữ không hề phản ứng lại ánh mắt đang nhìn đăm chiêu lấy mình, mi tâm của Lục Triết Tần nhíu lại, anh khẽ hắng giọng, nhưng cô gái không hề để ý đến.
Cố Kiểm Thiểm cảm thấy ái ngại thay cho con gái, ông ta lặng lẽ huých khuỷu tay vào cạnh sườn, như đang muốn đánh thức cô gái bừng tỉnh khỏi thế giới riêng của mình.
Cố Doãn Doãn đang đắm chìm trong thế giới suy nghĩ riêng, đột nhiên cạnh sườn cô truyền đến một cơn đau, cô giật mình, đưa mắt nhìn sang, đón nhận ánh mắt khó chịu của ba mình, cô lúc bấy giờ mới nhận ra mình đã lơ đãng trong câu chuyện.
“A... tôi xin lỗi!”
Lục Triết Tần không bắt bẻ đối phương, anh thở dài, rót một tách trà khác đưa lên miệng uống.
“Điều kiện mà tôi đưa ta, Cố tiểu thư thấy thế nào?”
Lục phu nhân ngồi bên cạnh cảm thấy sốt rột, bà nói nhỏ vào tai anh.
“Này thằng quỷ, sắp trở thành vợ chồng đến nơi rồi mà vẫn xưng hô xa lạ như vậy sao? Ngay lập tức thay đổi xưng hô cho mẹ, bằng không đừng trách tại sao mẹ lại ác cảm với chính con ruột của mình!”
Lục Triết Tần không để tâm đến lời răn đe của mẹ mình. Anh uống cạn tách trà, sau đó đặt xuống mặt bàn. Ngón tay trỏ không ngừng gõ trên thành ghế vịn, tạo ra âm thanh vô cùng ồn ào.
Cố Doãn Doãn vẫn không nói gì, cô đắn đo, cắn chặt lấy môi dưới. Kỳ thật là điều kiện mà người đàn ông đưa ra chẳng khác nào một tên ngu xuẩn tự tạo một cái hố để chôn sống mình. Đối mặt với sự rộng lượng của đối phương, Cố Doãn Doãn càng phải cân nhắc thật kỹ càng cũng như đề phòng mọi mặt.
“Lục tiên sinh… tôi thiết nghĩ rằng anh nên cân nhắc lại trước khi đưa ra điều kiện này…”
Cố Doãn Doãn chưa kịp nói dứt câu, Lục phu nhân ngay lập tức lên tiếng chen ngang vào.
“Doãn Doãn, con vẫn còn e ngại về quá khứ của con trai ta sao?”
Dường như bị nói trúng tim đen, Cố Doãn Doãn ngay lập tức xua xua tay, lắc đầu lia lịa.
“Không có! Lục phu nhân, con… con không có ý đó!”
Lục phu nhân tiếp lời: “Phải chăng con đang ngại sao? Có cần ta tạo cho hai đứa một không gian riêng không?”
Nghe đến đây, bỗng nhiên Cố Doãn Doãn đỏ mặt, lúng túng nói không lên lời: “A… đâu có…”
“Vậy thì ta hiểu rồi! Con dâu tương lai của ta đang muốn có không gian riêng với chồng sắp cưới, đúng chứ?”
Lúc này Lục phu nhân chợt nhớ đến con trai bà chưa kịp nói chuyện riêng tư với vợ sắp cưới của mình, lập tức bà đã tạo ra không gian riêng để cho hai người lại gần nhau hơn.
"Doãn Doãn à, con nên nói chuyện làm quen dần với chồng sắp cưới của mình đi!"
Lục phu nhân khẽ đặt bàn tay mịn màng của cô vào lòng bàn tay to khoẻ mang theo hơi ấm của Lục Triết Tần. Nhưng khi da thịt vừa mới chạm vào nhau, chẳng hiểu sao Lục Triết Tần có phản ứng khác thường. Toàn thân anh nổi gai ốc, không tự chủ mà rụt tay lại.
Lục phu nhân trừng mắt nhìn, ánh mắt ra hiệu:
“Đưa tay đây!”
Lục Triết Tần không dám phật ý lại mẹ mình, anh miễn cưỡng đưa tay ra, đón nhận lấy bàn tay mềm mại kia.
Cảm nhận hơi ấm từ đối phương, nhưng không hiểu sao Lục Triết Tần lại có một cảm giác khó chịu tột cùng. Dường như giờ đây anh không hề có bất kỳ phản ứng nào với phụ nữ. Lẽ nào chứng bệnh sạch sẽ của anh lại tái phát sao?
