Như những gì người đàn ông nghĩ, Khúc Linh San là người đứng sau toàn bộ sự việc.
Chiếc xe Audi đó vốn dĩ không phải của cô ta, trên đường truy tìm Khúc Lệ San, cô ta đã ăn cắp chiếc xe trên lề đường.
Cùng với thời điểm đó, thám tử tư mà anh phái tới điều tra vụ việc Khúc Lệ San ngồi trong tù đã xảy ra những gì, tất cả mọi thứ đều liên quan đến vụ án được tổng hợp thành một file gửi cho anh.
Công an phát lệnh truy nã kẻ đã gây ra tai nạn, chưa đầy hai tiếng sau Khúc Linh San bị bắt.
Cô ta định tẩu thoát sang nước ngoài, nhưng cô ta xấu số, bị quầy tiếp tân phát hiện ra, cảnh sát nhanh chóng tới bao vây áp giải cô về đồn thẩm vấn.
Nhận được tin báo ả đàn bà đã bị bắt, Lục Triết Tần vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát.
Chiếc xe chạy với tốc độ cao, băng băng trên nền đường cao tốc.
Lục Triết Tần chạy vào làn xe một chiều, chẳng hiểu sao ngày hôm nay vắng xe cộ đi lại bất thường.
Đèn hiện hai bên ven đường nhấp nháy, bất thình lình vụt tắt.
Trong lòng Lục Triết Tần cảm thấy khó hiểu, song anh vẫn bật đèn xe lên, tiếp tục lái xe trên lộ trình của mình.
Chẳng hiểu sao, tầm nhìn trước mắt của người đàn ông có chút mờ ảo.
Anh chớp mắt vài lần, khôi phục lại tầm nhìn của mình.
Bật chợt, không biết một xe bán tải lớn từ đâu xuất hiện, chạy ngược chiều trên đường cao tốc một chiều, đang lao thẳng về phía xe Lục Triết Tần.
Anh vội vã bấm còi xe, chiếc xe phía đối diện bật đèn pha lên, Lục Triết Tần đưa tay lên chắn trước mắt, vội vàng đánh tay lái sang một bên.
Nhưng mọi việc diễn qua quá nhanh, Lục Triết Tần rơi vào trạng trái mất tiêu cự.
Lục Triết Tần cảm thấy có thể mình truyền đến cảm giác đau đớn, xương khớp một lần nữa bị thứ gì nặng nề cán qua như muốn gãy vụn.
Tại sao cứ vào những lúc kịch tính nhất, anh lại bị tai nạn xe hơi cơ chứ?
Rõ ràng ông trời đã cho anh một cơ hội, tại sao lại cướp cô khỏi tay anh?
Anh vẫn chưa kịp thay cô trả thù, hà cớ gì lại ép anh phải chia lìa cuộc sống này?
Người đàn ông còn quá nhiều tâm niệm vẫn chưa hoàn thành, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ?
Anh chưa kịp làm lễ an táng cho cô, chưa kịp nhìn con trai lần cuối.
Anh còn chưa kịp ra tay trừng trị ả đàn bà tâm địa xấu xa kia, ấy vậy mà anh đã phải đi chầu ông bà tổ tiên rồi.
Người đàn ông không can tâm!
Anh gào thét trong tuyệt vọng.
Trước mắt bao phủ một màn đêm đen khịt, xung quanh anh truyền đến cảm giác lãnh lẽo đến thấu xương.
Lẽ nào anh vừa đi qua cầu Nại Hà, bước vào cánh cửa đi ngục chăng?
Liệu ở nơi tối tăm lạnh lẽo này, anh còn có cơ hội tìm thấy cô giữa hàng vạn linh hồn vô danh ở chốn này không?
Phía dưới chân hình như có mắt xích giam chặt lấy Lục Triết Tần, anh muốn mở mắt ra nhìn, nhưng chẳng hiểu tại sao mi mắt nặng trĩu, có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể nâng nổi.
Lục Triết Tần cắn mạnh vào đầu lưỡi, cảm giác chẳng đau một chút nào.
Phải rồi, anh đã chết! Làm sao có thể cảm nhận được cơn đau như người thường.
Bỗng nhiên vành mắt bị ai đó vạch lên, ngay sau đó ánh đèn chói chang rọi vào mắt, đồng tử người đàn ông cử động.
“Bệnh tình của bệnh nhân biến chuyển tốt!”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vô cùng quen tai truyền đến, Lục Triết Tần giật mình, anh mở trừng mắt thật lớn.
Đập vào mắt anh, trần nhà trắng muốn.
