Sau khi trùng sinh trở về trước ngày mọi chuyện tồi tệ xảy ra, trong đầu anh luôn nuôi ý niệm bù đắp.
Lục Triết Tần dường như trở nên ích kỷ, muốn độc chiếm toàn bộ thời gian của Khúc Lệ San vậy.
Khúc Lệ San đi đến đâu, anh như cái đuôi nhỏ bám theo sau cô đến đó.
Bởi vì trong lòng người đàn ông luôn ôm nỗi sợ hãi, chỉ cần cô rời khỏi tầm nhìn, có lẽ anh đánh mất cô mãi mãi thêm một lần nữa.
Cơ hội chỉ có một, Lục Triết Tần không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
“Triết Tần, anh buông tha cho cái eo của em đi! Tự nãy đến giờ anh cứ ôm chặt lấy em, có tính cho em thở không hả?”
Lục Triết Tần ngồi trên mép giường, hai cánh tay to khoẻ gắt gao ôm chặt thắt lưng của Khúc Lệ San, khuôn mặt lạnh lùng của ngày nào nay hoá thành con thú nhỏ đáng yêu, gục vào lồng ngực của cô.
Anh hít hà mùi hương cơ thể chỉ thuộc riêng về cô.
Khúc Lệ San thở dài, bất lực ôm đầu của người đàn ông.
Sau khi dùng bữa sáng ở nhà hàng xong, Khúc Lệ San muốn đi gặp đứa con trai bé bỏng của mình. Nhưng Lục Triết Tần viện cớ đủ lý do, nào là thằng bé đang đi học, nào là anh muốn được thời gian ở bên vợ, không muốn cô để ý đến người đàn ông khác ngoài anh, kể cả con trai của mình anh cũng không cho.
“Không muốn! Ba năm không được ở bên vợ, anh ngứa ngáy khó chịu vô cùng.”
“Chẳng phải em đã trở về bên anh rồi mà!”
“Nhưng anh muốn được ở bên em suốt, không muốn rời nửa bước!”
Khúc Lệ San lắc đầu tỏ ý chán nản. Cô chỉ biết cúi thấp người xuống, hôn lên mái tóc bồng bềnh của người đàn ông.
“Em không đi đâu hết! Anh ở đâu em có đó!”
“Thật sao?”
Lục Triết Tần không giấu nổi sự vui sướng, anh ngẩng mặt mặt, nhoẻn miệng cười tươi.
“Em có nói dối chồng yêu bao giờ đâu!”
Nói xong, Khúc Lệ San cúi thấp xuống hơn, hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông.
Một nụ hôn lướt qua, khiến cho tâm trí căng thẳng của Lục Triết Tần dịu xuống.
Cô chủ động hôn môi anh, đồng nghĩa với việc cô luôn chung thuỷ với mình.
Tại sao kiếp trước anh lại ngu muội đến như vậy chứ?
Có một người vợ luôn hết lòng vì mình, ấy vậy mà đi nghe theo lời nói ba hoa của người ngoài mà hất hủi người vợ đáng thương nay.
Ông trời rộng lượng cho anh một cơ hội chuộc lỗi lầm, lần này anh không làm tốt nhiệm vụ, đến tổ tiên cũng chẳng thể nào cứu vớt được.
Đôi mắt thâm thuý nhìn Khúc Lệ San một lúc lâu, dường như người đàn ông muốn đòi hỏi điều gì đó quá đáng hơn.
“Vợ yêu!”
Anh khẽ gọi cái tên thân thương, mềm mại.
“Sao vậy anh?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Bị gọi cách xưng hồ gần gũi đột ngột, Khúc Lệ San không khỏi bàng hoàng, cô giật mình, mắt đối mắt với anh.
“Anh muốn hôn em!”
Khúc Lệ San nhíu mày, tỏ ý không tán thành.
“Vừa nãy em đã hôn anh rồi mà!”
Lục Triết Tần lắc đầu: “Vừa nãy chỉ là một nụ hôn lướt qua, anh vẫn chưa thoả mãn!”
“Anh buông em ra được không? Em mỏi lưng quá!”
“Nếu mỏi thì em hãy ngồi lên đùi của anh đi!”
Không để cho cô kịp tiêu hoá lời nói, dứt lời Lục Triết Tần ngay lập tức nắm lấy hai bên thắt lưng của Khúc Lệ San, đem cô ngồi trên đùi của mình.
“Anh… anh…”
Cô bối rối không biết phải làm sao, tay vội vàng ôm lấy cổ của Lục Triết Tần.
“Hết mỏi chưa em?”
Ánh mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông nhìn đăm chiêu lấy gương mặt bối rối của cô không rời.
Đối diện với ánh mắt của anh, Khúc Lệ San càng thêm rối rắm, khuôn mặt nhỏ của cô dần hồng lên, ngón tay run rẩy đan lấy chân tóc của anh.
Chắc có lẽ ba năm không được ở bên cạnh cô, có lẽ người đàn ông đã nhận thức được tầm quan trọng khi có cô trong cuộc sống của anh.
Lúc trướt ghét bỏ cô là vì anh vẫn chưa nhận ra cô, đến khi biết được chân tướng thì đã quá muộn, cô đã phải thay ba ngồi tù oan suốt ba năm.