Sao có thể được chứ? Căn bệnh này đã biến mất hoàn toàn ngay sau khi anh kết hôn với Khúc Lệ San.
Phải chăng, cơ thể của Lục Triết Tần chỉ phản ứng riêng với mùi hương cơ thể của người con gái đó. Đến khi người đấy biến mất, mùi hương mềm mại kia đã tiêu biến hoàn toàn, căn bệnh sạch sẽ đó khi mất đi liều thuốc chữa lành ngay lập tức đột phát trở lại.
Trong giây phút nắm lấy bàn tay trắng mềm kia, cả cơ thể của Lục Triết Tần lạnh toát. Dẫu là lạnh nhưng vầng trán của người đàn ông bao phủ một tầng mồ hôi dày. Anh cố gắng kiềm chế sự run rẩy. Hiện tại mà nói, tay Lục Triết Tần chẳng khác nào đang cầm nắm lấy khối băng, sự lạnh lẽo ấy như đang ăn mòi lấy sực lực đang hội tụ ở một bên tay của anh.
Cố Doãn Doãn đương nhiên không nhìn ra sự bất thường của người đàn ông. Lần đầu được người đàn ông xa lạ nắm tay, Cố Doãn Doãn ngượng ngùng đánh ánh mắt mình nhìn sang Cố Kiểm Thiêm, thấy ông ta gật đầu cô liền miễn cưỡng đồng tình.
“Tiểu Tần, ở khuôn viên hoa hồng ta trồng đã nở rộ, hương sắc tràn ngập rất thích hợp cho con và Doãn Doãn làm quen. Mau dẫn vợ mình ra ngoài đó rạo chơi đi!”
Lục phu nhân vui vẻ mỉm cười mà gợi ý cho thằng con trai não ngắn của mình.
Lục Triết Tần miễn cưỡng gật đầu, anh đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cố gắng cầm chắc lấy bàn tay trắng trẻ kia, anh mắt nhắm mắt mở mà dẫn Cố Doãn Doãn ra bên ngoài dạo chơi.
Đúng là hoa nở vào thời điểm này lại khiến bầu không khí nơi hoa viên thêm phần trong lành, từng đàn chim đậu trên cành hoa lan ngân nga cất tiếng hót khiến con người ta đắm chìm, hoà quyện vào những thanh âm trầm bổng của dây đàn Guitar vang nhè nhẹ ở góc vườn cây, nhè nhẹ quanh tai hai người như ở cạnh bên một con suối chảy rì rào.
Nhưng sau từng thanh âm đàn gảy qua là một lời nói than thở của người thiếu nữ có vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt thanh tú, sống mũi cao dài, chân mày như nét núi mùa thu, đôi mắt to tròn cùng cặp mi dài đen ánh thi thoảng khẽ nheo lại. Từng lời nói của cô gái hoà tan với làn điệu nhạc ấy.
Người đang chơi đàn Guitar nhẹ nhàng dừng lại động tác, đứng thẳng người ôm cây đàn vào lòng mà mỉm cười với hai người.
“Anh hai, xin lỗi đã làm phiền đến không gian riêng tư của hai người! Xin phép cho em rời trước!”
Người con gái ấy là Lục Sênh Kim, thiên kim tiểu thư của Lục gia. Lên mười tuổi cô được biết đến với tài năng đánh đàn piano cực phẩm, từng nốt nhạc phát ra khiến cho người nghe chìm đắm trong cơn say sưa của điệu nhạc.
Khi đi lướt qua Cố Doãn Doãn, chẳng hiểu sao Lục Sênh Kim lại dừng lại, nhìn cô một lúc lâu sau đó mới rời đi.
Cố Doãn Doãn cảm thấy khó hiểu với biểu cảm đuổi khách của người thiếu nữ kia. Cô chau mày, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của người kia.
Chẳng hiểu sao Cố Doãn Doãn lại có dự cảm chẳng lành, dường như cô đã gặp cô gái đó trong quá khứ thì phải, dù cố thế nào cô cũng chẳng thể nào nhớ ra.
Lúc này, Lục Triết Tần buông tay của cô ra, anh đi vài bước vượt mặt Cố Doãn Doãn.
Hai tay anh bắt chéo sau lưng, mặt hơi ngẩng cao đón nhận ánh nắng mặt trời.
Bầu không khí bỗng chốc im lặng đến quái lạ.
Cố Doãn Doãn không dám lên tiếng, chỉ biết đứng sau lưng dõi theo từng nhất cử nhất động của người đàn ông.