“Triết Tần, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Lục Triết Tần cử động đồng tử, nhìn về phía âm thanh vừa nói.
Thanh Mạc Kha đứng bên cạnh anh, trên tay anh ta còn đang cầm đèn pin, ánh mắt lo lắng nhìn về phía anh.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Lục Triết Tần không kịp tiêu hoá tất cả mọi chuyện đang xảy ra.
Đây chẳng phải bệnh viện tư nhân của bạn thân trí cốt anh, Thanh Mạc Kha sao?
Anh lại một lần nữa thoát khỏi lưỡi hai của tử thần sao?
Tại sao anh luôn là người may mắn thoát chết, còn cô thì không?
Tại sao ông trời lại luôn thiên vị như vậy chứ?
“Khúc… Khúc Lệ San đâu…”
Thanh Mạc Kha nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
“Triết Tần, cậu nên học cách quên cô ấy đi! Cô ấy… đã mất từ sáu tháng trước rồi!”
Trong lòng Lục Triết Tần dâng lên nỗi chua xót tột cùng, anh sực nhớ ra điều gì đó.
“Vậy… vậy tôi…”
“Cậu đã hôn mê gần sáu tháng rồi!”
“Cái gì? Cậu không đùa tôi đấy chứ?”
Thanh Mạc Kha rầu rĩ đáp lời: “Không! Tôi không hề lừa cậu! Bảy ngày kể từ sau khi cô ấy mất, trên đường đến bệnh viện thăm sức khoẻ của con trai cậu, cậu đã lái xe vượt quá tốc độ khiến cho xe mất lái, đâm thẳng vào giải phân cách.”
“Khi cậu được đưa vào đây, cả người cậu mình đầy thương tích, bị gẫy ba xương sườn và xương chân. Cậu lúc ấy rơi vào tình trạng hôn mê, sau khi trải qua ca phẫu thuật hơn mười tiếng, cậu dường như sống trong trạng thái thực vật.”
Lục Triết Tần ngỡ ngàng, bàng hoàng vô cùng.
Hoá ra chuyện trùng sinh này chỉ vì do anh quá nhớ thương cô nên não bộ mới tự động đưa anh vào thế giới hư vô, để cho anh thấu hiểu cảm giác thế nào là cảm giác mất mát khi đánh mất một người quan trọng nhất.
Anh đã hôn mê gần sáu tháng, nhưng cô lại chịu cảm giác lạnh lẽo tôi tăm nơi địa ngục đáng sợ kia.
Nước mắt của người đàn ông lặng lẽ rơi, thấm ướt hai bên gối.
Khúc Lệ San, anh nhớ em!
Đến lúc nhận ra tầm quan trọng nhất, người đã ra đi mãi mãi.
Trong cuộc tình này cũng chỉ vì người thứ ba chen vào, cho nên tình yêu lại hoá tro tàn.
Đến khi ngoảnh lại hoá hư vô.
Một người sống trong ân hận, người kia lặng lẽ mỉm cười ở thế giới bên kia.
Lục Triết Tần muốn ngồi dậy, nhưng Thanh Mạc Kh ngay lập tức ngăn anh lại.
“Cậu làm gì vậy? Vừa mới hồi phục không nên vội di chuyển!”
“Tôi muốn hũ tro cốt của cô ấy! Tôi nhớ cô ấy!”
“Cậu nói cái gì vậy? Hũ tro cốt nào?”
“Thanh Mạc Kha, đừng đùa nữa! Tôi không đủ kiên nhẫn để cợt nhả với cậu đâu!”
“Ý cậu là hũ tro cốt của Khúc Lệ San sao?”
Lục Triết Tần ngay lập tức gật đầu.
“Sau khi cậu gặp tai nạn, mẹ của Khúc Lệ San đến đây lấy đi rồi!”
“Cậu nói cái gì chứ?”
“Cả con trai cậu hiện tại đang được bà ấy nuôi nấng!”
“Không được! Không được! Tôi phải đi đến lấy lại hũ tro cốt của cô ấy!”
“Này! Không được! Tôi đã bảo cậu không được cử động mạnh! Trên người cậu vẫn còn vài vết thương chưa lành hẳn!”
“Buông tôi ra! Tôi phải đi!”
Thanh Mạc Kha biết mình không thể ngăn cản được Lục Triết Tần, anh ta ngay lập tức trao đổi ánh mắt với y tá. Một liều thuốc ngủ được tiêm vào người anh.
Chẳng bao lâu, Lục Triết Tần đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, miệng vẫn không lẩm bẩm gọi tên cô.
“Lục Triết Tần! Nên buông tay thôi! Hãy quên cô ấy đi!”