Đáng lẽ Khúc Lệ San lãnh mức án tù mười năm, có lẽ dạo gần anh đang đã tìm được điều gì đó bất ổn, nhận ra cô trong sự việc này hoàn toàn bị oan, thế cho nên mới vội vàng thu hồi đơn kiện trước kia.
Đưa cô về, chỉ muốn bù đắp lỗi lầm sai trái của mình.
Thấy cô im lặng, Lục Triết Tần không nhịn được mà lên tiếng.
“Có thể hôn anh được không, vợ yêu!”
Khúc Lệ San gật đầu, một lần nữa cúi xuống hôn lên môi của anh.
Trong lòng bỗng dưng dâng trào cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt.
Cô đã yêu đương phương một người suốt mười năm, nếu như không phải vụ ép hôn đó có lẽ cô không thể đến được với anh.
Lúc cô gặp lại anh sau một thời gian dài xa cách, anh lại đem lòng yêu người phụ nữ khác, mà người đó lại chính là người chị cùng cha khác mẹ của cô.
Quá đớn đau, Khúc Lệ San không muốn đối diện với anh, ngày ngày luôn tìm cách né tránh.
Bởi vì mỗi lần gặp anh, con tim trong lồng ngực cô lại nhói đau vô cùng.
Có lẽ khoảng cách giữa cô và anh như hai đường thẳng song song không một tia hy vọng.
Lúc đó trong trường có tin đồn thổi Khúc Lệ San là kẻ thứ ba, nhưng cô vẫn không để tâm đến, vẫn âm thầm theo đuổi thứ tình yêu mù quáng kia.
Vào một ngày Khúc Lệ San không muốn trái tim mình yêu người đàn ông thêm giây phút nào nữa, cô sợ tất cả chỉ là nhất thời, chỉ là cảm xúc bộc phát, chỉ là cái gì đó không rõ ràng.
Sợ khi yêu rồi sẽ lại phải chấp nhận bị bỏ quên.
Nhưng đến cuối cùng, cô cũng chẳng thể làm trái lý trí của mình.
Nhiều khi Khúc Lệ San quyết tâm từ bỏ tình yêu mù quáng kia, nhưng lại không thể vì lý trí đâu thắng nổi trái tim.
Người ta thường nói, tình đầu luôn khó buông.
Tuy chỉ là yêu đương phương, nhưng quả thật cô không dứt được nó ra khỏi đầu mình.
Mỗi khi vô tình gặp mặt anh ở trên trường, Khúc Lệ San luôn tỏ thái độ thờ ơ, trưng bộ mặt bên lạnh lùng như không có chuyện gì, nhưng thật trong thâm tâm cô là nỗi đau đớn và sự giằng xé không nguôi.
Nào ngờ duyên số không hẹn một lần nữa đưa đẩy hai người đến với nhau trong tình cảnh trớ trêu.
Cũng vì sự bê bối công ty của ba cô, cô đã được ép gả cho đại thiếu gia nhà họ Lục.
Cũng may người đó lại là người trong lòng cô.
Sau khi trở thành vợ của anh, Khúc Lệ San trở thành bà nội trợ, không được chào đón bằng tình yêu thương nồng nhiệt.
Anh luôn đi sớm về khuya, trên người anh không có mùi rượu thì cũng có mùi nước hoa của người phụ nữ khác mà không phải của cô.
Khúc Lệ San có dùng nước hoa bao giờ đâu!
Cô là người bài chế ra tinh dầu, trên người cô luôn có mùi hương dịu nhẹ của hoa nhài hoặc là hoa hồng.
Giấc ngủ của anh được cải thiện cũng một phần do tinh dầu của cô.
Những bữa cơm tối cô chuẩn bị cho anh, anh đều đi đến một hai giờ sáng, có khi còn ở lại công ty qua đêm.
Cô nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh đều không được, bởi vì anh đã chặn số của cô, miệng luôn nói cô là một người phụ nữ phiền toái.
Có lần Khúc Lệ San không chịu nổi sự lạnh nhạt của chồng, đứng trước mặt anh, nói ra bao nhiêu ấm ức mà cô đã phải trải qua.
“Lục Triết Tần, em biết trong cuộc hôn nhân này là do em tự nguyện. Anh cứ hững hỡ với tình cảm của em cũng được nhưng xin đừng lạnh lùng quá như thế, đừng cắt đứt mọi liên lạc, để cho em cảm giác rằng mình đáng ghét đến thế này.”
Lúc đó anh không nói gì, quay lưng rời khỏi tầm mắt cô.
Bây giờ người đàn ông đột nhiên thay đổi cách cư xử, luôn dịu dàng với cô từng nhất cử nhất động.
Giống như anh của hiện tại đang muốn chữa lành vết thương sâu trong tim cô vây.
Lục Triết Tần đưa tay nắm lấy cái ót của cô, gắt gao hôn cắn đôi môi non mềm của cô.
Trái tim nhỏ bé của Khúc Lệ San đập thình thịch, cả người không ngừng run rẩy. Cô bị nụ hôn cuồng bạo của người đàn ông hít thở không thông, toàn bộ đại não hệt như bị thiếu oxi.