Quả thật mà nói, bí mật của Lục Triết Tần quá lớn, tuy miệng thì bảo không thể nào quan tâm đến, nhưng trong lòng của Cố Doãn Doãn lại rấm rức, muốn điều tra ra toàn bộ sự việc.
Cố Doãn Doãn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt không một chút biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Cố tiểu thư, xin lỗi đã huỷ hoại thanh xuân của cô!”
Cố Doãn Doãn giật mình, cô không ngờ người đàn ông đột ngột lên tiếng nói lời xin lỗi không có lý do này.
Anh ta đâu có làm chuyện gì sai lầm mà phải xin lỗi cô chứ?
Hai người chỉ gặp nhau mới ít phút, làm sao có thể đủ tạo ra một màn ấn tượng không mấy tốt đẹp chứ!
“Như cô đã biết, tôi đã có một người vợ!”
Cố Doãn Doãn đột nhiên bị đẩy vào tình huống khó xử, cô chỉ biết nhìn đăm chiêu lấy khuôn mặt kia.
Vóc người cao lớn, lông mi thật dài trên gương mặt với các đường nét cứng rắn, làn môi rất mỏng. Đối diện với biểu cảm cứng ngắc ấy, Cố Doãn Doãn nín thở, trong lòng dấy lên một cảm giác cuồng loạn. Một cảm giác khổ sở từ tận đáy lòng dâng lên, thấm vào tứ chi bách hải, Cố Doãn Doãn cắn môi, không thể tả được cảm giác lúc này của mình.
Nhưng vô tình, biểu cảm túng quánh của cô lại bị con ngươi của Lục Triết Tần phản chiếu thành người khác. Chẳng hiểu sao anh lại nhìn ra khuôn mặt thống khổ của Khúc Lệ San, mỗi lần đối diện với biểu cảm lạnh lùng, thờ ơ của anh là y như rằng cô lại có biểu cảm lúng túng ngượng ngùng như vậy.
Lục Triết Tần thở dài, anh quay mặt đi, chỉ mở miệng nói ra một câu.
“Đừng cắn, sẽ rách môi đấy!”
Nghe xong, Cố Doãn Doãn ngay lập tức buông tha cánh môi đã bị hàm răng mình nhấm nhá cho đến sưng phù kia. Cô lặng lẽ đưa mu bàn tay lên, nhẹ nhàng day day như đang làm tan cục máu tích tụ trong làn môi của mình vậy.
“Xin lỗi để anh chê cười rồi! Đây là thói quen của tôi! Kỳ thật tôi cũng hay bị Trân Trân mắng vì cái tội cắn môi này, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không sửa được!”
“Trân Trân là ai?”
“A… cô ấy là bạn thân của tôi!”
“Thì ra là vậy!”
Nói đến đây, cả hai đột nhiên lại im lặng.
Lúc này có một con chim sẻ bay đến, bất tri bất giác lại đậu trên vai của Lục Triết Tần. Con chim non ngơ ngác vài giây, sau đó dang đôi cánh thật rộng bay đi.
Khoảng cách giữa hai người lúc này cũng không gọi là quá xa, chỉ cách có tầm mười bước chân, nhưng Cố Doãn Doãn lại cảm nhận rõ sự xa lánh của đối phương dành cho mình.
Anh ta đang né tránh, sợ rằng sẽ thuần hoá được trái tim cô đơn của cô, nhưng con tim của anh lại không thể quên được người đó. Bi kịch trong quá khứ lần nữa lại xảy ra, anh sợ rằng lại khiến thêm một người nữa lại bị tổn thương trong cuộc hôn nhân không trọn vẹn này.
“Lục tiên sinh, có phải anh còn điều gì muốn nói với tôi có đúng không?”
Lục Triết Tần im lặng một lúc lâu, anh không ngoảnh mặt lại nhìn cô mà trực tiếp nói.
“Tôi chỉ muốn cuộc hôn nhân này sẽ gây tổn thương cho ai.”
Anh ngoảnh mặt lại, bất ngờ gọi thẳng tên cô: “Cố Doãn Doãn!”
“Chuyện gì ạ?” Cố Doãn Doãn giật thót tim khi bị người đàn ông gọi thẳng tên, run sợ không thôi.
Lục Triết Tần chậm rãi nói tiếp: “Tôi có một điều kiện muốn cô phải khắc sâu trong đầu!”
“Anh… anh cứ nói…”
“Trong vòng ba năm, cô nhất định không được đem lòng yêu tôi!”
Người đàn ông bỗng nghiêm túc đến lạ thường, nhìn thẳng vào mắt Cố Doãn Doãn: “Cô làm được chứ?”
Cố Doãn Doãn không dám chắc bản thân mình có thể động tình trước những gì mà người đàn ông đã làm cho mình hay không. Nhưng mà hiện tại, cô đã có bạch mã hoàng tử trong lòng mình, cô vẫn chưa hề có cảm giác nào khác lạ đối với anh.
Cô là một người luôn chung tình, dĩ nhiên sẽ chờ đợi mãi mãi. Vào một ngày nào đó, nhất định bạch mã hoàng tử sẽ đến đón Cố Doãn Doãn, giúp cô thoáng khỏi chiếc lồng giam lỏng lẻo này nhưng lại chứa đầy rẫy những cạm bẫy nguy hiểm của hôn nhân này.
Ánh mắt Cố Doãn Doãn kiên định, riêng việc này cô chẳng thèm đắn đo suy nghĩ mất nhiều thời gian, trực tiếp trả lời.
“Tôi chắc chắn sẽ không đem lòng yêu anh giống như cô gái ấy. Nhưng suy cho cùng, tôi cũng giống cô ấy, đều như một con ngu ngốc cuồng yêu, mãi theo đuổi thứ được gọi là tình yêu mù quáng ấy mà chẳng hề quan tâm đến sức lực của mình!”
Nói đến đây, Cố Doãn Doãn dừng lại, cô đưa mắt nhìn vào những bông hoa nở rộ kia, khẽ mỉm cười mà nói tiếp.
“Nhưng tôi cũng không quá giống với người phụ nữ đó. Nếu như tôi không thể chạm tới đước thứ tình yêu kia, thì tôi sẽ từ bỏ. Người đời hỏi tôi có đau lòng không? Có chứ! Tôi cũng rất đau lòng! Nhưng càng đau lòng hơn khi bị chính thứ tình yêu mình thay đổi làm tổn thương, càng lấn sâu càng không tìm được lối thoát, kết cục là phải tự chấm dứt thanh xuân của mình. Như vậy tự tàn ác với chính bản thân mình!”
Lục Triết Tần lặng lẽ lấy một điếu thuốc ra để hút. Anh dường như đang muốn dùng chất nicotin để xoa dịu một phần nào lỗ thủng trong cảm xúc của mình.
Anh không thể nào trách cô gái đó được. Là do anh quá vô tâm nên đã gây ra mọi chuyện sai lầm sau này.
“Bởi vậy tôi không muốn người phụ nữ khác đem lòng yêu tôi, và tôi cũng không muốn yêu người khác ngoài cô ấy!”
Cố Doãn Doãn không nói gì, cô lặng lẽ ngồi xuống chiếc xích đu gần đó. Cô trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nói tiếp lời:
“Thật ra anh chính là mẫu người đàn ông lý tưởng mà tôi muốn chung sống đến đầu bạc răng long. Nhưng tiếc rằng hiện tại tôi đã có bạch mã hoàng tử mất rồi! Tuy yêu xa nhiều năm, nhưng tôi vẫn tin một ngày nào đó anh ấy sẽ trở về, xuất hiện trước mặt tôi lần nữa!”
“Tôi cũng tin chắc, trong tương lai, anh sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình!”
Người ta thường hay nói: “Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Tất cả người ta từng gặp, không một người ngẫu nhiên, người đến bởi nợ đầy, người đi bởi duyên cạn, mọi thứ đều là duyên phận an bài, hà tất phải cưỡng cầu”. Chính vì vậy duyên nợ vẫn còn, không sớm thì cũng muộn, mỗi mắt xích đều được hàn gắn, mỗi chìa khoá tìm được ổ khoá cho riêng mình, vậy nên đừng vì vết xe đổ ở trong quá khứ mà nản lòng, mối lương duyên ắt sẽ tìm đến.
Nghe lời động viên an ủi của cô gái, Lục Triết Tần khẽ mỉm cười. Anh rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó nhìn vào vườn hoa đang đua nhau khoe sắc kia, giọng điềm tĩnh thoát ra.
“Cảm ơn cô đã động viên tôi! Nhưng chỉ tiếc rằng trái tìm này chỉ đón nhận một người. Tôi cũng chẳng thể nào tìm được người nào khác ngoài cô ấy. Tôi cũng hy vọng trong vòng ba năm tới, bạch mã hoàng tử của cô sẽ tìm đến giải cứu cô khỏi chiếc lồng giam lỏng lẻo nhưng khó tìm được lối thoát này!”